Vô Song Chi Chủ

Chương 142: Chương 142: Vòng thứ hai




“Chào mừng tiểu hữu.”

Vân Hoàng ngước nhìn, ở ngoài rìa của ốc đảo, một nam nhân đang đứng đó chào hắn. Tựa hồ đã sớm biết hắn sẽ đến đây.

Nam nhân này trong còn rất trẻ, ngũ quan nhìn ra không có gì đặc biệt nhưng xung quanh luôn toả ra một loại khí tức yên lành, tĩnh lặng. Một loại rất giống “người tốt” bộ dáng.

Vân Hoàng từ trên phi hành hạ xuống, đứng trước mặt của nam nhân.

“Tiền bối tốt, ta là Vân Hoàng.”

“Tiểu hữu tốt, mọi người hay gọi ta là Thiên Thụ.”

Vân Hoàng đánh mắt liếc nhìn xung quanh, sau đó hướng Thiên Thụ hỏi.

“Thiên Thụ tiền bối, nơi này là...”

Thiên Thụ khoách tay, quay lưng đi vào trong ốc đảo.

“Việc đó ta tạm thời không thể nói. Bây giờ chúng ta làm chính sự trước. Vân tiểu hữu, đi theo ta.”

Vân Hoàng không có hỏi nữa mà đi theo Thiên Thụ vào sâu bên trong ốc đảo.

Sâu vào bên trong khiến Vân Hoàng kinh ngạc đến mức cái miệng suýt nữa không kiềm chế được mà ngoác rộng ra ra rồi.

Bên trong ốc đảo linh khí nồng đậm đến mức kinh người, lại trồng rất nhiều kì hoa dị thảo. Rất nhiều loại linh dược hắn chỉ từng thấy trong các đại vương triều cổ tịch. Thậm chí, Vân Hoàng còn tận mắt nhìn thấy một gốc linh quả toả sáng như liệt nhật. Chỉ nhìn vào thôi cũng thấy được bỏng mắt.

Những linh dược Tứ cấp xung quanh tuy cũng kinh khủng, nhưng so với gốc linh quả này thì ảm đạm vô cùng.

Tứ cấp đỉnh giai? Thậm chí là Ngũ giai?

Vân Hoàng hơi thở có chút mất khống chế, Ngũ giai linh dược có thể luyện chế ra Bán Tiên Giai đan dược. Bán Tiên Giai đan dược a!

Nhất cấp linh dược luyện chế được Linh Giai đan dược, Nhị cấp cũng là Nhất cấp đồng dạng. Tam cấp Linh dược có thể luyện chế ra Bán Huyền Giai đan dược, một phần Tam cấp cao đỉnh giai có thể luyện chế ra chân chính Huyền Giai đan dược. Tứ cấp linh dược luyện chế được Huyền Giai đan dược. Mà Ngũ Giai Linh Dược, có thể luyện chế Bán Tiên Giai đan dược.

Thiên Thụ hiển nhiên là nhận ra Vân Hoàng thèm muốn, nhưng không có nói gì, dường như chỉ coi như là một lẽ thường tình, tiếp tục đi vào trong.

Vân Hoàng cũng nhận ra chính mình thất thố, mang tai có chút đỏ đi theo bước Thiên Thụ. Không lại nhìn linh dược. Thiên Thụ nam nhân vẫn luôn chú ý hắn tình huống, thấy Vân Hoàng hành động nên trên mặt có chút hài lòng.

Vân Hoàng không có lại nhìn linh dược, một đường theo Thiên Thụ đi thẳng vào. Khoảng chừng nửa chung trà sau, cả hai tiến đến trung tâm.

Nơi đây không tồn tại một gốc linh dược nào, chỉ có một cái hồ nhỏ ở giữa. Hồ này ẩn chứa lực lượng kinh người, thậm chí so với bên ngài kia hồ kinh khủng hơn gấp chục lần.

Thiên Thụ đột nhiên quay đầu lại, ngữ khí có chút nghiêm.

“Vân tiểu hữu, ngươi trong người ẩn chứa ẩn tật, để ta chữa giúp ngươi.”

Thiên Thụ nhìn Vân Hoàng, chờ xem hắn ý kiến. Vân Hoàng mới đầu muốn kiểu cơ duyên dạng bảo vật, nhưng mà nghĩ đến ẩn tật thì không do dự đồng ý.

Thiên Thụ cánh tay nâng lên từ mặt hồ một giọt nước lớn cỡ chừng đầu ngón tay. Hắn bóp một cái, căn bản không triển khai thủ thuật hoa lệ gì mà trực tiếp bóp giọt nước thành một cái nho nhỏ màn sương. Màn sương tiến nhập vào trong cơ thể Vân Hoàng, hắn không chống cự mà thuận theo màn sương di chuyển.

Chỉ thấy cả người thanh sảng, toàn bộ lỗ chân lông như được thông suốt đồng dạng. Những tạp chất thậm chí không kịp chảy ra liền bị cắn nuốt. Vân Hoàng Vĩnh Cửu Chi Mạch vận hành càng thông thuận, thể chất cũng ẩn ẩn tăng lên.

Đột nhiên, sắc mặt của Thiên Thụ có chút biến đổi, Vân Hoàng chỉ cảm thấy trong người hắn có cái gì đó sắp bị lôi ra ngoài.

Hai đạo lực lượng như hai con rắn nhỏ vờn quanh nhau xuất hiện trên tay Thiên Thụ.

“Không gian chi lực và...”

Thiên Thụ dường như quan sát kĩ, nhưng để hắn ngạc nhiên là lực lượng này lại có chút giống một tổ hợp của ba loại lực lượng là linh lực, cương nguyên và tinh thần lực. Nhưng lại có phần không giống.

Cụ thể là khác biệt như thế nào thì Thiên Thụ rất khó để có thể diễn tả ra, nó có thể là quá mức hắn hiểu biết cùng tầm mắt, cũng có thể là hắn nhìn nhầm.

“Cỗ lực lượng này thật loạn, là do quá mức hỗn tạp, hay là chưa thuế biến hoàn thành?”

“Thú vị a.”

Thiên Thụ nhìn về phía Vân Hoàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy một Thông Linh cảnh lại có vẻ thâm tàng bất lộ như vậy. Hắn cũng càng vững tin hơn về lựa chọn của mình.

Thiên Thụ đưa tia không gian chi lực kia về lại thân thể của Vân Hoàng. Trước sự ngạc nhiên của hắn, Thiên Thụ lên tiếng giải thích.

“Đừng lo, bây giờ nó không còn nguy hiểm. Thậm chí, ngươi có thể dùng nó như một đòn sát thủ.”

Sau đó Thiên Thụ đưa lại cỗ lực lượng còn lại vào thân thể Vân Hoàng. Hắn sắc mặt có chút trắng, đối với “Kiếp lực” Vân Hoàng cực kì kiêng kị. Bởi vì chính hắn đã lấy thân thể nghiệm sự kinh khủng của lực lượng này.

Nhìn Vân Hoàng sắc mặt, sợ là Vân Hoàng hiểu nhầm gì đó liền nói những suy đoán của hắn đối với cỗ lực lượng này.

Vân Hoàng nghe xong cũng yên tâm, hắn biết Thiên Thụ cũng sẽ không vô duyên vô cớ hại hắn.

“Về lực lượng này, tiểu hữu đừng lo lắng. Thậm chí, ta còn cảm giác được nó đối với tiểu hữu có chỗ tốt cực lớn.”

“Mà nên nói thế nào nhỉ? Cỗ lực lượng này hỗn loạn bởi vì dường như nó thiếu mất cái gì đó, chứ không liên quan đến việc các loại hỗn tạp lực lượng khác nhau xung động.”

“Thiếu mất?”

Vân Hoàng có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng đem câu nói này ghi tạc vào trong đầu.

Đây có vẻ là đã đến hồi kết, Vân Hoàng định rời đi thì đột nhiên Thiên Thụ phẩy tay giữ hắn lại.

“Tiểu hữu, không thể tay trắng mà về. Để ta tặng cho tiểu hữu cơ duyên. Đây xem như chúng ta hữu duyên đi.”

Vân Hoàng muốn tìm cách né tránh, nhưng sợ làm người ta phật ý, đồng thời hắn đối với linh dược cũng có bức thiết nhu cầu nên chỉ có thể ôm quyền tạ ơn.

“Tạ ơn tiền bối.”

Vân Hoàng ngẩng đầu lên. Con mắt có chút toả sáng.

“Tiền bối, vãn bối chỉ cần đại lượng Tam cấp linh dược. Vãn bối là một cái Luyện Đan Sư.”

Thiên Thụ gật đầu, thiếu gì thì thiếu chứ Tam cấp linh dược số lượng nhiều đến mức hắn cũng chẳng buồn đếm nữa. Một cái phất tay vừa qua, mấy ngàn cây linh dược giống như thác nước chảy vào trong không gian nhẫn trữ vật của hắn. Vân Hoàng cảm giác có chút lâng lâng. Hắn đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác trở thành một phú hào a.

Một tán tu nghèo rớt mùng tơi, vì mấy gốc Tam cấp linh dược cũng có thể cùng đối phương đánh đến vỡ đầu chảy máu, đột nhiên có mấy ngàn gốc linh dược chảy vào trong túi mình. Cái cảm giác này quả thật chỉ có thể dùng “một bước thăng thiên để diễn tả”.

Thiên Thụ dường như hài lòng gật đầu. Một làn sương lớn xuất hiện từ trống rỗng hư không, đem hắn cuốn vào. Biết là mình sắp phải rời đi mảnh không gian này, Vân Hoàng hỏi một câu cuối cùng.

“Tiền bối, tại sao tiền bối lại ở Thanh Hư Tông? Với thực lực của người thì sao phải ở nơi này?”

“Vân tiểu hữu, sau này tiểu hữu chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời xứng đáng. Bây giờ thì chưa thể.”

“Lời cuối, ta không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng mà hải dương không phải là kẻ thù lớn nhất.”

Vân Hoàng không hỏi nữa, hắn thân hình biến mất, rời khỏi nơi này.

Thiên Thụ nhìn vào trống rỗng khoảng không, có chút tang thương thở dài.

“Đã không thể chờ đợi được nữa. Vân tiểu hữu, ngươi phải sống sót.”

Hắn muốn tiếp tục đợi thêm, nhưng mà tình hình đã không còn khả quan nữa rồi. Tân Hải Vương nổi lên, Độc Thành xuất hiện, các thế lực đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử đã bắt đầu hiện thân, bọn họ đang mưu tính, đang muốn tạo lập bàn cờ, trở thành kỳ thủ.

Nhưng mà đó có thật là tất cả không? Hay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, thế cục hỗn loạn hiện nay là kết quả từ vô số hệ quả tạo thành hay là có thứ gì đó âm thầm thúc đẩy?

Thiên Thụ không sợ, nhưng mà đối với loại kẻ địch tìm không ra mò không thấy này đều cảm giác được thật sâu vô lực.

Mà Vân Hoàng, chính là hắn đầu tư. Nói khó nghe là, giống như là đám kia, hắn cũng đang bố cục. Mà Vân Hoàng chính là quân cờ của hắn. Dù mục đích khác nhau, nhưng về bản chất không có thay đổi.

Vân Hoàng dù có biết, e rằng cũng chỉ khịt mũi cho qua. Đối với việc trở thành “quân cờ” của Thiên Thụ, trước đó cũng hoàn toàn cho hắn đường lui. Bất quá Vân Hoàng không có lui lại. Quân cờ thì sao? Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, hắn liền có thể đập phá bàn cờ.

Hơn nữa, Thiên Thụ đối với hắn cũng không tồi. Vân Hoàng cũng không đến mức chấp nhặt như vậy.

...

Hắn đi ra, xuất hiện bên dưới gốc Thiên Thụ, trên ngực lá cây đã biến mất.

Hôm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện kinh diễm, cũng không định oang oang tuyên bố. Khuôn mặt càng lộ vẻ trấn định.

Những người xung quanh cũng muốn hỏi kinh lịch bên trong khoảng sương mù kia, nhưng nhìn bộ dáng không hé răng nửa lời của hắn đành phải thôi.

Leo Thiên Thụ ngoại trừ hắn ra thì những người khác không phải không có ích lợi gì. Một số người vẫn trong giai đoạn tiêu hoá, số còn lại đã hoàn tất, thực lực cũng nhận lấy tăng trưởng khá lớn.

Rõ ràng nhất có thể kể đến ngũ đại thiên kiêu Bạch Ảnh, Thanh Diên, Lăng Tiến cùng Văn Phú. Những người này thì có Thanh Diên, Lăng Tiến, Văn Phú là tu vi Thông Linh cảnh bát cấp viên mãn. Bây giờ đều đã có xu hướng tiếp cận nửa bước cửu cấp.

Lấy được ích lợi nhất chính là Bạch Ảnh, nàng thiên phú vốn là Thuần linh căn, thực lực tăng trưởng càng thêm kinh người. Vừa mới đột phá Thông Linh cảnh bát cấp hậu kì cách đây không lâu, bây giờ đã là bát cấp hậu kì đỉnh phong. Tin tưởng một thời gian, bát cấp viên mãn sẽ tới tay.

Ngược lại, ảm đạm nhất trong ngũ đại thiên kiêu lại là trước giờ luôn sáng chói nhất Lăng Thiên, hắn đánh đổi một số thứ đem tu vi tăng lên tới nửa bước cửu cấp, mong muốn ép cho còn lại thiên kiêu ngóc đầu không lên nổi. Ai ngờ chỉ có vòng đầu tiê mà khoảng cách đã bị kéo rất gần như vậy rồi. Hắn lại còn là trong ngũ đại thiên kiêu lấy được ích lợi thấp nhất. Tiến bộ thì tiến bộ, nhưng không có khoa trương như còn lại ngũ đại thiên kiêu.

Và để hắn đáng lo nhất là Vân Hoàng. Lăng Thiên hắn không biết rốt cuộc Vân Hoàng trong sương mù đã trải qua những gì, đã đạt được những gì. Tuy hắn không cảm giác được tu vi Vân Hoàng có tăng trưởng, nhưng điều đó càng làm hắn thấy đáng lo.

Khoảng một chung trà sau khi toàn bộ đệ tử tập hợp đầy đủ, một cái cỡ lớn thông đạo mở ra. Bước ra từ trong thông đạo là mười vị trưởng lão. Đứng đầu trưởng lão lời nói vang vọng.

“Toàn bộ đệ tử lấy ra hạt châu.”

Tất cả làm theo lời, từng hạt châu cuốn lên hư không tiêu thất, mà Vân Hoàng đem lệnh bài mình lấy ra, nhìn thấy điểm cống hiến trong lệnh bài tăng lên ba vạn điểm.

Sau cả mười vị trưởng lão lại vung tay, từng đạo phù văn rơi trên người từng đệ tử. Vân Hoàng tương tự cũng nhận được.

“Vòng thứ hai! Trong một ngàn người đi ra mười vị cường giả.”

Cả mười vị trưởng lão bộc phát ra khí thế kinh thiên động địa. Từ dưới mặt đất nâng lên một khối thổ địa. Chính là vòng thứ hai “sàn đấu”, chiều ngang trăm dặm, chiều dọc trăm dặm. Bên trong có đủ mọi loại địa hình, từ sông hồ, núi non đến hoang mạc, rừng rậm.

“Khi các ngươi còn một hơi thoi thóp, phù văn sẽ tự động truyền tống ra ngoài. Các ngươi muốn rút lui thì chỉ cần trấn vỡ phù văn là được.”

“Bất quá, không phải không có trường hợp làm chết người. Các ngươi chính là tông môn tương lai, vì vậy bảo trọng.”

Lão già nói xong, toàn bộ đã xuất hiện bên trong sân đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.