Vô Song Chi Chủ

Chương 37: Chương 37: Cuồng nhân chiến đấu




Văn Dụng gầm lên một tiếng chói tai, chiến phủ nguyên bản là vũ khí cực nặng bị gã nhấc lên với cùng dễ dàng, múa thành một đường trên không trung. Chiến phủ giáng xuống, biến thành một đường tàn ảnh.

“Bàn Thạch Tượng Công!”

Tốc độ của Văn Dụng được đề thăng quá mức kinh nhân, Vân Hoàng không thể hoàn toàn tránh né, hắn trên tay đeo song quyền sáo cướp được của hắc y nhân mặt chữ điền lúc trước, cầm lấy Bích lôi chuỳ một đòn toàn lực đánh ra, thanh hình nghiêng về phía bên trái tránh đòn.

”Toái Giáp Kích!”

Tất cả chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bạo động linh lực lan tỏa, Vân Hoàng chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê dại, xương cánh tay có mơ hồ rạn nứt.

Bích lôi chuỳ dù cứng cáp nhưng cũng chỉ là một thượng giai pháp bảo, mà chiến phủ trên tay Văn Dụng đã là hạ cấp Linh giai pháp bảo, hai cái toàn lực va chạm thì tất nhiên Bích lôi chuỳ bị nghiền áp.

Bên tai hắn xuất hiện tiếng Lục Thi Y truyền âm xuống, Vân Hoàng lắc đầu, Lục Thi Y vẫn chưa có đột phá Luyện khí cảnh, thực lực so với Văn Dụng thì kém quá xa, có trợ giúp hắn cũng không thể được, hơn nữa Vân Hoàng cần nàng giam giữ lũ hắc y nhân lâu la kia, nếu chúng mà tràn ra hỗ trợ Văn Dụng thì có hội thắng của nhóm Vân Hoàng cơ hồ là con số không.

Vân Hoàng trong nháy mắt bình ổn lại khí tức, chủ động lao lên tấn công. Bích lôi chuỳ đã vỡ tan, hai tay của hắn tràn đầy cương nguyên, linh lực cũng vận chuyển đến cực hạn, một quyền xuất ra như lưu tinh, nhanh đến vô cùng. Một quyền này, Vân Hoàng đã mơ hồ là Long đạo sơ thành đỉnh giai sức mạnh.

Vân Dụng hất lên chiến phủ của mình, một đóa hỏa diễm xuất hiện trên dầu chiến phủ, sau đó tách ra làm ba đóa hỏa diễm, hướng quyền của Vân Hoàng đánh tới.

Hoả diễm ngập trang khiến thạch thất trở nên nóng nực, ba ngọn lửa điên cuồng muốn đốt cháy Vân Hoàng quyền, nhưng ngay lúc đó, hư ảnh Thiên Hoang cự trụ cao đến chục trượng giáng xuống, ba đóa hỏa diễn trong chốc lát ngưng lại, bị một quyền thổi tan. Vân Hoàng tay còn lại quyền phong theo sát, muốn một kích đắc thủ Văn Dụng.

Nhưng tốc độ phản ứng của Văn Dụng giống như là dã thú tồn tại. Gã không có đánh xuống mà đâm phần đầu chiến phủ về phía trước, chiến phủ xoay tròn, sóng nhiệt giống như một mũi tiễn xoay tròn, nhiệt độ nóng bỏng có thể làm tan chảy thiết kim phát vào mặt Vân Hoàng.

”Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Giờ phút này, toàn bộ thiên địa chi lực trong phạm vi bảy chục trượng xung quanh Vân Hoàng đều thuộc quyền kiểm xoát của hắn, trong một phần nhỏ của sát na trước khi nắm đấm của hắn va chạm với chiến phủ, Vân Hoàng cánh tay bị hắn dùng thiên địa chi lực cưỡng ép bẻ hướng. Đau đớn cùng cực khiến não hải của Vân Hoàng kịch liệt rung động, hắn cắn răng chịu đựng, cả thân thể chỉ còn cách chiến phủ cuồng nộ hỏa diễn chỉ có vài phân ngăn cách, lực lượng ẩn chứa của hắn toàn bộ hủy diệt, phá hư cùng trấn áp ý chí bên trong một quyền, giáng lên ngực của Văn Dụng.

Văn Dụng cũng nghiêng người tránh né, một tiếng mổ vang hoà cùng tiếng xương cốt gãy nát, mùi máu và thịt sống tràn ra, cả một khoảng không gian bị huyệt nhục bắn lên mà bị nhuộm đỏ, những mảnh xương vỡ hoà cùng máu và thịt của Văn Dụng rớt xuống đất.

Gã đã bị Vân Hoàng triệt để hủy hoại một cánh tay. Nhưng nếu không mất cánh tay đó, có khi giờ phút này đống màu đỏ lòm tan nát dưới nền thạch thất kia không phải chỉ có như vậy, mà sẽ là trái tim cùng nội tạng của gã thêm vào.

Dù đã bị mất một cánh tay, nhưng Văn Dụng vẫn điên cuồng vung chiến phủ tấn công Vân Hoàng, mà hắn lúc này lực cũ vừa xuất, lực mới chưa sinh, đối diện vói thế công điên cuồng của hắc y nhân đầy máu trước mặt chỉ có thể chống đỡ.

Quyền sáo cùng chiến phủ liên tục va chạm với nhau tạo thành những tiếng trần đục, đám hắc y nhân đang bị vây khốn bên trong khốn sát trận pháp lúc này đã co rúm lại vì sợ hãi trước hai luồng sát khí kinh khủng kia.

Mười tức thời gian...

Ba mươi tức thời gian...

Ba trăm tức thời gian...

Cuối cùng, chiến phủ của Văn Dụng dừng lại ngay sát đầu của Vân Hoàng, gã chết vì mất máu quá nhiều, chết đứng tại chỗ.

Vân Hoàng vẫn đứng im tại chỗ, nhưng sát khí xung quanh vẫn không có tản đi, hắn truyền âm cho Lục Thi Y.

”Lục Thi Y, đem khốn sát trận giải khai đi.”

Lục Thi Y biết Vân Hoàng giờ đã là nỏ mạnh hết đà, nội tâm không muốn theo ý hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị câu cuối của hắn đánh bại.

”Đừng lo, ta nắm chắc.”

Lũ hắc y nhân được giải thoát về sau chân run đến mức không đam đi chuyển, không đam nhìn thẳng vào mắt Vân Hoàng. Hắn giọng nói lạnh lùng.

”Đem hắn đi.”

Lũ kia gật đầu như giác tỏi, không nói hai lời liền mang xác Văn Dụng đi, đến cả quay đầu cũng không dám.

Vân Hoàng được Lục Thi Y dìu vào trong, nàng đưa một bình dược dịch lên miệng hắn, nhẹ nhàng cho Vân Hoàng uống, nàng bón cho nam nhân khác giới cũng là lần đầu nên tay chân có chút bấn loạn, nhịp tim cấp tốc tăng lên, khuôn mặt trở nên có chút đỏ hồng mê man.

Từ lúc bóng lưng của hắn đem nàng bảo hộ phía sau, dù có thương tích đầy mình cũng không có quên nàng. Thân ảnh đó đã khiến nàng rung động. Nàng mỗi khi ở gần hắn lại càng trở nên mất bình tĩnh.

Nhìn nữ hài ôn như cùng luống cuống trước mặt, đáy mắt Vân Hoàng sát khí hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại một mảnh cảm xúc nghẹn ngào.

Hắn kiếp trước từ khi phụ mẫu chết thì đã một thân một mình, tứ cố với thân, sống lại một đời, không biết từ lúc nào ở bên cạnh hắn đã có thêm một thiếu nữ đáng yêu, luôn ở bên cạnh hắn. Khiến cho hắn dù có liều cả mạng sống cũng sẽ bảo vệ nàng.

...

Ôn Ngạo Nhiên nhìn lệnh bài bản mạng của Văn Dụng đã vỡ thành mấy mảnh màu xám trở, nội tâm ầm ầm dậy sóng, sát khí điên cuồng phóng thích ra, khiến đám trưởng lão xung quanh sợ vỡ mật.

Ôn Ngạo Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trong đầu hắn xuất hiện nụ cười gian xảo của thiếu niên, gào lên một tiếng kinh thiên.

”Vân Hoàng, lão phu với ngươi, thì không đội trời chung!!!”

Một trưởng lão nuốt nước bọt, run rẩy nói với cung chủ Dạ Cách cung.

”Cung chủ...”

Ôn Nhạo Nhiên không có trả lời, chỉ lãnh khốc nói.

”Loan tin cho Phong Ngân tông, Hư Kiến tông cùng Lăng Hà phái rằng Vân Hoàng bên trong Lam Anh bí cảnh đã độc chiếm được nhẫn trữ vật cùng truyền thừa của Lam Anh tán nhân.”

Ôn Ngạo Nhiên cười lạnh ngẩng đầu lên trời.

”Vân Hoàng, thiên là địa võng đang chờ, xem ngươi chạy thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.