Nghe xong chuyện Lư gia, mặt Thôi Bất Khứ lộ vẻ trầm ngâm.
Kiều Tiên nhìn biểu tình của hắn một cái, cũng biết hắn có hứng thú với chuyện này: “Ngài muốn điều tra chuyện Lư gia?”
Thôi Bất Khứ: “Đây là một cơ hội tốt để cho Giải Kiếm phủ chia công lao ra ngoài.”
Kiều Tiên không ngờ hắn vẫn không từ bỏ việc nhúng tay vào án sứ giả Vu Điền bị hại, không khỏi yên lặng trong chốc lát.
“Nhưng Phượng Tiêu không phải là kẻ dễ đối phó.”
Thôi Bất Khứ: “Không cần ta chủ động hỏi, so với Lư Gia này, đương nhiên nghi phạm Tần Diệu Ngữ có thể đem Thiên Trì Ngọc Đảm chạy trốn càng quan trọng hơn, y đang bận lùng bắt Tần Diệu Ngữ khắp thành, khẳng định không rảnh quan tâm đến Lư gia. Phượng Tiêu biết, bản lãnh của Bùi Kinh Chập không đủ để giải quyết chuyện Lư gia, nhất định sẽ cho Bùi Kinh Chập tìm tới cửa.”
Nói xong lời này, khẩu vị của hắn tốt hẳn lên, không chỉ ăn xong cháo gà, còn ăn hết một bát mì dương xuân.
Vừa buông bát xuống, quả nhiên thấy Bùi Kinh Chập tới hỏi thăm tin tức.
Kiều Tiên không khỏi thán phục: “Tôn sứ quả thật tính toán không sơ sót!”
“Phượng Tiêu này có thể co có thể dãn, là một nhân vật có dã tâm, hơn nữa so với Tả Nguyệt cục ngáng chân y, đối với y mà nói, tra rõ vụ án, tìm được Ngọc Đảm, mới là chuyện quan trọng hơn.” Nói tới đây, Thôi Bất Khứ có chút nghi ngờ nói, “Mùi vị bát mì vừa rồi sao giống lúc ta ăn ở Tả Nguyệt cục quá vậy?”
Kiều Tiên đột nhiên cười một tiếng: “Vậy là ăn ngon, hay ăn không ngon?”
Người ngoài chỉ thấy nàng lạnh lùng, khó thân cận, gần như chưa từng thấy một mặt ôn nhu hiền lành đó của nàng.
Thôi Bất Khứ: “Dĩ nhiên là ăn ngon, ta chỉ quen ăn mì dương xuân của Tả Nguyệt cục.”
Trưởng Tôn: “Kiều Tiên làm.”
Thôi Bất Khứ hiếm thấy lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi học xuống bếp lúc nào thế?”
Kiều Tiên: “Trước đây học với nữ đầu bếp, chỉ sợ ngài ăn không quen đồ bên ngoài, ai biết ngài còn…”
Nghĩ đến Thôi Bất Khứ chịu khổ mấy ngày nay, nàng có một kích động muốn giết Phượng Tiêu.
“Ta tự nguyện bị y bắt, ở bên cạnh y, chịu chút khổ cũng sớm nằm trong dự liệu.” Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói.
Hắn rất ít nói với người khác dụng ý của việc mình làm, nhưng Kiều Tiên trung thành và tận tâm với hắn, hắn đối với Kiều Tiên, cũng nguyện ý giải thích thêm đôi câu.
Đang nói chuyện, Bùi Kinh Chập đã được hạ nhân dẫn vào.
Hắn thấy Kiều Tiên lạnh nhạt với mình, còn hung ác trợn mắt nhìn mình một cái, không khỏi có chút không hiểu gì cả.
“Thôi lang quân mạnh khỏe.” Bùi Kinh Chập chắp tay nói, hắn tất nhiên đã biết được thân phận của Thôi Bất Khứ từ Phượng Tiêu, ngẫm lại cảnh ngộ mấy ngày nay đối phương ở trong tay bọn họ, khó tránh khỏi có chút thở không thông.
“Lễ vật đâu?” Thôi Bất Khứ đưa tay về phía hắn.
“Cái gì?” Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút.
Thôi Bất Khứ miễn cưỡng nói: “Ngươi có việc nhờ mới đến cửa, chẳng lẽ hai tay trống không? Đây chính là lễ phép của Giải Kiếm phủ các ngươi sao?”
Sao ngươi biết ta có chuyện muốn nhờ? Lời vừa tới miệng đã phải nuốt vào, Bùi Kinh Chập cười nói: “Xem ngài nói kìa, lang quân chúng ta biết thân thể ngài không tốt, lại trải qua một trận dày vò như vậy, khẳng định phải nằm liệt giường nghỉ ngơi, cho nên bảo ta hôm nay tới thăm, lễ vật ta đã chuyển co hạ nhân quý phủ rồi.”
Kiều Tiên và Trưởng Tôn lúc tới Lục Công thành, đã mua một tòa tiểu viện ngay trong thành, lại thuê hai ba người câm điếc làm hạ nhân, khác với Tử Hà quan và Ngũ Vị phường, nơi này kín đáo yên tĩnh, có thể làm chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng từ sau thân phận của Thôi Bất Khứ ở Tả Nguyệt cục bị Phượng Tiêu đoán trúng, lấy bản lĩnh của đối phương, tất nhiên cũng có thể đoán được ngôi nhà này, kể cả quán ăn “Ngũ Vị phường” chạm tay là bỏng trong thành, đều là một trong những cứ điểm của Tả Nguyệt cục.
“Ta mệt rồi, tiễn khách đi.” Thôi Bất Khứ lười nói nhảm với hắn, nằm xuống lần nữa, đưa lưng về phía hắn.
Bùi Kinh Chập muốn bước lên trước, Trưởng Tôn Bồ Đề đã chân dài một bước, ngăn trước mặt hắn.
“Đúng là tại hạ có việc muốn nhờ.” Bùi Kinh Chập nhắm mắt, nói thật.
Kiều Tiên lạnh lùng nói: “Là ngươi có chuyện muốn nhờ, hay là Phượng Tiêu có chuyện muốn nhờ?”
Bùi Kinh Chập: “Có gì khác nhau sao?”
Kiều Tiên: “Khác nhau lớn chứ.”
Ý là, Bùi Kinh Chập không tính là cái gì, nếu không phải Phượng Tiêu bảo hắn tới, thì hắn đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Bùi Kinh Chập âm thầm kêu khổ, hắn phát hiện mình như dê vào bầy sói, không có sức chống trả chút nào, khó trách trước khi mình đến đây, Phượng Tiêu bảo hắn có sao nói vậy, không cần giấu giếm, chắc sớm biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của những người Tả Nguyệt cục này.
Nghĩ đến đây, hắn có chút không phục, lại không thể không nói: “Không dám giấu giếm, là lang quân bảo ta tới.”
Thôi Bất Khứ không quay người lại, vẫn đưa lưng về phía hắn như cũ, chưa hề động một cái.
Bùi Kinh Chập không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Lang quân nhà ta muốn mời Thôi lang quân tham gia điều tra Lư gia, tìm được đồng bọn của Tần Diệu Ngữ.”
Thôi Bất Khứ: “Cho nên, lễ vật đâu?”
Bùi Kinh Chập bừng tỉnh, lúc này mới biết đối phương nói lễ vật là có ý gì.
Có chuyện muốn nhờ người ta, tất nhiên phải bỏ ra cái giá tương ứng.
“Lang quân nhà ta nói, nguyện chia công lao lần này cho ngài cùng hưởng. Xong chuyện này rồi, y sẽ tấu lên, nói rõ lần này có được sự tương trợ của Tả Nguyệt cục, báo công lao của ngài lên Thiên tử.”
Đương nhiên lời nói nguyên văn của Phượng Tiêu sẽ không khách khí như vậy —— lúc đó vị Phượng Nhị phủ chủ này vắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ nói: Nhìn ta giống người sẽ chịu thiệt sao? Hiện tại phân công lao cho hắn, ngày sau nhất định sẽ lấy lại từ trên người hắn, ngươi chỉ cần lo đi thôi, nếu hắn còn đòi hỏi nhiều, sau này ta sẽ đòi gấp mấy lần.
Thế chẳng khác nào lời tranh cãi, cho nên Bùi Kinh Chập đành phải trau chuốt lời này một chút.
Thôi Bất Khứ hừ cười: “Y tuyệt đối sẽ không nói như vậy, sẽ chỉ biết nói với ngươi, ngươi xem Thôi Bất Khứ muốn điều kiện gì mới chịu ra tay, nếu lòng tham không đáy, từ nay về sau ta nhất định phải bắt hắn trả lại gấp mấy lần.”
Khóe miệng Bùi Kinh Chập co quắp, lòng nói các ngươi thật đúng là hiểu nhau.
Thôi Bất Khứ: “Giúp đỡ cũng được thôi, ta còn có một điều kiện. Ta muốn cái đầu trên cổ Phật Nhĩ.”
Bùi Kinh Chập: “Này…”
Thôi Bất Khứ: “Nếu không đồng ý, cũng không cần bàn chuyện hợp tác gì nữa, ngươi có thể đi.”
Bùi Kinh Chập vội nói: “Thôi lang quân tạm thời đừng nóng nảy, ta thay mặt lang quân nhà ta đáp ứng là được!”
Án tử Lư gia đã sớm lửa sém lông mày, không nói đến việc Lư Đề đã viết thư cầu viện binh, chỉ riêng việc bao vây Lư trạch đã không phải là kế lâu dài, để tránh đêm dài lắm mộng, tất nhiên phải giải quyết việc này càng nhanh càng tốt.
Thôi Bất Khứ lúc này mới xoay người ngồi dậy, thong thả ung dung xuống giường xỏ giày.
“Đồng ý sớm một chút, cần gì phải hại ta vừa mới ăn no đã phải nằm trên giường tiêu hóa?”
Khóe miệng Bùi Kinh Chập co quắp: “Đều là do tại hạ sai!”
Hắn dẫn đám người Thôi Bất Khứ đến Lư trạch, dọc đường đi Bùi Kinh Chập tự cho là không dấu vết quan sát Kiều Tiên, nhưng lại dẫn đến một ánh mắt lạnh của đối phương, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ánh mắt, đổi âm thầm quan sát thành hỏi dò ngoài sáng.
“Thôi lang quân, không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào?”
Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Tự ngươi có hứng thú, hay là hỏi thăm giúp Phượng Tiêu?”
Bùi Kinh Chập ấp úng nói: “Chuyện này thì có gì khác nhau chứ?”
Thôi Bất Khứ: “Nếu tự ngươi có hứng thú, thì cứ tự mình đi hỏi nàng, nếu là Phượng Tiêu muốn biết…”
Bùi Kinh Chập còn chờ hắn nói tiếp vế bên dưới, ai ngờ đối phương lại chuyển lời.
“Ta đây sẽ càng sẽ không nói.”
Bùi Kinh Chập: …
Coi như hắn đã phát hiện, từ trên xuống dưới Tả Nguyệt Cục này, không có ai hữu nghị với hắn hết.
Nhưng ai bảo lang quân nhà mình ra tay tàn nhẫn, vừa mới gặp đã hạ Nại Hà hương cho người ta chứ, Bùi Kinh Chập ban đầu còn nghĩ Tả Nguyệt Cục và Giải Kiếm Phủ không tính người ngoài, lần hợp tác này tất nhiên làm ít công to, nhưng hiện tại xem ra, một khi kết lương tử này rồi, muốn giải thoát cũng khó.
Trên dưới Lư gia đều đang bị bao phủ bởi một tầng buồn bã dày đặc.
Nữ nhi bảo bối của Lư Đề đã chết, vốn đã thương tâm muốn chết, nhà mình lại bị người người vây quanh, trong sự bi thống này còn mang vài phần phẫn nộ.
Thủ hạ ưng kỵ của Phượng Tiêu không đủ dùng, liền bảo Triệu huyện lệnh tạm thời điều động nhân thủ, nào ngờ Triệu huyện lệnh trong lòng cũng có nỗi khổ khó nói, hắn không muốn đắc tội Lư Đề, nhưng cũng không cách nào cãi lại lệnh của Phượng Tiêu, hai bên làm khó, không thể làm gì khác hơn là nắm mũi bảo huyện úy Lưu Lâm làm theo, lén lút bảo Lưu Lâm mở một mặt lưới.
Lư gia vì tổ chức tang sự cho Lư tiểu nương tử, tất nhiên muốn mua đồ để tang, Lưu Lâm tuân mệnh dẫn người vây ở bên ngoài Lư trạch, được Triệu huyện lệnh phân phó, thấy người Lư gia từ phía sau rời đi, cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, ai ngờ một màn này vừa lúc bị một nhóm Thôi Bất Khứ và Bùi Kinh Chập đụng phải.
“Đứng lại! Ai cho các ngươi đi ra ngoài!” Bùi Kinh Chập vừa giận vừa sợ, tiến lên ngăn bọn họ lại.
Lư quản gia dẫn đầu cố nén bi phẫn, chắp tay lên tiếng xin xỏ: “Tiểu nương tử nhà ta mất, chúng ta phải làm tang sự, cũng không thể để nàng ngay cả một chỗ dung thân cũng không có, xin nương tay cho!”
Bùi Kinh Chập: “Các ngươi muốn cái gì, ta bảo Lưu Lâm phái người đi mua là được, nhưng người Lư gia, một tên cũng không cho phép ra ngoài!”
Lư quản gia rốt cuộc không kềm chế được, giận dữ nói: “Các ngươi ức hiếp người quá đáng! Người chết mới là lớn, tiểu nương tử của chúng ta chưa xuất giá đã gặp phải tai họa bất ngờ này, chủ mẫu muốn vì tổ chức náo nhiệt một tí vì tiểu nương tử, tránh để nàng đi vẫn cô đơn, bất cứ vật nào cũng phải tốt nhất, bảo người ngoài đi mua, sao có thể hết lòng! Các ngươi lại phát rồ như thế, ngay cả người chết cũng không buông tha sao?!”
“Không buông tha cho người chết không phải chúng ta, là chính các ngươi.” Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói, chỉ một thị nữ vẫn luôn cúi đầu sau lưng Lư quản gia. “Nam giả nữ, bắt hắn lại.”
Bùi Kinh Chập còn ngẩn ra, Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề không chút do dự thi hành, gần như tiếng nói của Thôi Bất Khứ vừa dứt, bọn họ đã lao ra ngoài, trực tiếp bắt được thị nữ vóc người cao gầy kia.
Thị nữ kia không thể không ngẩng đầu lên, Bùi Kinh Chập nhìn một cái, chỉ cảm thấy quen thuộc, rồi sau đó lập tức nhận ra, người này chính là biểu huynh của Lư tiểu nương tử, vị Tô Tỉnh rất có thể trở thành con rể Lư gia kia.
Nhưng mà cũng phải nói, dung mạo Tô Tỉnh vốn thanh tú, lần này đi sau Lư quản gia, giấu mình bên trong mấy tên gia đinh thân hình cao lớn, nhìn sơ qua cũng không quá cao, nếu không phải vừa vặn bị bọn họ bắt gặp, lại bị Thôi Bất Khứ vạch trần, rất có thể đối phương cứ như thế mà qua được mắt mọi người.
Bùi Kinh Chập: “Tô Tỉnh?”
Tô Tỉnh bị phát hiện cũng không có chút kinh hoảng nào, hắn nhàn nhạt nói: “Ta rất thân với biểu muội, nàng thích gì, ghét cái gì, ngay cả cô mẫu và dượng cũng chưa chắc đã rõ, ta đi theo quản gia, giúp nàng mua chút đồ nàng thích, để nàng ở dưới đó cũng không đến nỗi cô đơn, chẳng lẽ cái này cũng không được sao?”
Vành mắt hắn đỏ bừng, gò má gầy đi một vòng, cằm lún phún râu xanh, trên mặt chỉ còn dư lại bình tĩnh sau đau xót, khiến cho ai thấy một khuôn mặt như vậy, đều không thể nói hắn máu lạnh vô tình, ngược lại sẽ cảm thán một câu hai người có duyên không có phận, âm dương cách biệt.
Bùi Kinh Chập: “Vậy vì sao ngươi phải giả trang làm nữ tử?”
Tô Tỉnh: “Ta và biểu muội tuy sớm có hôn ước, nhưng dẫu sao còn chưa lập gia đình, nếu ta lấy danh nghĩa Lư gia đi mua đồ cho nàng, truyền đi chẳng phải làm dơ bẩn thanh danh của nàng sao? Biểu muội băng thanh ngọc khiết, sạch sẽ mà tới, ắt cũng nên sạch sẽ mà đi.”
Thôi Bất Khứ nhìn hắn chốc lát, nói với Lư quản gia: “Chuyện này sẽ có kết luận trong ngày hôm nay, đến lúc đó ta tự sẽ cho người rời đi, trả tự do cho các ngươi. Ta với Lư gia các ngươi, cũng coi là hữu duyên, để cho ta vào, thắp cho tiểu nương tử nhà các ngươi một nén nhang.”
Lư quản gia biết Thôi Bất Khứ, ban đầu Tử Hà quan hương khói hưng thịnh, y thuật của quan chủ truyền khắp khắp thành, chủ mẫu Lư gia cũng nhận được ơn huệ này.
Hắn thở dài, đưa tay hướng vào trong: “Xin mời.”
Lư gia tam đại đồng đường(*), trên Lư Đề còn có một mẹ già, đầu năm đã phân phó quản gia cho người làm một cái quan tài tốt, an trí trong hầm, để trăm năm sau sử dụng, đây cũng là phong tục địa phương, ai ngờ trời xui đất khiến, lão mẫu thân còn chưa dùng, bên trong đã có Lư tiểu nương tử nằm.
(*)Tam đại đồng đường: Nhiều thế hệ sống cùng nhà.
Quan tài gỗ mặc dù có sẵn, nhưng linh bài, nến và cờ trắng đều thiếu, đây cũng là nguyên nhân Lư quản gia mua chuộc Lưu Lâm, muốn trộm đi ra ngoài mua.
Lưu Lâm nhìn thấy bọn Bùi Kinh Chập đi theo Lư quản gia vào, sắc mặt không khỏi ngượng ngùng, rất sợ Bùi Kinh Chập hỏi tội hắn.
Nhưng Bùi Kinh Chập không để ý tới hắn, trực tiếp để Lư quản gia dẫn bọn vào linh đường, mời Lư Đề tới.
Quan tài gỗ đã sớm đóng lại, phòng khách ngày xưa dùng để chiêu đãi khách nhân tạm thời đổi thành linh đường, chậu đốt tiền vàng bạc đã chuẩn bị xong, nhưng bên trong cái gì cũng không có, chủ mẫu Lư gia Lý thị mặc y phục thuần trắng, thất hồn lạc phách ngồi trong phòng khách, nhìn quan tài gỗ ngẩn người, thị nữ trái phải an ủi lại bịt tai không nghe, Lư gia đã từng tân khách đầy nhà, giờ phút này càng thêm lạnh lẽo.
Thôi Bất Khứ vượt qua ngưỡng cửa, nhận hương từ trong tay thị nữ, cúi lạy quan tài gỗ, tự mình tới dâng hương, sau đó trở về trước mặt Lý thị.
“Nén bi thương.”
Lý thị sớm đã thương tâm muốn chết, sắc mặt vàng như nến, khuôn mặt ngày thường tỉ mỉ bảo dưỡng cũng không rảnh xử lý.
Bà nghe lời này cũng không có phản ứng gì, bà tử bên cạnh không thể làm gì khác hơn là thay mặt hỏi thăm: “Đa tạ Thôi đạo trưởng.”
Thôi Bất Khứ nói: “Ta muốn khai quan nghiệm thi.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi.
Không những hạ nhân Lư gia xôn xao, ngay cả Lý thị vừa mới ngây người như phỗng, lúc này cơ thể cũng chấn động một cái ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lư quản gia giận dữ: “Không phải ngươi tới dâng hương sao!”
Thôi Bất Khứ: “Ta tới chia buồn, cũng đang tra án, ta nghi ngờ cái chết của tiểu nương tử nhà các ngươi, có điểm kỳ lạ.”
Lư quản gia: “Thôi đạo trưởng, ta kính ngươi có với chủ mẫu Lư gia chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể ăn nói bừa bãi, làm đồng lõa với chó săn của Giải Kiếm Phủ!”
Bùi Kinh Chập bĩu môi một cái, lòng nói Giải Kiếm phủ chúng ta cũng không mời nổi ông phật lớn này.
Thôi Bất Khứ vừa tỉnh dậy, nguyên khí chưa khôi phục, lúc này cảm thấy mệt mỏi, cũng không chờ chủ nhà mời, liền chủ động tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Bớt nói nhảm, ta nói mở thì cứ mở, còn phải để ta tự mình động thủ sao?” Hắn không kiên nhẫn nói với Bùi Kinh Chập.
“Ai dám khai quan, bước qua xác ta trước đã!”
Lư Đề vội vã chạy tới, liền nghe thấy câu nói sau cùng của Thôi Bất Khứ, lúc này đương nhiên giận dữ, hận không phất tay áo đánh chết Thôi Bất Khứ.
Kiều Tiên thấy vậy, tiến lên đẩy Lư Đề một cái, nàng một thân bạch y tung bay tựa như tiên tử, động tác nhìn như không dùng lực, lại khiến Lư Đề không tự chủ được lảo đảo lùi về phía sau năm sáu bước, phải bám lấy bức tưởng bên cạnh mới ổn định được cơ thể.
Thôi Bất Khứ lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp quăng ra hai chữ.
“Khai quan!”
Bùi Kinh Chập từ lúc đi ra khỏi chỗ Phượng Tiêu, đã sớm được phân phó, Phượng Tiêu nói với hắn, chỉ cần Thôi Bất Khứ đồng ý hỗ trợ, như vậy bất kể hắn nói thế nào cũng phải làm theo lời đối phương.
Lúc này nếu đối phương đã có lời, mặc dù yêu cầu này nghe rất không đáng tin cậy, nhưng Giải Kiếm phủ đã đủ huyên náo với Lư gia rồi, cũng không quan tâm nhiều thêm một cái nữa, hắn lập tức không do dự nữa, tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh quan tài gỗ, duỗi tay vận nội lực, dùng sức đẩy nắp quan tài một cái, trực tiếp mở ra.
Vợ chồng Lư thị thấy vậy, không tránh khỏi phát ra một tiếng rên rỉ.