Vô Song

Chương 50: Chương 50




Theo Chung Hạo Miễu nói, Yến Tuyết Hành chưa về Tê Nguyệt quan, còn đi nơi nào, hắn cũng không biết, đại đa số các đệ tử môn phái, trừ khi ẩn cư trong núi, nếu không sau khi xuất sư, bọn họ sẽ ra cửa du lịch bốn phương, Yến Tuyết Hành có thể ở Nam Trần, cũng có thể đi chỗ khác, tóm lại rất có thể đã không còn ở trong thành Thả Mạt rồi.

Chung Hạo Miễu còn rất kích động bày tỏ, Yến Tuyết Hành thân là danh môn chính phái, lại từng cứu mạng sư phụ hắn, tuyệt đối không phải là kẻ lạm sát người vô tội, khẳng định trong này còn có nguyên nhân, có lẽ người tới dự tiệc căn bản không phải là Yến Tuyết Hành.

Nhưng dù hắn có nói nhiều đi nữa, cũng không quan trọng, chuyện quan trọng trước mắt là tìm được Yến Tuyết Hành, tìm được hắn rồi, ít nhất phần lớn nghi vấn cũng có thể được giải quyết.

Hay cho một cái thọ yến nửa đường chết yểu, còn để lại một đống chuyện phiền toái lớn, Hưng Mậu cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán, hắn thở dài, chắp tay nói với Đoạn Tê Hộc và Cao Ý: “Chuyện xấu trong nhà, để cho hai vị chê cười, hôm nay khiến Đoàn huynh bị giật mình, mỗ vạn phần xin lỗi, đợi chuyện này xong, mỗ nhất định tự mình tới cửa tạ lỗi, mong rằng hai vị lượng thứ!”

Rồi nói với đại quản sự: “Mở cửa kho ra, cầm hai món trân bảo đến đây.”

Tổ tiên Hưng Mậu đứng đầu một nước, mặc dù bây giờ không còn rạng rỡ nữa, nhưng vẫn là phú khả địch quốc(*), trong kho của Hưng phủ đều cất giấu những vật quý giá, ngay cả Đoạn Tê Hộc phấn đấu ba đời cũng chưa chắc có thể có được.

(*)Phú khả địch quốc = giàu bằng 1 nước, giàu nứt đố đổ vách.

Nhưng Đoạn Tê Hộc hừ lạnh một tiếng: “Không nên phiền toái, Đoàn mỗ cáo từ, hy vọng Hưng công có thể sớm cho ta một câu trả lời!”

Hắn xoay người phất tay áo đi, không muốn ở lại chỗ này lâu.

Mặc dù Đoạn Tê Hộc tin ban đầu Hưng Mậu không có ý muốn giết hắn, nếu không hắn cũng sẽ không đến dự tiệc, nhưng sau khi tỳ nữ hạ độc bị phát hiện, một khắc kia Đoạn Tê Hộc nhìn thấy vẻ tàn nhẫn hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng của Hưng Mậu — đổi lại là Đoạn Tê Hộc, hắn có thể cũng sẽ làm ra quyết định như vậy — nếu không phải Phượng Tiêu kịp thời ngăn cản, bây giờ Đoạn Tê Hộc rất có thể đã là người chết.

Nghĩ đến đây, Đoạn Tê Hộc khẽ vuốt cằm với Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ, bày tỏ cảm ơn, nhưng hắn cũng có hoài nghi với thân phận hai người Thôi Bất Khứ, bởi vì một vương công quý tộc Quy Tư quốc, cho dù thế nào cũng sẽ không nghiệm thi.

Trước mắt nói nhiều vô ích, sau chuyện này Đoạn Tê Hộc nhất định sẽ cho người điều tra cẩn thận.

Nhưng khi hắn vượt qua ngưỡng cửa, lại bị gọi lại.

“Đoàn huynh xin dừng bước.”

Thôi Bất Khứ ở phía sau nói.

Đoạn Tê Hộc cũng không quay đầu lại, hắn không chút do dự chuẩn bị lên xe ngựa.

Sau đó hắn đã cảm nhận được võ công của Phượng Tiêu mạnh bao nhiêu một lần nữa.

Đối phương bay tới như một cơn gió nhẹ, lúc hộ vệ bên cạnh Đoạn Tê Hộc còn chưa kịp phản ứng, đã bắt lấy cánh tay Đoạn Tê Hộc rồi.

Đoạn Tê Hộc có một chiêu Kim Cương Chỉ Pháp, năm xưa đã từng đánh bại vô số đối thủ, chính hắn cũng là cao thủ nhất lưu, những năm này sống trong nhung lụa, nhưng hắn biết người muốn giết mình rất nhiều, cho nên vẫn luôn không buông võ công xuống, lúc này theo bản năng liền đưa tay đỡ, nhưng mà hắn phát hiện cổ tay tê dại một trận, cánh tay cũng đã bị níu lại, sau đó thân thể cũng không tự chủ được xoay người, mặt nhìn Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ không để ý đến vẻ mặt Phượng Tiêu nhướng mày thật cao, tỏ ý “lần này ta cho ngươi đủ mặt mũi nhé”, trực tiếp nói với Đoạn Tê Hộc: “Ngươi biết Ngọc Tú muốn giết ngươi sao?”

“Ngọc Tú là ai?” Đoạn Tê Hộc nhíu mày, trừ vẻ không vui bên ngoài, còn có nghi ngờ.

Thôi Bất Khứ hỏi thẳng vào vấn đề, chính là muốn đánh hắn một cái không kịp trở tay, dưới tình huống con người không có tâm tư chuẩn bị, cho dù đa mưu túc trí bao nhiêu, trên mặt cũng sẽ để lộ một ít đầu mối.

Nhưng Đoạn Tê Hộc không có.

Hắn thật sự không biết Ngọc Tú.

Chuyện này kỳ quái rồi.

Hắn không biết Ngọc Tú, Ngọc Tú lại để tam quản sự tới giết hắn.

Thôi Bất Khứ lại đổi một cách khác: “Đoàn huynh có thù oán với Yến Tuyết Hành?”

Đoạn Tê Hộc: “Mấy thập niên rồi, ta đều hoạt động trên mảnh đất này, nếu nói phái Thiên Sơn có thù với ta còn bình thường, chứ người Lâm Xuyên Học cung, một kẻ ta cũng không biết. Lão đệ, hôm nay đa tạ ngươi giải vây cho ta, nhưng nếu chuyện xảy ra ở Hưng gia, ngươi đi hỏi Hưng Mậu đi!”

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nói xong, xoay người lên xe ngựa, lần này Phượng Tiêu không ngăn nữa, mà cùng Thôi Bất Khứ đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.

“Nếu hắn không biết Ngọc Tú, cũng không biết Yến Tuyết Hành, vừa rồi sao phải đổi sắc mặt?” Phượng Tiêu rất hứng thú, “Chẳng lẽ hắn biết ai muốn giết hắn?”

Hưng Mậu cũng không thể giữ khách ở nhà, sau khi Đoạn Tê Hộc đi, bọn Cao Ý và Thôi Bất Khứ, còn có những vị khách khác, đều lục đục rời đi.

Một buổi thọ yến náo nhiệt, cứ đầu hổ đuôi rắn như vậy mà kết thúc.

Hưng Mậu vô cùng phiền não.

Hắn vốn muốn mượn náo nhiệt dỗ lão mẫu thân vui vẻ, thuận tiện củng cố uy vọng của mình, ai ngờ còn chưa đạt được mục đích, trái lại đã đem mặt mũi ra quét sân.

Không tới nửa ngày, cái chết của tam quản sự sẽ truyền khắp thành, tất cả mọi người đều biết thủ hạ của hắn có vấn đề, hoặc đồn bậy bạ, cho rằng hắn sẽ xuống tay với Đoạn Tê Hộc và Cao Ý, dòm ngó vị trí đệ nhất thành Thả Mạt.

Nếu như Hưng Mậu thật sự chuẩn bị làm như vậy thì thôi, vấn đề là hắn vốn không có ý định này, bây giờ ngược lại trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Đoạn Tê Hộc khẳng định cũng sẽ vì vậy mang lòng ngăn cách, nói không chừng sẽ còn âm thầm dùng thủ đoạn ngáng chân.

“Chủ nhân, có người tới thăm.” Đại quản sự tiến lên bẩm báo, đưa danh thiếp lên.

Tay hắn vừa bị Phượng Tiêu làm gãy, lúc này bận bịu tiễn khách, chỉ kịp băng bó một chút.

“Không gặp!” Hưng Mậu tâm phiền ý loạn phất tay một cái, cũng không thèm nhìn danh thiếp.

Đại quản sự chần chừ nói: “Hắn nói, ngài thấy danh thiếp, nhất định sẽ gặp hắn.”

Hưng Mậu cầm lấy danh thiếp trong tay hắn, mở ra nhìn một cái, vẻ mặt rõ ràng ngẩn ra.

Đại quản sự: “Chủ nhân?”

Hưng Mậu khép danh thiếp lại: “Mời hắn vào.”

Vị khách kia rất nhanh đã được dẫn vào trong sảnh.

Thân hình đối phương thanh tú, sau khi vào phòng, để tỏ lòng tôn trọng với chủ nhà, liền tháo mạng che mặt ra.

Hưng Mậu thật ra cũng không có hứng thú quan tâm dáng dấp đối phương ra sao, nhưng mà sau khi thấy rõ mặt đối phương, hắn vẫn hỏi một câu: “Ngươi không phải người Đột Quyết.”

Đối phương ôn hòa nói: “Tướng mạo của tại hạ, đúng là không giống người Đột Quyết. Nhưng cũng không quan trọng, chắc hẳn tâm trạng Hưng công chắc không tốt, ta vốn không nên tới quấy rầy…”

Hưng Mậu không nhịn được cắt đứt hắn: “Bớt lằng nhằng đi!”

Đối phương cười một chút, căn bản không để ý sự thô bạo của Hưng Mậu, vẫn hiền lành như cũ, không nhanh không chậm nói: “Tại hạ muốn nói, vừa rồi Hưng công mới bỏ lỡ một thời cơ vô cùng tốt, bây giờ Đoạn Tê Hộc đã sinh nghi ngờ với ngươi, chỉ sợ ngươi không hạ thủ, sẽ ra tay trước.”

Hưng Mậu lạnh lùng: “Ngươi cho rằng mấy câu nói là có thể khiêu khích được lão phu? Đạo hạnh còn kém lắm. Ta không hợp tác với người Đột Quyết, cũng không cần người Đột Quyết tới dạy ta làm gì!”

Đối phương cười nói: “Hưng công khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới việc khôi phục vinh quang của tổ tiên sao? Hưng công cho rằng, Tùy đế sẽ tiếp tục mặc kệ thành Thả Mạt như vậy sao, một khi hắn chiếm thượng phong với Đột Quyết, bước kế tiếp chính là thu phục Thả Mạt, sợ rằng đến lúc đó Hưng công lại phải dẫm vào vết xe đổ của tổ phụ, biến thành chó nhà có tang!”

Hưng Mậu giận dữ: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Theo lời của Hưng Mậu vang lên, hộ vệ Hưng gia xông vào muốn kéo khách đi, nhưng tay bọn họ còn chưa kịp chạm vào đối phương, liền bị một trận kình phong thổi bay ra ngoài.

Đại quản sự lấy làm kinh hãi, đưa cánh tay không bị thương của hắn bắt lấy nam nhân, động tác rất nhanh, làm người ta không kịp thấy rõ.

Nhưng khách tới không chỉ có thấy rõ, hơn nữa còn chính xác nắm được cổ tay đại quản sự, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ, hai ngón tay, đã bẻ gãy cổ tay hắn.

Đến đây, tạm thời hai tay đại quản sự đều hỏng rồi.

Hưng Mậu ngậm miệng, không bảo vị khách này cút ra ngoài nữa, bởi vì hắn biết, võ công của đối phương có thể không khác Phượng Tiêu vừa nãy lắm, tất cả mọi người Hưng gia cộng lại, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Nhìn thấy Hưng Mậu rốt cuộc chịu an tĩnh nghe mình nói chuyện, khách tới khe khẽ thở dài, lộ ra nụ cười giễu cợt “sớm biết như vậy cần gì phải như ban đầu.”

“Hưng công có biết hai vợ chồng tự xưng là cháu Quy Tư vương, có lai lịch ra sao không?”

Hưng Mậu cau mày: “Lão phu sớm thấy thân phận bọn họ khả nghi! Làm sao, chẳng lẽ là người của Đoạn Tê Hộc?”

Khách tới lắc đầu một cái: “Sau khi Dương Kiên lên ngôi, vì chính sách bình địch, tìm tòi nghiên cứu tình báo, thiết lập Giải Kiếm phủ, hoàng hậu Độc Cô thị thì thiết lập Tả Nguyệt cục, mặc dù đây là hai nơi khác nhau, nhưng tác dụng của bọn họ, thật ra không chênh lệch lắm, không chỉ có quyền hạn rất lớn, có thể tiên trảm hậu tấu, hơn nữa hành sự âm thầm, rất nhiều quỷ kế.”

“Hai người vừa rồi, một người là nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ, nắm giữ thực quyền Giải Kiếm phủ, một người là chủ sự Tả Nguyệt cục, ngươi nói bọn họ dắt tay nhau xuất hiện ở chỗ này của ngươi, chỉ để ăn một bữa tiệc mừng thọ sao?” Hắn nhìn về phía Hưng Mậu mặt dần lộ vẻ kinh sợ, chậm rãi nói.

Hưng Mậu không nói gì hồi lâu.

Hắn cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

“Ý người là, bọn họ do Tùy đế phái tới?”

Khách tới khẽ mỉm cười: “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ vi ương(*). Hưng công, bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện một chút chứ?”

(*)Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ vi ương: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.



Ngay tại lúc Hưng Mậu và vị khách thần bí hội đàm, Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ, cũng đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách điếm.

Vốn dĩ tiệc mừng thọ sẽ kéo dài đến tối, cuối cùng lấy ca múa để chấm dứt, nhưng bây giờ lại bị hủy bỏ giữa đường, lúc bọn họ về mới là buổi chiều, ánh mặt trời trong trẻo, trên bệ cửa sổ còn có một chậu hoa vàng không biết tên, lay động trong gió nhẹ.

Chẳng qua đặt trước mặt bọn họ, còn có một làn sương mù phức tạp, hai người đều không có tâm tư đi ngắm hoa.

Thôi Bất Khứ dùng bút lông viết một chuỗi tên người lên giấy.

Tay hắn cũng rất đẹp, chữ viết ra nước chảy mây trôi.

Mặc dù Phượng Tiêu cảm thấy tay đối phương không đẹp mắt bằng mình, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thưởng thức phong cảnh một chút cũng khác, cho nên mặt y đầy mỉm cười, rất chuyên chú.

Từ lúc Trình Thành và thủ hạ nhị chưởng quỹ của Hưng Mậu bị đốt chết, đến lúc Ngọc Tú và tam quản sự nói chuyện trên đường, sau đó Đoạn Tê Hộc không chết thành công, tam quản sự treo cổ chết.

Thôi Bất Khứ viết xong tên mấy người này, trước tiên khoanh vòng tên Ngọc Tú.

“Giả thiết Ngọc Tú có thù oán với Đoạn Tê Hộc, muốn thông qua tam quản sự giết chết hắn, giá họa cho Hưng Mậu, nhưng hắn không cần giết chết Trình Thành và Lý Phi.”

Phượng Tiêu đồng ý với cái nhìn của hắn: “Mặc dù ta đã giao thủ với Ngọc Tú, nhưng có thể nhìn ra, hắn là một người rất kiêu ngạo, loại vô danh tiểu tốt như Trình Thành và Lý Phi, khẳng định hắn chả coi ra gì, cho dù là tam quản sự, muốn giết cứ giết, tại sao còn phí công giả thành bị treo cổ, còn viết chữ trong lòng bàn tay, quá là lằng nhằng, uổng công vô ích!”

Thôi Bất Khứ: “Đoạn Tê Hộc nói, hắn không biết Ngọc Tú, hẳn là thật, nhưng khi hắn nghe tên Yến Tuyết Hành, tại sao phải giật mình? Chẳng lẽ hắn biết Yến Tuyết Hành?”

Phượng Tiêu lắc đầu: “Khứ Khứ, ngươi có biết không, người thông minh bình thường có một tật xấu.”

Thôi Bất Khứ: “Nguyện nghe rõ.”

Phượng Tiêu: “Nghĩ quá nhiều, và để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi đang nói hai tật xấu đấy.”

Phượng Tiêu làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Cho nên ngươi có nghĩ tới hướng suy nghĩ của đối phương không, có khả năng đây là hai chuyện? Ngọc Tú và tam quản sự cấu kết, mưu hại Đoạn Tê Hộc là một chuyện; cái chết của Trình Thành, Lý Phi, tam quản sự, lại là một chuyện khác.”

Thôi Bất Khứ: “Rất có đạo lý. Nhưng ngươi có thể nghĩ ra, không phải đã chứng tỏ ngươi không phải là người thông minh sao?”

Phượng Tiêu cho hắn một nụ cười còn rực rỡ hơn chậu hoa vàng kia: “Vậy đã nói rõ, ta còn thông minh hơn người thông minh.”

Đã gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng Thôi Bất Khứ chưa từng thấy ai không biết xấu hổ còn dám suốt ngày đứng trước mặt mình nhảy nhót.

Hắn dời ánh mắt đi, tránh cho mình không nhịn được ngứa tay, lại làm ra chuyện không quá lý trí.

“Bây giờ bởi vì tam quản sự chết, khẳng định Đoạn Tê Hộc càng có ngăn cách sâu hơn với Hưng Mậu, hai người vốn đã có mâu thuẫn, bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa, có thể hoàn toàn thiêu cháy.”

Phượng Tiêu: “Nghe ngươi nói những lời này, ta cảm thấy ngươi lại muốn gây chuyện.”

Thôi Bất Khứ: “Vậy ngươi có làm hay không?”

Phượng Tiêu: “Ta được chỗ tốt gì?”

Thôi Bất Khứ dứt khoát, không chút do dự, mắt cũng không nháy kêu lên: “Cha.”

Từ lần trước sau khi Phượng Tiêu gọi Thôi Bất Khứ ba tiếng cha, hình như y luôn có chấp niệm với tiếng xưng hô này, luôn chờ thời cơ bắt Thôi Bất Khứ gọi một chút.

Phượng Tiêu: “…Cha ngươi chết rồi, ta không muốn làm cha ngươi nữa.”

Thôi Bất Khứ nghi ngờ, hơi nghiêng đầu: “Vậy ngươi muốn làm mẹ ta?”

Khóe miệng Phượng Tiêu giật giật một cái: “Ta cũng không có hứng thú làm mẹ ngươi. Ngươi nói trước ngươi muốn làm cái gì đã?”

Thôi Bất Khứ nâng khóe miệng: “Hoặc là không làm, hoặc là làm một chuyện lớn. Ngươi cảm thấy, thống nhất thành Thả Mạt thành, cho triều đình quản hạt, như thế nào?”



Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tiêu: Phiền mọi người bình luận phân xử, ai mới là đứa càng ngày càng không biết xấu hổ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.