Vô Song

Chương 73: Chương 73




Hắc Nguyệt đại vu chết đối với Tây Đột Quyết là chuyện lớn, nhưng cũng không thể ngăn hội minh tám bộ tiến hành theo lẽ thường.

Sáng sớm ngày kế, bọn Thôi Bất Khứ vừa thay quần áo rửa mặt xong, thị nữ Mộc Cách bên người Kim Liên đã đưa điểm tâm đến, chờ bọn họ ăn xong, đưa bọn họ đi đến nơi hẹn.

“Thôi tiên sinh, chủ nhân nhà ta hỏi ngài, nếu ngài muốn xem di thể đại vu, nàng có thể nghĩ cách an bài, nhưng các ngươi không thể ở lại quá lâu.” Mộc Cách nói.

Đêm qua Nhị vương tử cố ý nhằm vào Phượng Tiêu, rồi sau đó Phượng Tiêu lại xuất hiện trong doanh trướng Nhị vương tử, trước sau liên hệ, Kim Liên có phản ứng chậm nữa, lúc này cũng ý thức được không bình thường, huống chi nàng tận mắt thấy võ công của Phượng Tiêu, nếu Phượng Tiêu có thể bị Nhị vương tử ám toán, không thể nghi ngờ là mặt trời mọc đằng Tây, căn bản không thể. Nàng thậm chí hoài nghi cái chết của Hắc Nguyệt đại vu cũng có liên quan đến Phượng Tiêu, nhưng Thôi Bất Khứ phủ nhận, bọn họ chính xác cũng không có lý do làm như vậy.

Ngược lại Nhị vương tử, lấy tính tình không sợ trời không sợ đất của gã, rất có thể làm ra việc sát hại đại vu, giá họa cho đám người Thôi Bất Khứ.

Ở thành Thả Mạt, Kim Liên đã từng thấy bản lĩnh nghiệm thi của Thôi Bất Khứ, tự nhiên hy vọng hắn ra tay lần nữa, tra được cái chết của đại vu.

Nhưng Thôi Bất Khứ lắc đầu nói: “Hung thủ vì để hủy thi diệt tích, trực tiếp giết người thiêu hủy, chỉ sợ chắc chắn không có sơ hở tí nào, bây giờ nhìn nữa, cũng không tra ra cái gì.”

Mộc Cách cái hiểu cái không, nhưng nàng sẽ chuyển lời lại cho Kim Liên.

Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu ăn xong một bữa sáng chưa nói là mỹ vị của Đột Quyết, liền đi theo Mộc Cách tới Lục Thảo hồ.

Hồ này bởi vì bốn phía có bóng cỏ ngược mà có tên như vậy, dịch thành tiếng Hán chính là Lục Thảo hồ.

Không sớm không muộn, Nhị vương tử cũng ở trong đám hạ nhân vây quanh, đến gần như cùng lúc với bọn họ.

Gã không còn vẻ tức hộc máu hôm qua nữa, ánh mắt lướt qua trên người Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, khóe miệng nâng lên một độ cong ác ý, chắc là lại có ý xấu gì với bọn họ đây.

Tầm mắt của Phật Nhĩ dừng lại lâu một ít trên người Phượng Tiêu, lại như có điều suy nghĩ dời đi.

“Hắn nhìn ra ta bị thương.” Phượng Tiêu nói.

Cao thủ sở dĩ là cao thủ, không chỉ bởi vì võ công cao, còn có con mắt sắc bén như đao cùng năng lực phán đoán quả quyết sát phạt, Phượng Tiêu tự xưng là võ công có thể xếp vào hàng trước mười thậm chí còn trước năm trong thiên hạ, nhưng tự tin của y tới từ thực lực, mà không phải tự đại mù quáng. Phật Nhĩ và y giao thủ hai lần, y rất rõ thực lực của đối phương, cũng sàn sàn y, nói cách khác, Phật Nhĩ cũng có thể bước lên trước hàng mười thiên hạ.

Nếu như Phượng Tiêu không bị thương, Phật Nhĩ muốn động thủ với y, còn phải áng chừng một hai, nhưng trải qua náo nhiệt tối hôm qua, Phật Nhĩ rất khẳng định Phượng Tiêu bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ, nếu không không đến nỗi cần che giấu mùi máu tanh, cho nên hôm nay Phật Nhĩ nhất định sẽ nghĩ đủ cách bức bách Phượng Tiêu động thủ.

Cái gọi là hội minh, không phải mọi người ngồi quây quần một chỗ, hòa hòa khí khí nói chuyện trời đất, biện pháp của người Đột Quyết đơn giản thô bạo, trước dùng võ công phân cao thấp, đánh thắng, ta kính ngươi là một cao thủ, cái gì cũng dễ nói, đánh thua… Nếu là sứ giả Tùy Triều cũng không chịu được một kích như vậy, thì sao có thể để người ta tin tưởng Tùy triều mạnh mẽ đáng tin?

Thôi Bất Khứ nói: “Rất có thể hắn sẽ yêu cầu đơn độc cùng ngươi đánh một trận.”

Phượng Tiêu: “Sau đó dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người giết ta.”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái.

Như vậy mới có thể tạo được hiệu quả giết người lập uy, chấn động toàn bộ.

Phượng Tiêu lười biếng cười một tiếng: “Vậy ta thật sự rất sợ.”

Đối thoại của hai lúc này bị cắt đứt, bởi vì A Ba Khả Hãn tới.

Khả Hãn đến đồng nghĩa với hội minh bắt đầu, trước mặt mọi người đều có rượu ngon món ngon, A Ba Khả Hãn nâng ly đứng dậy, cảm ơn chư vị đường xa tới, lại đặc biệt nhắc đến sứ giả Tùy Triều cùng sứ giả Sa Bát Lược Khả Hãn, chia ra kính rượu Thôi Bất Khứ cùng Phật Nhĩ, nói không ít lời xã giao.

Ở trong mắt Thôi Bất Khứ, vị Khả Hãn Đột Quyết này thời điểm không đắm chìm trong sắc đẹp, đầu óc vẫn đủ thanh tỉnh.

Sa Bát Lược hùng hổ dọa người, phái Phật Nhĩ tới uy hiếp dụ dỗ A Ba Khả Hãn kết minh, vì thế chắc hẳn cho không ít chỗ tốt, Phật Nhĩ đến núi Tam Di trước họ mấy ngày, cho nên mới có tình cảnh bọn Thôi Bất Khứ vừa đến núi Tam Di đã bị gây khó khăn hôm qua.

Nhưng A Ba Khả Hãn thấy người Tùy Triều không dễ chọc, cũng là khối xương cứng khó gặm, lập tức liền thay đổi lập trường, khách khí lễ độ với bọn họ, ngay cả tối hôm qua Hắc Nguyệt đại vu chết, cũng không nhân cơ hội làm khó dễ, ngược lại dàn xếp ổn thỏa, để cho bọn Thôi Bất Khứ vượt qua một đêm yên ổn.

Ngay lúc tinh thần Thôi Bất Khứ bay xa, A Ba Khả Hãn như cũ lộ vẻ cởi mở cười nói với mọi người, xem ra đêm qua Hắc Nguyệt đại vu chết, cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình mới có trắc phi Đột Quyết của hắn.

Hắn vỗ vỗ tay, có mấy võ giả Đột Quyết tiến lên, người đeo loan đao, bắt đầu quơ múa.

Không giống với nhạc vũ Quy Tư đêm qua, hôm nay chính là đao vũ hoàn toàn mang khí dương cương, loại đao thương thật trên chiến trường này biến hóa đằng đằng sát khí, mấy tên võ giả nhất trí động tác, thỉnh thoảng sôi trào nhảy vụt, lộ ra phong thái cổ xưa, có vẻ xuất sắc.

Nhưng rất ít người thật sự có thể tĩnh tâm thưởng thức, rất nhiều người chú ý đến việc tỷ thí kế tiếp hơn, sứ giả nước nhỏ Tây Vực đang suy nghĩ phải nổi bật như thế nào, bộ lạc nhỏ xung quanh Đột Quyết suy tính làm thế nào không còn số mạng bị thâu tóm, Nhị vương tử suy nghĩ làm bọn Thôi Bất Khứ gặp xui xẻo như ra sao, Đại vương tử nhớ lại đêm qua mình có dũng khí vô căn cứ xảy tranh chấp với đệ đệ, có chút kích động, suy nghĩ tìm thêm một cơ hội để áp chế đệ đệ phách lối kia, A Ba Khả Hãn ôm mỹ nhân thấp giọng nói đùa, vui tươi hớn hở nhìn đao vũ, căn bản không để phản ứng của tất cả mọi người ở trong lòng.

Còn Phật Nhĩ—

Hắn đứng xa võ giả, xa xa đối mặt với Phượng Tiêu, chỉ chốc lát sau, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Tựa hồ muốn nói: Ta biết ngươi bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ, trước đây chúng ta lực lượng tương đương, nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết.

Đao vũ vừa xong, võ giả tản đi, Nhị vương tử rốt cuộc chờ được cơ hội, gã đứng lên, lấy một loại biểu tình đắc ý hăm hở đảo mắt nhìn mọi người, sau đó nói với A Ba Khả Hãn: “Phụ Hãn, hội minh trước đây, đều lấy tỷ võ để mở màn, nhưng ta cảm thấy, năm nay nếu có thêm mấy vị khách nhân tôn quý, cũng hẳn nên đổi quy củ, nếu không, đối với bọn họ mà nói, quá không tôn kính rồi.”

Kim Liên vừa nghe cũng biết gã đang có ý gì, lúc này phản đối nói: “Đại Hãn, hội minh tỷ võ đã là việc quan trọng của núi Tam Di, tùy tiện thay đổi mới là không tôn trọng khách.”

A Ba Khả Hãn giơ tay lên ngăn nàng nói, hứng thú hỏi Nhị vương tử: “Làm cách nào?”

Nhị vương tử đắc ý nhìn Kim Liên một cái, nói: “Trước đây tỷ võ, bắt đầu từ cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa bắn tên, lấy chính xác để thắng, nhưng Phật Nhĩ là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, cách như vậy, không khỏi quá làm nhục hắn, không bằng lấy một người cưỡi ngựa chạy, tay cầm tiên quả, người bắn tên đứng ngoài trăm bước, người bắn trúng tiên quả đầu tiên là thắng.

Người ở đây nghe vậy, phần lớn hô một chút, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Bách bộ xuyên dương(*) đã đủ để xưng là cao thủ, vậy nếu như phiến lá kia lúc nào cũng đang chạy thì sao?

(*)Bách bộ xuyên dương = trăm bước bắn lá.

Hơn nữa còn không phải tốc độ đều đặn, là bị người cầm trong tay, chuyển động theo tốc độ của ngựa, không cẩn thận bắn hụt còn tốt, nếu chỉ kém một chút, bắn trúng người cầm tiên quả thì sao?

Nói trắng ra, chính là dùng người làm bia.

Nhị vương tử quyết định không dễ dàng bỏ qua cho Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, dĩ nhiên sẽ không để cho người bắn tên tùy tùy tiện tiện tìm một nô lệ cầm tiên quả ra sân.

“Người bắn tên và người cầm bia, nhất định phải có thân phận, không thể lấy nô lệ thay thế ra sân.”

Phật Nhĩ vỗ tay nói: “Chủ ý này của Nhị vương tử rất tốt, vậy để ta mở đầu đi!”

Hắn không đợi A Ba Khả Hãn hoặc bọn Thôi Bất Khứ phản đối, cho phó sứ theo mình cầm trái táo lên ngựa, sau đó phóng ngựa về trước.

Ngựa vọt ra bên ngoài mấy trăm bước, lại quay đầu lại phi về thật nhanh, lúc này Phật Nhĩ mới cầm lên cung tên, kéo căng, dùng nội lực, vững vàng bắn ra ngoài!

Tất cả mọi người đều nheo mắt lại nhìn mũi tên thẳng tắp đi về trước.

Khoảng cách này, thần xạ thủ thông thường tuyệt đối không có khả năng bắn trúng, bởi vì còn phải cân nhắc tầm bắn của cung tên, mà cây cung trong tay Phật Nhĩ, chỉ có thể đến trăm bước, không thể nhiều hơn.

Nhưng sau khi dùng nội lực, mũi tên đến chừng trăm bước, vẫn không có khuynh hướng chậm xuống, ngược lại tiếp tục bay về phía trước, cho đến khi bắn trúng trái táo trong tay phó sứ Đột Quyết.

Tiếng hô như núi rung sóng gầm nhất thời vang lên, gần như tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ, bất kể Sa Bát Lược và bọn họ có ân oán gì, là đồng minh hay không, một mũi tên này của Phật Nhĩ đúng là làm người ta kinh hãi, là cao thủ đáng để kính sợ.

Phật Nhĩ mặt đầy bình tĩnh để cung tên xuống, nhìn về phía Phượng Tiêu, lộ ra nụ cười.

Hắn đã nhìn ra, trong ba người, Thôi Bất Khứ không biết võ công, càng không thể cầm cung bắn tên, Kiều Tiên võ công không tệ, nhưng võ công không tệ, không có nghĩa là bắn tên cũng chính xác, đây là một công phu khảo nghiệm ánh mắt, nếu không trong quân cũng sẽ không có chuyên môn cung tiễn thủ, cho dù Kiều Tiên đã luyện bắn tên, cũng tuyệt đối không khả năng giống như mình, có thể ở ngoài trăm mét bắn trúng mục tiêu đang chạy nhanh đến, mục tiêu còn nhỏ như trái táo. Bọn họ cứ biểu hiện kém hơn mình, đều có thể coi là thua.

Thua một trận bắn tên thật giống như không có gì, nhưng bọn Thôi Bất Khứ thua, không chỉ làm mất mặt mũi của Tùy Triều ở các nước Tây Vực, cũng có thể thua việc A Ba Khả Hãn cuối cùng lựa chọn dựa vào nơi nào.

Nếu như bọn họ không muốn thua, phải do Phượng Tiêu tự mình ra sân—

Vậy thì càng tốt hơn. Bởi vì Phượng Tiêu bị thương, giương cung bắn tên nhất định sẽ kéo vết thương, tăng thêm thương thế, coi như bọn họ thắng trận đầu, trận thứ hai kế tiếp, cũng nhất định sẽ thua.

Nụ cười của Phật Nhĩ sâu hơn.

Cục diện này, các ngươi muốn gỡ như thế nào?

Cho dù gỡ thế nào, đều là thua.

Thôi Bất Khứ hơi cau mày, tựa như cũng có chút bận tâm, quay đầu nói cái gì với Phượng Tiêu.

Người sau lộ vẻ bất mãn, hai người giống như nổi lên tranh chấp hơi nhỏ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Nhìn ở trong mắt Phật Nhĩ, đây không thể nghi ngờ là nội bộ kẻ địch xảy ra mâu thuẫn.

Trước trận chia rẽ, lòng người không đủ, dễ dàng thua hơn.

Tâm tình hắn thoải mái thầm nói.

Nhị vương tử vẫn còn thêm dầu vào lửa: “Chẳng lẽ sứ giả Tùy Triều các ngươi sợ? Cũng khó trách, Phật Nhĩ đường đường là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, các ngươi đúng là có chỗ không bằng, không bằng nhận thua tại chỗ, chuyện kết minh cũng được đi, ta cầu xin với Phụ Hãn, ban cho các ngươi chút dê bò, để cho các ngươi trở về Trung Nguyên không đến nỗi quá khó coi.”

Trên thực tế, Phật Nhĩ cùng Nhị vương tử không có kết minh, bọn họ hoàn toàn là hai nhóm người không liên quan đến nhau, lúc trước Phật Nhĩ thậm chí cảm thấy Nhị vương tử rất om sòm lại rất nóng nảy, kém quá xa Sa Bát Lược Khả Hãn, có người thừa kế như vậy, Tây Đột Quyết sau này tuyệt đối sẽ không thể mạnh thêm, nhưng bây giờ, hai người có cùng chung kẻ địch, hắn không cần tự mình mở miệng, tự có Nhị vương tử ở phía trước không để yên, Phật Nhĩ đột nhiên cảm giác được Nhị vương tử cũng không đáng ghét như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.