Vô Song

Chương 71: Chương 71




Thôi Bất Khứ mờ mịt nhìn lại: “Vương tử đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu?”

Hắn lại quay đầu hỏi Kim Liên: “Hắc Nguyệt đại vu là ai?”

Kim Liên nói: “Đó là trí giả có danh vọng nhất, được kính trọng nhất của Tây Đột Quyết chúng ta, cũng là phụ tá của Đại Hãn.

Tuy nói nàng đã sớm giới thiệu qua người này cho Thôi Bất Khứ, lúc này cũng lẩm bẩm trong bụng, cảm thấy Phượng Tiêu sẽ không đi tìm Hắc Nguyệt đại vu gây phiền toái, nhưng ở trước mặt mọi người, nàng vẫn phối hợp Thôi Bất Khứ một hỏi một đáp, làm ra phản ứng không khỏi khiếp sợ, ngược lại truy hỏi A Đức: “Ai lại dám có gan lớn như vậy đi quấy rối Hắc Nguyệt đại vu, ta phải đi bẩm báo Đại Hãn!”

A Đức hừ lạnh một tiếng: “Ta đã sớm phái người đi thông báo cho Phụ Hãn rồi!”

Đại vương tử hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Đáp lời chính là người hầu tới bẩm báo: “Vừa rồi gần nhà đá bốc cháy, còn truyền ra tiếng đánh nhau huyên náo, bên này cũng có thể nhìn thấy, bây giờ lửa đã được dập, nhưng tặc nhân phóng hỏa còn chưa bắt được, đại vu bị thương, thầy thuốc đã chạy tới chữa trị!”

Đại vương tử vội nói: “Ta đi xem ông ấy một chút!”

Nhị vương tử đưa tay cản lại: “Không cần đi, bên đại vu đã có thầy thuốc rồi! Trước đây nơi này vốn không có chuyện gì, ngày mai sẽ là hội minh tám bộ, hôm nay người ngoài tới một cái, lập tức liền xảy ra chuyện, ta thấy cũng không cần tìm khắp nơi, khẳng định tặc nhân ở nơi này!”

Mặt Đại vương tử lộ vẻ không vui: “Bọn họ đều là khách quý Phụ Hãn mời tới!”

Nhị vương tử trước sau như một không coi trọng đại ca gã, ngay ở trước mặt của mọi người, cũng tỏ ra xa cách: “Không phải cũng có người không mời mà tới sao?”

Gã liếc Thôi Bất Khứ cùng Kiều Tiên, ngờ vực nói: “Nếu để cho ta phát hiện chuyện này có liên quan đến các ngươi, các ngươi cứ chờ đi!”

Kim Liên nghe vậy có chút ảo não.

Cái gì gọi là không mời mà tới? Thôi Bất Khứ rõ ràng là mình đưa tới, hành động này của A Đức, rõ ràng cho thấy không coi nàng ra gì.

Tuy nói nàng lần này trở về phát hiện tình thế đại biến, nhưng bất kể nói thế nào, mình cũng là trắc phi của Khả Hãn, A Đức đối với nàng không những không có nửa phần cung kính, ngược lại coi nàng là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn trừ khử nàng.

Nàng đang suy nghĩ ứng đối như thế nào mới càng thỏa đáng, liền nghe thấy bang một tiếng, Thôi Bất Khứ đã vỗ án.

“Cho dù Đại Hãn cùng Tùy Triều hôm nay chưa kết minh, nhưng Đại Hãn vẫn coi chúng ta là khách quý, ngươi lại không bằng không cớ liền chụp tội danh lên trên người chúng ta, làm Đại Tùy hổ thẹn, coi như định tội, cũng phải do Đại Hãn tự mình nói! Ta muốn gặp Đại Hãn!”

A Đức cười nhạt: “Cho dù Đại Hãn tới, cũng có cách nói như thế thôi!”

Thôi Bất Khứ nói tàn khốc: “Ngươi có thể đại diện cho Đại Hãn sao? Ban ngày rõ ràng chính miệng Đại Hãn thừa nhận chúng ta là khách quý, bây giờ ngươi không để Đại Hãn ở trong mắt sao!”

A Đức cũng vỗ bàn, gầm hét: “Ta nói như vậy lúc nào!”

Thôi Bất Khứ lại càng lớn tiếng hơn: “Cha ngươi còn chưa chết! Hắn mới là vương của Tây Đột Quyết, trước mặt ngươi còn có đại ca, không tới phiên ngươi tới làm chủ!”

Tuy nói nói lý không để ý thanh cao, nhưng đối phó với thứ người như A Đức, trước hết không thể để khí thế rơi xuống hạ phong.

Vóc người Thôi Bất Khứ cao, mặc dù hơi gầy, nhưng dáng vẻ mặt lạnh cũng không có nửa điểm yếu thế, ngược lại khiến A Đức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, trực tiếp vén tay áo muốn tiến lên đánh người.

Kiều Tiên cùng Kim Liên dĩ nhiên sẽ không để cho gã làm như vậy, liền trực tiếp đứng ra cản lại.

Đại vương tử thấy vậy, lại có chút hâm mộ.

Dĩ nhiên không phải hâm mộ Thôi Bất Khứ có nữ nhân bảo vệ, mà hâm mộ Thôi Bất Khứ chỉ là một người ngoài, lại có khí phách như thế, dám tranh chấp với đệ đệ ngang ngược phách lối của mình trong vương trướng, hơn nữa nửa điểm khí thế không kém gì ai.

Nhưng ở trong mắt, A Đức vương tử, sứ giả Tùy Triều ốm yếu suốt ngày trên mặt không chút huyết sắc nào, quả thực không có gì có phải sợ, nếu như hắn đại diện Tùy Triều tới, vậy chỉ có thể nói vận số Trung Nguyên đã hết, phải phái quỷ bệnh và nữ nhân đến dị bang, hợp giờ đến phiên Đột Quyết bọn họ mạnh mẽ vùng lên.

Còn nữ nhân bên cạnh Thôi Bất Khứ, ban ngày đạp gã dưới chân, thân thủ đúng là không tệ, nhưng cứ chở gã giải quyết Thôi Bất Khứ xong, nữ nhân xinh đẹp này, còn không phải chỉ có thể phủ phục dưới chân mình cầu xin tha thứ sao.

Nghĩ đến đây, gã cười một tiếng dữ tợn, gọi thị vệ đến.

“Đại Hãn không có ở đây, nơi này do ta làm chủ! Người đâu, trước tiên bắt hai tên Tùy Triều này lại, bọn họ tổng cộng có ba người, bây giờ có một kẻ không có ở đây, người nọ khẳng định chính là kẻ phóng hỏa đả thương người!”

“Khoan đã!”

Đại vương tử lại mở lời trước Kim Liên, hắn trầm giọng nói, “Bọn họ là khách của Phụ Hãn, có chuyện gì, cũng phải chờ Phụ Hãn tới mới quyết định!”

Vừa mới dứt lời không bao lâu, người hầu A Ba Khả Hãn lại tới, nói Khả Hãn tối nay thân thể khó chịu, đã đi ngủ sớm, yến hội này liền do hai vị vương tử chủ trì, có chuyện gì chờ ngày mai nói sau cũng không muộn.

Người biết nội tình trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thân thể khó chịu gì chứ, rõ ràng chính là đắm chìm trong mỹ nhân hương lý không bỏ được đi.

Đại vương tử lấy lại tinh thần trước: “Đã như vậy, vậy thì chờ ngày mai Phụ Hãn tới, rồi quyết định sau!”

Nhị vương tử: “Không được! Hắc Nguyệt đại vu ở tộc ta có địa vị đặc biệt, người đã quấy rầy ông phải bị trừng phạt, đến ngày mai, tặc nhân đã sớm chạy, người nọ ra tay với đại vu không được, bây giờ cũng bị thương, chạy không xa, ta đã phái người đi tìm, nhưng y còn có thể núp trong doanh trướng, chỉ cần lục soát ở các doanh trướng một chút, nhất định có thể tìm ra!”

Đại vương tử cả giận nói: “Sứ giả các bộ đều là khách quý, ngươi không được đối đãi khách nhân vô lễ như vậy!”

Các nước láng giềng Quy Tư Cao Xương xung quanh, thực tế đều phụ thuộc vào thần phục với Tây Đột Quyết, mặc dù mọi người không hài lòng lắm với quyết định của Nhị vương tử, nhưng cũng không có cách nào nói gì, ngược lại biểu hiện của Đại vương tử tối nay, rất khiến người ta bất ngờ.

Phải biết thường ngày vào lúc này, hắn đều không nói một lời giả câm.

Nhị vương tử nheo mắt, tiến lên một bước, lấy khí thế cùng chiều cao chèn ép huynh trưởng của gã.

“Phụ Hãn không có ở đây, nơi này do ta định đoạt!”

Đại vương tử không những không lui bước, ngược lại không nhường chút nào: “Ngươi cũng không phải Diệp hộ, Phụ Hãn căn bản không giao phó bất kỳ chức vị gì cho ngươi, ta mới là đại ca, chuyện này hẳn do ta định đoạt!”

Nhị vương tử giận dữ cười ngược lại: “Ngươi đây là quyết tâm muốn bênh vực người Tùy Triều? Ngươi đã cấu kết một chỗ với người Tùy Triều sao!”

“Im miệng!” Một nữ nhân đội châu quan đi tới. “Y Tuần nói không tính, như vậy lời của ta, có tác dụng chứ?”

Thôi Bất Khứ chưa từng thấy nàng, nhưng không khó đoán được thân phận của nàng.

Đại vương tử cho tới bây giờ không dám tranh chấp với đệ đệ, tối nay phá lệ giằng co với Nhị vương tử, Đại Khả Đôn rất ít lộ mặt tham dự chính sự, tối nay cũng ra mặt.

(Khả Đôn = hoàng hậu)

Quyền lực của Khả Đôn ở Đột Quyết rất lớn, lúc Khả Hãn không có ở đây, nàng thậm chí có thể nhận việc hộ Khả Hãn, Đại Khả Đôn chưa từng dùng tới quyền lực này, không có nghĩa là nàng không biết dùng.

Nhị vương tử nhìn hai mẹ con ngày thường bất hiển sơn bất lộ thủy(*) đột nhiên làm khó dễ, nhất thời bị khiêu khích nổi nóng.

(*)Bất hiển sơn bất lộ thủy: ẩn mình, không thể hiện tài năng.

“Hắc Nguyệt đại vu bỗng dưng bị giật mình, lại bị người ngoại tộc xâm nhiễu, ai nên phụ trách? Chẳng lẽ Khả Đôn muốn phụ trách sao! Ngươi gánh nổi trách nhiệm sao!”

Khả Đôn nhàn nhạt nói: “Đại Hãn không có ở đây, ta có quyền quyết định, ngươi tránh ra.”

Nhị vương tử ý thức được, Khả Đôn đột nhiên xuất hiện, cũng không phải đơn giản để chống lưng cho nhi tử, nếu như mình nhường một bước, có thể sau này ngay cả quyền lực vốn có cũng mất đi, cho nên gã quả quyết nói: “Không được!”

Thôi Bất Khứ tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Ta không có chút liên quan nào với chuyện này, ta có thể thề với trời, thể với Thần Lang của các ngươi, nếu như lời ta là giả, sẽ bị trời cao giáng thiên lôi, lúc ta ra khỏi lều vải này, sẽ bị sứ giả Thần Lang cắn chết, không được toàn thây!”

Tất cả mọi người bị lời thề ác độc của hắn làm rung động, ngay cả Nhị vương tử, nhất thời cũng bị làm cho nghẹn họng.

Người nơi này coi trọng lời thề, sẽ không tùy tiện lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Nhưng Thôi Bất Khứ cũng không dừng lại, hắn nhìn lại Nhị vương tử, ánh mắt như đốt: “Nhị vương tử điện hạ cứ luôn nhằm vào chúng ta, giống như sớm khẳng định chúng ta là hung thủ, ngươi dám nói mình không có tư tâm? Tùy Triều xích mích với quý bộ, chính là điều Sa Bát Lược muốn thấy, Nhị vương tử đây là đang giúp Sa Bát Lược sao!”

Nhị vương tử giận dử: “Nói bậy nói bạ!”

Thôi Bất Khứ hùng hổ dọa người: “Vậy ngươi cũng phải thề! Thề ngươi sở tác sở vi(*), một lòng vì trung tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tâm!”

(*)Sở tác sở vi: Những việc đã làm.

Dưới con mắt mọi người, Thôi Bất Khứ đổi khách thành chủ, Nhị vương tử cưỡi hổ khó xuống, người cạnh gã muốn nói chuyện cho gã, lại bị Kim Liên cướp lời trước một bước.

“Không sai, nếu Thôi sứ giả đã thề, nếu Nhị vương tử không thẹn với lương tâm, cũng nói một lời thề đi!”

Nhưng vào lúc này, một tên người hầu Đột Quyết chạy gấp vào, thần sắc hoảng hốt, giống như muốn nói gì, nhìn thấy mấy người đối lập bên trong vương trướng, ngược lại sửng sốt.

Nhị vương tử như được đại xá, chỉ mong có người tới dời đi sự chú ý, thấy vậy liền quát lên: “Lại có chuyện gì, nói mau!”

Người hầu quỳ xuống đất run giọng: “Thương thế đại vu quá nặng, đã, đã đi gặp thiên thần rồi!”

Tất cả mọi người lộ vẻ khiếp sợ.

Vừa rồi chẳng qua là tai nạn nhỏ, làm sao chỉ trong chớp mắt, ngay cả người cũng mất?

Sắc mặt Khả Đôn đại biến, rõ ràng nhất.

Thôi Bất Khứ cùng Kim Liên nhíu mày.

Ngay cả Kiều Tiên cũng âm thầm chặc lưỡi hít hà, thầm nghĩ lần này Phượng Tiêu chơi cũng quá lớn đi.

Nhị vương tử đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó đột nhiên phát tác: “Đại vu bị bọn họ hại chết, ai che chở bọn họ, là cùng phe với tặc nhân!”

“Chúng ta trong sạch, có thể cho lục soát!” Thôi Bất Khứ đột nhiên nói, nhìn chằm chằm vào Nhị vương tử, “Nhưng ta có một yêu cầu, nếu như Nhị vương tử không tìm ra được chứng cớ chúng ta có liên quan đến chuyện này, phải xin lỗi ngay trước mặt mọi người, lấy lễ đối đãi với chúng ta như khách quý!”

Nhị vương tử cười lạnh nói: “Nếu như bị ta phát hiện đồng bọn kia của ngươi sát hại đại vu, vậy ta sẽ chặt đứt đầu các ngươi, treo trên lang kỳ(cờ chó sói), ném thi thể các ngươi cho sói ăn!”

Gã vung tay lên, phân phó người: “Đi lục soát cho ta, nhất định phải tìm ra tiểu tử kia!”

Dứt lời xoay lưng dẫn người đi, sải bước về phía doanh trướng của bọn Thôi Bất Khứ.

Kiều Tiên hơi đến gần Thôi Bất Khứ, rỉ tai nói: “Nhị vương tử này, từ đầu đến đuôi đều ở đây nhằm vào chúng ta, có thể ngay cả đại vu cũng là gã giết hay không?”

Thôi Bất Khứ ừm một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Ở phía sau bọn họ, thị vệ Đột Quyết vô tình hay cố ý xông tới, vây kín đường lui của họ, không để cho bọn họ có cơ hội chạy trốn, điều này hiển nhiên là Nhị vương tử bày mưu đặt kế.

Sứ giả các bộ khác, còn có mẹ con Khả Đôn cũng đều không về, cùng đi theo.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, A Ba Khả Hãn hoàn toàn không ra xem một chút.

Thôi Bất Khứ hỏi Kim Liên: “Khả Hãn các ngươi ngay cả Hắc Nguyệt đại vu chết, cũng mặc kệ?”

Kim Liên cười lạnh nói: “Ban ngày ta đã sai người đưa ta đi gặp mỹ nhân Quy Tư kia, đúng là quốc sắc thiên hương, Đại Hãn sẽ si mê cũng không kỳ quái!”

Nàng nhíu mày nhìn bóng lưng Nhị vương tử khí thế hung hăng, nhỏ giọng hỏi Thôi Bất Khứ: “Chuyện này, thật sự không liên quan đến các ngươi?”

“Dĩ nhiên.” Thôi Bất Khứ mặt không đổi sắc, đáp lại bằng ánh mắt trong sáng tinh khiết, “Ta ngay cả thề cũng thề rồi, ngài hoài nghi ta, không bằng hoài nghi Nhị vương tử không dám thề.”

Kim Liên không hoài nghi nữa, còn áy náy nói: “Ta không nên lo ngại với tiên sinh.”

Kiều Tiên nghe vậy nhếch mép một cái, nhịn không lên tiếng.

Nàng hiểu tiếng Đột Quyết, không lưu loát như Thôi Bất Khứ, nhưng nghe hiểu được một ít từ, vừa rồi Thôi Bất Khứ thề, nói rõ ràng là “Ta”, mà không phải “Chúng ta”, nói cách khác, Phượng Tiêu gây chuyện, không có ở bên trong lời thề.

Nhưng người Đột Quyết không biết điều này, ở trong mắt bọn họ, Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ đều là một phe.

Nói chuyện với Thôi Bất Khứ, không để ý cũng sẽ bị bẫy, Phượng Tiêu đã sâu sắc lĩnh hội một điểm này, đáng tiếc lúc này y không có ở đây, không thể nhắc nhở Kim Liên.

Nhị vương tử rất nhanh đã dẫn người đến lều của Thôi Bất Khứ lục soát một vòng, quả nhiên không có phát hiện bóng dáng Phượng Tiêu, đây càng khiến gã khẳng định Phượng Tiêu chính là hung thủ phóng hỏa giết Hắc Nguyệt đại vu, la hét phải bắt bọn Thôi Bất Khứ trị tội.

Kim Liên dĩ nhiên không cho phép, người cũng còn không tìm được, tang vật cũng không lấy được càng chưa nói tới, nếu không phải là cưỡng ép tội danh, chỉ có thể nói rõ vị Nhị vương tử này không kịp chờ đợi muốn bọn Thôi Bất Khứ chết.

Ngược lại thì vị đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ của Đột Quyết kia, từ lúc yến hội mở tiệc luôn ngồi ở chỗ đó, cho tới giờ khắc này cùng đi ra xem náo nhiệt, từ đầu tới đuôi không nói một lời, càng không bỏ đá xuống giếng, làm cho Kiều Tiên thiếu chút nữa cũng cho là hắn đổi tính.

Tại chỗ không chỉ có đám người mẹ con Khả Đôn cùng Kim Liên, còn có sứ giả các bộ, may là Nhị vương tử có bá đạo nữa, cũng biết không thể định tội người đơn giản thô bạo như vậy, nếu không những người khác nhất định sẽ có suy nghĩ, gây bất lợi cho hội minh tám bộ ngày mai, củng cố uy tín Tây Đột Quyết, cho nên gã được tâm phúc thân cận khuyên bảo, miễn cưỡng nhịn đi, chống nạnh đứng bên ngoài doanh trướng của Thôi Bất Khứ, chờ người đi lục soát các nơi báo lại.

“A Đức vương tử, người kia võ công cao cường, không thấp hơn ta.” Phật Nhĩ rốt cuộc lên tiếng, quả nhiên hắn không có chuyển tính, chẳng qua là tìm cơ hội thích hợp nhất để mở miệng, “Nếu như y không bị thương, khẳng định đã sớm đi ra, hiện khắp nơi tìm không thấy, chỉ có thể nói rõ y cũng bị thương, chạy không xa, hẳn đã tìm chỗ trốn, kho hàng chuồng ngựa những nơi kia rất dễ giấu người.”

“Đúng!” Tinh thần Nhị vương tử chấn động, chỉ huy người, “Đi nhanh đến những nơi kia tìm một chút, còn có doanh trướng Phụ Hãn, cũng đi hỏi một tiếng, tránh cho tặc nhân lén chạy vào!”

Phượng Tiêu đến chỗ Hắc Nguyệt đại vu điều tra, Kiều Tiên biết, tình hình trước mắt này, rất có thể là Phượng Tiêu trong quá trình điều tra gặp phải biến cố gì, đại vu chết, chính y cũng bị thương. Tuy nói Phượng Tiêu võ công cao cường, khả năng bị bắt không lớn, nhưng y cũng không khả năng cứ luôn không lộ diện, nếu như lộ mặt, phát hiện bị thương, liền không tránh khỏi hiềm nghi sát hại Hắc Nguyệt đại vu, Nhị vương tử và Phật Nhĩ bây giờ cứ nhìn chằm chằm, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Nghĩ như thế, Kiều Tiên cũng cảm thấy tình hình có chút khó giải quyết, nhìn Thôi Bất Khứ, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, như không có chuyện gì.

Trong ấn tượng của Kiều Tiên, thật giống như chưa từng có chuyện gì, có thể khiến Thôi Bất Khứ hốt hoảng.

Nàng không khỏi có chút bội phục, nhỏ giọng hỏi: “Ngài có phải có đối sách hay không?”

Thôi Bất Khứ hơi lắc đầu.

Vậy tại sao còn bình tĩnh như vậy? Kiều Tiên nghi ngờ.

Thôi Bất Khứ viết mấy chữ trong lòng bàn tay nàng: Giả vờ.

Kiều Tiên: …

Bên kia Nhị vương tử đã bắt đầu không nhịn được, người đi lục soát cuối cùng cũng trở lại, nói đã tìm được Phượng Tiêu.

Nhị vương tử mừng rỡ, không khỏi nhìn Thôi Bất Khứ một cái, dáng vẻ “lần này xem ngươi còn làm gì được”, rồi nói với thị vệ: “Ở đâu! Mau dẫn ta đi!”

Ai ngờ thị vệ ấp a ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử.

Nhị vương tử cả giận nói: “Nói mau, ngươi muốn làm đồng bọn với người Tùy Triều sao!”

Đấy, người còn chưa tìm được, đã bắt đầu chụp tội danh rồi.

Tin tức tìm thấy Phượng Tiêu truyền tới, Thôi Bất Khứ ngược lại yên tâm, vểnh mép, cười như không cười.

Nhị vương tử nâng roi muốn đánh người, thị vệ vội vàng tránh né, lớn tiếng nói: “Ngay tại trong doanh trướng của ngài!”

“Cái quỷ gì! Tại sao lại ở nơi đó của ta!” Nhị vương tử sa sầm mặt.

Thôi Bất Khứ khoan thai nói: “Hóa ra cấu kết với người Tùy Triều là Nhị vương tử ngươi a, làm sao không nói sớm, chúng ta thật là nước lớn trôi miếu Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà!”

“Không thể nào!”

Nhị vương tử quả quyết phản bác, một mặt sải bước chạy về phía doanh trướng của mình, dưới sự hộ vệ của binh lính bên trái bên phải, hung hăng vén mành nỉ lên!

Sắc mặt gã vốn đen như đáy nồi, lại từ đen chuyển xanh, từ cổ đến bên tai, thậm chí ngay cả tóc cũng đổi xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.