Bởi vì một cái tên mà cả Thôi gia đều rơi vào sóng gió kinh hoàng.
Sợ hãi nhất không ai bằng Thôi Tam.
Nhiều năm như vậy rồi, không phải là hắn
không biết chuyện mình làm rất đuối lí, không thể đưa ra ánh sáng, không thể cho đời sau biết, nhưng con người sẽ luôn có một loại trốn tránh trong lòng với sai lầm của mình, giống như không để ý đến thì sẽ không xảy ra hậu quả gì xấu cả.
Đã hơn hai mươi năm, hắn đã sớm ném cái tên Dư thị ra sau não rồi, nhưng ngàn lần không ngờ được lại có một ngày, cái tên này sẽ cưỡng ép vén lên quá khứ mà hắn không muốn quay lại, xé ra trí nhớ khó chịu tàn khốc kia.
Hắn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cha.
Sắc mặt Thôi Vịnh sau sự khiếp sợ ban đầu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhìn ra bất kì manh mối nào, vẫn là vị tộc trưởng Thôi thị uy nghiêm đó.
Lo âu của Thôi Tam thoáng được hóa giải.
Đúng rồi, Dư thị đã chết nhiều năm, Dư gia đã sớm không còn lại ai, cho dù đứa bé kia may mắn sống sót đến bây giờ, thì nó sẽ làm được cái gì? Dư thị chẳng bị ai hại chết cả, nàng chết vì bệnh, còn về đứa bé kia, người Thôi gia cũng không hề giết nó, còn cứu nó một mạng, nếu nó lớn lên thành người, trong lòng ghi hận Thôi gia, bất kể là từ đạo nghĩa hay sức mạnh, cũng không thể đứng vững – còn Bác Lăng Thôi thị có trăm năm vọng tộc, đã cho ra đời bao nhiêu danh tướng danh sĩ, gia thế này còn cao quý hơn biết bao nhiêu đời hoàng đế, sao nó có thể tùy tiện đốn ngã được?
Thôi Bội mắt lạnh nhìn vẻ mặt Tam ca của hắn biến hóa từ sợ hãi bất an đến thờ phào nhẹ nhõm, giống như đoán được hắn ta đang suy nghĩ gì, không nhịn được hỏi: “Tam ca, nếu Phượng công tử kia chính là đứa nhỏ đó, ngươi định đối mặt như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn định để cho cha ra mặt thu dọn cục diện rối rắm thay ngươi sao?”
Thôi Tam bị dọa cho giật mình, tức giận nói: “Chuyện năm đó ta cũng đã bị trừng phạt rồi, đến bây giờ vẫn còn bị cha nhốt ở Bác Lăng, thế còn chưa đủ sao? Từ khi nó ra đời ta vẫn chưa từng gặp nó, càng không hề làm gì nó cả, cái gì gọi là phải đối mặt như thế nào chứ?”
Hắn ta nuốt nước miếng một cái, cảm thấy lời nói này khí thế chưa đủ, chột dạ có thừa, lại nói: “Là nó tự đi khỏi nhà, nếu không Thôi gia còn phải nuôi dưỡng nó cẩn thận đấy chứ, nếu những năm qua nó còn sống, sao không quay về báo một tiếng, có thể thấy là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, chúng ta không truy cứu đã là khoan hồng độ lượng, nó phải xin lỗi Thôi gia mới đúng!”
Thôi Bội ngược lại cười giận dữ: “Ngươi thật sự nói thế mà được! Năm đó nếu không phải ngươi dung túng cho Tam tẩu, thừa dịp lúc ta rời nhà, nhiều lần xuống tay với đứa bé kia, sao nó lại không chịu nổi hành hạ, phải bỏ đi chứ! Năm đó nó mới chín tuổi thôi, cho dù có Tôn đại phu giúp đỡ, một mình nó phiêu bạt chân trời, còn có thể tốt sao? Tất cả những điều này không phải do ngươi gây ra sao!”
Nếu Thôi Bất Khứ không xuất hiện, oán khí của Thôi Bội có lẽ sẽ còn ẩn sâu vào đáy lòng, ngoài mặt hắn và Thôi Tam vẫn là huynh hữu đệ cung, Thôi gia hoà hợp êm thấm, gia tộc hưng thịnh, một nhà vừa có Thôi Bội, vừa có Thôi Phỉ, đời đời tương thừa, sao sáng chiếu rọi. Có lẽ mỗi lần đến tiết thanh minh, Thôi Bội sẽ nhớ tới Nhị tẩu đã từng nhở vả mình cùng với đứa nhỏ đáng thương kia, đến trước mộ phần Dư thị dâng hương tế bái, than thở áy náy, chỉ như vậy mà thôi.
Một bút không thể viết được hai chữ Thôi, hắn còn bị ảnh hưởng rất lớn từ người cha phía trên, dưới lại phải tính toán vì con gái, Thôi Bội thừa nhận mình nhát gan hèn yếu, cả đời không thể thoát khỏi cái nhà giam vinh quang của Thôi thị, cho nên hắn không thể vì một Nhị tẩu và một đứa bé đã mất sớm mà xích mích với Thôi tam, làm rùm beng chuyện xấu lên, khiến cho Thôi thị rơi vào hoàn cảnh khó chịu.
Nhưng bây giờ lại có một Phượng công tử chưa từng gặp mặt vạch lại chuyện cũ, nhân tiện cũng vạch ra luôn phần áy náy xấu hổ kia của Thôi Bội.
“Đều im miệng hết cho ta!” Thôi Vịnh giận dữ, “Bây giờ còn chưa rõ lai lịch của họ Phượng kia ra sao, các ngươi đừng có ồn ào trước, thế có buồn cười không!”
Thôi Đại vừa vặn biết được tin vội vàng chạy đến, ở cửa đã nghe thấy tiếng quát, vội vào bên trong chắp tay nói: “Cha bớt giận, có gì từ từ nói, Tứ Lang vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, cha đừng để tâm trạng không tốt.”
Hắn đã nghe được quản gia nói qua về chuyện này ở trên đường cho nên rất kinh ngạc, lúc này mới tỉnh táo nói: “Cha, người nọ nói ra khuê danh của Dư thị kia, cho dù không phải là đứa trẻ năm đó, cũng có thể có quan hệ với Dư thị, lúc hắn giới thiệu hắn là Phượng Tiêu, ta nghe quen tai, nghĩ tới nghĩ lui, hình như trước đó đã từng nghe nói về Giải Kiếm phủ do đương kim thiên tử thành lập, nhị phủ chủ kia họ Phượng.”
Thôi Vịnh cau mày: “Giải Kiếm phủ?”
Thôi Bội nói: “Không sai, chuyện này ta cũng có nghe qua, nghe nói Giải Kiếm phủ có quyền bằng sáu bộ, chuyên thay Thiên tử quản việc xấu của nước khác, thầm điều tra gián điệp Đột Quyết.”
Hắn nhìn cha nói chuyện, nên cũng không để ý đến sắc mặt biến hóa của Thôi Đại Lang.
Thôi Vịnh trầm ngâm nói: “Thiên tử không hỏi chuyện nhà, cho dù Phượng Tiêu kia thật sự là phủ chủ của Giải Kiếm phủ như ngươi nói, lại có quen biết Dư thị, cũng không quản được trên đầu Thôi gia, xưng hùng xưng bá, hai triều đại thay đổi, phương bắc khói súng chiến hỏa, Thôi thị có thể đứng sừng sững đến nay, không phải dựa vào nịnh nọt Hoàng đế.”
Trong lời nói của ông ta tự có một sự kiêu ngạo, những người còn lại cũng thấy có lí, không khỏi gật đầu.
Một chút xíu chột dạ của Thôi Tam đã sớm bay ra ngoài chín tầng mây.
Mà Thôi Đại Lang, ban đầu còn không cho rằng việc này là chuyện lớn, hắn nói với Thôi Vịnh: “Cha, con trai cho là, nếu lát nữa đối phương không nói tới Dư thị, chúng ta chỉ cần làm như không biết, không cần thiết phải nhắc tới trước.”
Thôi Vịnh cũng cảm thấy mình có chút càn rỡ, chỉ bằng vào một cái tên, đã vội vội vàng vàng đi tìm người, không phải rõ ràng thừa nhận tự có vấn đề sao?
Thôi Bội âm thầm thở dài một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sảnh, một cây cổ thụ đứng ở trước đình, tuổi của nó còn lớn hơn hắn và Thôi Tam cộng lại.
Nhưng cái cây cổ thụ này vẫn còn trẻ hơn gia phả của Thôi gia nhiều lắm.
Thế gia danh môn tự có sức, khiến cho Thôi Vịnh nhắc tới Thiên tử cũng không cần phải lo sợ, lại càng không coi một tên Phượng Tiêu ra gì.
Nhưng nếu Phượng Tiêu thật sự là phủ chủ Giải Kiếm phủ, lại cố ý tiết lộ ra tên họ của Dư thị khiến bọn họ chú ý, há lại dễ đối phó?
Thôi Vịnh vẫn luôn nhìn về quá khứ vinh quang, không nhìn về phía trước.
Thôi Bội vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, nhưng Thôi gia không phải do hắn định đoạt.
Hắn chỉ có thể than thầm một tiếng, cha già rồi.
Không lâu lắm, bên ngoài liền có người hầu tới báo lại, nói là hai vị khách đều trở về, bên ngoài trời mưa, bọn họ không mang dù nên dính ướt cả người, đã đi tắm thay quần áo trước rồi mới tới bái kiến chủ nhà.
Thôi Vịnh gật đầu, dứt khoát cũng không chờ nữa, phân phó đầu bếp mang thức ăn lên, mấy anh em hiếm thấy tụ tập đông đủ, ngồi quanh ăn uống một chút, không lâu sau vừa vặn Phượng, Thôi hai người đã dắt tay nhau tới.
Lúc Thôi Bất Khứ bước vào phòng, mấy ánh mắt đồng thời rơi vào trên người hắn.
Hắn thì làm như không thấy, không có thái độ thận trọng chút nào, ngược lại sửng sốt cười một tiếng: “Thôi ông cả đêm cho gọi bọn ta tới, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Thôi Bội cẩn thận quan sát, như thế nào cũng không thể liên hệ được đứa trẻ gầy yếu ít nói năm đó cùng với thanh niên trước mắt được.
Lúc này Thôi Vịnh cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, vuốt râu cười nói: “Chuyện là các ngươi không phải người bản xứ, bây giờ buổi tối đường trơn, sợ các ngươi không tìm được đường về nên mới phái người đi tìm các ngươi. Nếu còn chưa dùng cơm tối, đợi một lát nữa ta dẽ sai người đưa sang.”
Mặt Thôi Bất Khứ lộ vẻ cảm khái: “Thực không dám giấu giếm, đúng là ta nhiều năm không về, suýt chút nữa thì không nhận ra cố hương, non xanh núi biếc, loáng thoáng vẫn là hình dáng năm đó, lần này trừ tham gia hội văn còn là đến tảo mộ mẫu thân đã mất.”
Một mảnh tĩnh mịch.
Mấy người ở đây đều ngẩn ra, chẳng ai nghĩ tới Thôi Bất Khứ sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy.
Thôi Bội thất thố đứng dậy, trên mặt thậm chí có mấy phần kích động.
Thôi Tam cùng Thôi Vịnh có thể nhìn ra Thôi Bất Khứ quen mắt, đương nhiên hắn cũng có thể nhìn ra, đôi mắt, cái cằm kia giống Nhị tẩu năm đó đến bảy tám phần.
“Ngươi, mẫu thân thân ngươi là ai?” Hắn nhịn kích động xuống, hỏi nhỏ.
“Không phải các ngươi đã sớm đoán được sao?” Thôi Bất Khứ cười một chút.
Phượng Tiêu phát hiện ra nụ cười của Thôi Bất Khứ rất khác ngày thường.
Hoặc là nói, rất khác với đa số thời gian chạm mặt với y.
Thôi Bất Khứ không hay cười, ngày thường phần lớn là cười nhạt, cười nhạo, hại người thành công sẽ lộ ra nụ cười hồ ly trộm thịt sống, hắn rất khắc chế, thường xuyên sẽ giấu sự đắc ý ở trong mắt, thỉnh thoảng đấu thắng được Phượng Tiêu, hoặc lúc chiếm thượng phong sẽ nhếch mép, hơi nheo mắt lại, có vẻ khá dịu dàng.
Nhưng tuyệt đối không phải loại trước mắt này, tựa như cười mà không cười, giấu sát ý ở sau nụ cười làm người ta sờ không rõ vui giận nông hay sâu.
Phát hiện điều này, Phượng Tiêu giống như thợ săn bắt được cái đuôi hồ ly, tâm tình vui thích, không nhịn được lại lôi cái quạt xếp trong tay áo ra.
Không có ai đi chú ý tại sao y lại phải quạt trong cái thời tiết mưa đêm mát mẻ này, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Thôi Bất Khứ.
Thôi Vịnh trầm giọng nói: “Các ngươi đi ngang qua đây, vô tình gặp được Cửu nương, ta thấy các ngươi còn trẻ mà anh tài, thích chơi chữ, lúc này mới nổi lên lòng yêu mến tài năng giữ các ngươi ở lại ngủ đêm, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn thì cứ nói đừng ngại, cần gì phải âm dương quái khí như vậy!”
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Đã nhiều năm thế rồi mà Thôi ông vẫn như vậy không thay đổi chút nào, nói trái nói phải, nhìn như công chính nghiêm minh, nhưng cho tới bây giờ đều là thiên vị bất công, con trai ngươi mang tiếng xấu, sinh ra nghiệt chủng là ta, lại dung túng cho vợ mưu hại tính mạng chị dâu, ngươi vì danh tiếng Thôi gia mà vẫn luôn dùng việc này lừa ta, nếu ta không còn sống, sao có thể lấy lại công đạo cho Dư thị, báo thù rửa hận đây?”
Bốn chữ báo thù rửa hận khiến Thôi Vịnh giật mình trong lòng.
Ông ta vỗ bàn: “Ngươi quả nhiên chính là Thôi Giai! Năm đó ngươi còn nhỏ tuổi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, Thôi gia nuôi ngươi lớn lên, ngươi không những không nói tiếng nào đã chạy ra ngoài, nhiều năm không có tin tức, hôm nay lại trở lại mắng chửi thân nhân trưởng bối, ân đền oán trả!”
Thôi Đại Lang cũng nói: “Đúng vậy A Giai, những năm này ngươi không ở đây, chúng ta cũng rất nhớ ngươi, Tôn đại phu nói ngươi chết, cha ngươi còn khổ sở khóc một trận, hôm nay ngươi còn sống, chúng ta cao hứng còn không kịp, còn chuyện của mẹ ngươi, năm đó có ẩn tình khác, ngươi ngồi xuống trước rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn, đừng để cho người ngoài chê cười.”
Phượng Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Những lời lẽ thân thiết này của bọn họ dùng để lừa người bình thường còn được chứ, nếu như con trai Dư thị không có tiền đồ như vậy, bằng sức của mình hắn không thể nào chống lại toàn bộ Thôi gia, vậy khi nghe lời nói này, có lẽ sẽ có vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua.
Nhưng Thôi Bất Khứ là người nào chứ?
Ngay cả Vân Hải Thập Tam Lâu gây sóng gió khuấy loạn thiên hạ cũng liên tiếp bị nhục nhã, ngay cả Tấn vương một đời được sủng ái cũng phải thay đổi làm ra dáng vẻ thân cận với hắn, lời của Thôi Vịnh ở trước mặt Thôi Bất Khứ, tất cả đều hóa thành chuyện cười.
Phượng Tiêu dám dùng đầu của Bùi Kinh Chập để đánh cược (???
???), Thôi Bất Khứ bây giờ, nhất định là dù bận vẫn nhàn nhìn người Thôi gia diễn xuất, không hề nóng nảy, giống như con mèo đang tức cười con chuột, chờ bọn họ lộ ra vẻ vội vàng hơn.
Đúng như dự đoán, Thôi Bất Khứ vừa cười: “Năm đó tuy ta còn nhỏ, cũng không thường xuyên nói chuyện, nhưng rất nhiều chuyện đều nhớ rõ, ví dụ như, hạ nhân Thôi gia vâng lệnh nuôi dưỡng ta được Lư thị giật dây hạ độc trong thức ăn, muốn độc chết ta, đáng tiếc mạng ta cứng rắn lại lanh lợi, kiên cường chịu đựng ba ngày không ăn cơm, chờ đến lúc quận trưởng tới bái kiến Thôi ông, đói choáng váng ngay trước mặt của mọi người để cho Thôi ông không thể không hỏi tới. Bây giờ nghĩ lại, lấy thân thế của ta, Thôi gia không cần mạng này, đúng là trời ban ơn!”
Sắc mặt của mọi người Thôi gia lúc đỏ lúc trắng, cay độc như Thôi Vịnh cũng giác có chút không nén giận được cái mặt già nua.
Thôi Bất Khứ giống như một cái gai trong lòng ông ta, một ngày còn sống thì ông ta liền khó chịu một ngày, nhưng ông ta lại không muốn đeo cái tội danh sát hại cháu ruột trên lưng, chỉ có thể để mặc cho hắn tự sinh tự diệt ở Thôi gia, đối phương bị bắt nạt rất thảm, không phải là Thôi Vịnh không nghe thấy, nhưng ông ta vẫn mặc kệ, nếu gặp được thì quản một chút, không gặp được thì cứ cố làm như không biết.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, đứa trẻ có số mạng ngắn như thế lại hoàn toàn không chết ở bên ngoài, nhiều năm như vậy rồi còn trở lại, đối chất ngay mặt?
Trong chỗ này chỉ có Thôi Bội kích động tiến lên, muốn nắm lấy bả vai Thôi Bất Khứ, lại bị một cây quạt ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là dừng bước.
“A Giai, thật sự là ngươi! Những năm này ta vẫn luôn hối hận, thẹn với ủy thác của mẹ ngươi lúc lâm chung, hại ngươi lưu lạc xứ lạ, số phận chông gai, may mà trời cao che chở để ngươi bình an vô sự, ngươi trở lại đi, lấy danh nghĩa của ta, Tứ thúc ắt sẽ coi ngươi coi như bản thân, không để ai làm khó ngươi nữa!”
Thôi Vịnh nhíu mày một cái, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn được.
Thôi Bất Khứ: “Ta không tên là Thôi Giai, ta là Thôi Bất Khứ.”
Thôi Bội sửng sốt một chút: “Cái gì không đi?”
(bất khứ = không đi)
Phượng Tiêu lành lạnh nói: “Không chết là không đi a, dễ nghe biết bao, cái tên rất khác biệt, người ngoài vừa nghe nhất định phải truy hỏi lai lịch cái tên này, không phải thiên hạ đều sẽ biết được những thứ xấu xa bẩn thỉu của Thôi gia sao?”
Sắc mặt Thôi Bội trắng nhợt, cười khổ nói: “Là ta có lỗi, là ta có lỗi!”
Thôi Đại Lang trầm giọng nói: “A Giai, chúng ta đều biết trong lòng ngươi có oán khí không nhỏ, nhưng cảnh đời đổi thay, người cũ đã mất, ngày xưa có ân oán gì thì cứ để nó qua đi, nếu ngươi đã về thì đừng đi nữa…”
Phượng Tiêu cười nói: “Lại bị các ngươi nhiều độc chết thêm mấy lần sao? Vậy thì các ngươi không thấy hổ thẹn với hắn rồi? Hắn có thể vào gia phả, có thể quang minh chính đại được nhắc tới như người Thôi gia, sau khi chết cũng có thể vào lăng viên Thôi thị sao?”
Lời của Thôi Đại Lang bị y cướp bạch, như nghẹt thở mà trừng hai mắt, lại không nói thêm được.
Thôi Vịnh nhìn Thôi Bất Khứ, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đồng ý trở lại, ta có thể làm chủ cho ngươi làm con của Tứ Lang, như vậy ngươi dĩ nhiên là con trai của Thôi gia danh chính ngôn thuận, không có ai còn dám nói ra nói vào.”
Không riêng gì Phượng Tiêu buồn cười, Thôi Bất Khứ cũng rất muốn cười.
Hai người nhìn nhau, Thôi Bất Khứ từ trong mắt Phượng Tiêu nhìn ra vẻ thương hại.
Không phải thương hại Thôi Bất Khứ, mà là thương hại Thôi Vịnh.
Thương hại ông ta lớn tuổi, ngồi lâu vị trí tộc trưởng Thôi thị, lại bị che mất con mắt.
Thôi Bất Khứ nếu mà hiếm lạ thân phận con trai Thôi gia, cần gì phải mất nhiều năm như vậy mới trở về, ông ta còn không biết xấu hổ dùng giọng ban ơn kia, chỉ để mong Thôi Bất Khứ cảm kích rơi nước mắt, lĩnh chỉ tạ ơn sao?
Phượng Tiêu: Thôi đạo trưởng, thật may ngươi giống như mẫu thân.
Thôi Bất Khứ nghe được những lời này qua khẩu hình của đối phương, hắn ho khan hai tiếng, lười để ý đến Phượng Tiêu, cắt ngang lời nói nhân nghĩa của Thôi gia: “Ta đã nói rồi, lần này về đây, một là tảo mộ tiên mẫu, hai là tham gia hội thơ, còn về phần Thôi gia— “
Hắn quét mắt qua Thôi Đại Lang, Thôi Tam, cũng không dừng lại trên người sau một chút nào, cuối cùng rơi vào chỗ của Thôi Vịnh.
“Từ lúc mới bắt đầu, ta đã không có được coi là ở trong Thôi thị, nếu trước kia không phải, sau này cũng sẽ không, có lẽ các ngươi sẽ coi Thôi gia còn nặng hơn trời, nhưng ta mang họ Thôi chỉ vì làm tròn mong muốn của mẹ đẻ, không có nửa phần quan hệ gì với Bác Lăng Thôi thị cả.”
Khóe môi như mang gió lạnh, chợt hiện lên rồi lại biến mất, từng lời nói của hắn đều truyền rất rõ vào tai từng người Thôi gia: “Cái họ này, đến bây giờ ta cũng chẳng còn lạ gì. Đừng nói đến việc các ngươi cho ta vào gia phả, cho dù có chắp tay dâng Thôi gia lên, ta cũng chả thấy hứng thú.”
“Nếu như Thôi ông không có chuyện khác, chúng ta phải đi về nghỉ ngơi trước, tránh việc ngày mai dậy trễ không đến kịp hội văn, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Thôi Bất Khứ bỏ lại một tiếng sấm trong hồ nước của Thôi gia, khiến cá tôm cả hồ xôn xao, nước gợn tán loạn, còn hắn thì thản nhiên cáo từ, ống tay áo đón gió tung bay, vô cùng tiêu sái.