Thôi Bất Khứ nghi ngờ lúc mình ngủ mê man, đã bị chuyển từ bên ngoài thảo nguyên đến Giang Nam mưa phùn.
Nếu không, sao ở mép giường của mình lại xuất hiện một mỹ nhân?
Có rất nhiều loại mỹ nhân, diễm lệ phô trương, đoan trang tao nhã, tiểu gia bích ngọc(*), Thôi Bất Khứ đã thấy không ít, thậm chí bên cạnh cũng có một giai nhân tuyệt sắc đi theo hàng ngày.
(*)Tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp nhưng không có vai vế.
Kiều Tiên giống như hoa mai cao lãnh không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng mỹ nhân trước mắt không giống vậy, nàng giống như một con suối trên thảo nguyên, trong sáng động lòng người, mênh mông tươi đẹp, khác với Kiều Tiên lạnh như băng, lại có cảm giác nhu nhược, như hoa sen tuyết đón gió chập chờn, khiến người ta sinh ra cảm giác thương yêu.
Huống chi nàng si ngốc canh giữ ở trước giường nhỏ, nhìn thấy Thôi Bất Khứ tỉnh lại, ánh mắt liền sáng lên, ôn nhu nói: “Lang quân khát không, nô tì đi rót nước.”
Thôi Bất Khứ nhìn nàng cầm bình nước trên bàn lên rót, hai tay bê chén dè dặt tiến lên.
“Mời lang quân uống.”
Thôi Bất Khứ không nhúc nhích.
Dưới cái nhìn soi mói của hắn, mỹ nhân có chút bất an.
“Lang quân, nô tì cũng không có suy nghĩ không an phận, chỉ vì trước mắt Kiều nương tử đang đích thân sắc thuốc cho ngài, chốc lát không đến được, nô tì liền tới giúp, ngài bảo nô tì làm gì cũng được, chỉ mong đừng đuổi nô tì đi!”
“Làm gì… cũng được?” Cổ họng Thôi Bất Khứ khô khốc, giọng nói tất nhiên cũng khàn khàn, nhưng mỹ nhân cách gần, cũng có thể nghe.
“Dĩ nhiên, cái gì cũng được!” Ánh mắt nàng trong suốt, nhích lại gần một chút, hương thơm u lan trên người như có như không.
Thôi Bất Khứ suy nghĩ một chút: “Vậy ngươi lên trên bàn nhảy một điệu đi.”
Mỹ nhân: “Lang quân muốn xem điệu gì?”
Thôi Bất Khứ: “Tùy ý.”
So với khiêu vũ, mỹ nhân càng muốn cùng hắn tâm sự hơn, nhưng Thôi Bất Khứ không có hành động gì tiếp, vừa tỉnh lại đã đòi xem nhảy, mỹ nhân không thể làm gì khác hơn là đặt ly trà xuống, chân trần bước lên bàn, Quy Tư thiện vũ, mỹ nhân cong eo nâng chân, một tay đánh nhịp, cùng với lục lạc ở mắt cá chân nhẹ nhàng nhảy múa.
Tà váy nâng lên một độ cong rực rỡ, lộ ra một đoạn chân trần trắng nõn bên dưới, tiếc rằng không có tiếng nhạc làm bạn, chung quy vẫn như thiếu đi một chút gì đó.
Thôi Bất Khứ nhìn một chút liền nhắm mắt, nhưng mỗi lần mỹ nhân cho rằng hắn đã ngủ, muốn dừng lại nghỉ ngơi, hắn lại mở mắt ra, mỹ nhân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên trì nhảy tiếp.
Mấy lần như vậy, rốt cuộc mỹ nhân không nhịn được sợ hãi nói: “Lang quân, nô tì hơi mệt, có thể dừng nhảy được không?”
Thôi Bất Khứ ngáp một cái: “Vậy thì không nhảy nữa, làm cái khác.”
Mỹ nhân ân cần gợi ý: “Lang quân có muốn ăn gì không?”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi không cần động, đứng trên bàn chồng chuối đi.”
Mỹ nhân: …
“Lang quân, nô tì mặc váy thường, đi chồng chuối chỉ sợ bất nhã.” Mỹ nhân buồn bã nói, nàng có thể giải thích được vì Thôi Bất Khứ mới tỉnh lại sau khi bị thương nặng, hữu tâm vô lực, chỉ có thể xem cho đỡ nghiện, nhưng trước đó lão Khả Hãn vẫn thường xuyên dư lòng mà lực không đủ, thà rằng để nàng ở cạnh hầu hạ, cho dù là cho ăn cho uống cái gì, cũng tình thú.
Tại sao lại đến trên người hai tên Trung Nguyên, hoàn toàn không có tác dụng?
Nếu không phải là những khách thương Trung Nguyên kia hễ thấy nàng là dán mắt vào, nàng còn cho rằng mỹ nhân Trung Nguyên toàn có ba mắt hai mũi cơ đấy.
Thôi Bất Khứ ồ một tiếng: “Vậy ngươi biểu diễn hầu tử thâu đào(1) coi.”
Mỹ nhân: …
Thôi Bất Khứ: “Kim kê độc lập(2)?”
Hai mắt mỹ nhân rưng rưng.
Rõ ràng bảo làm cái gì cũng được, nhưng đây không phải là ngoài khiêu vũ thì không được sao?
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ uể oải, ho khan nói: “Ngươi ra ngoài, gọi Kiều Tiên vào.”
Một tiếng cười khẽ truyền đến từ trên xà nhà.
Mỹ nhân cả kinh thất sắc, nhìn huyền y nhân rơi xuống trước mặt mình.
“Ta thấy ngươi nên xuống tay trên người Đại vương tử, còn dễ hơn chút.”
Mỹ nhân cắn môi nhìn Phượng Tiêu chằm chằm, ánh mắt u oán như muốn nhỏ nước, nhưng tiếc rằng đối phương căn bản không thèm nhìn nàng, ngược lại thản nhiên đi đến bên bàn trang điểm, nhìn cái bóng phản chiếu dưới chậu nước, tặc lưỡi khen ngợi.
“Nói chung thế gian này ít người khuynh thành, mỹ nhân tại cốt bất tại bì(*), có châu ngọc ở đây rồi, sao Thôi đạo trưởng có thể động tâm với ngươi? Thôi đạo trưởng, ngươi nói có đúng không?”
(*) Mỹ nhân tại cốt bất tại bì: ý chỉ người đẹp phải đẹp cả hình dáng bên ngoài lẫn khung xương bên trong.
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt: Choáng đầu, muốn nôn, đáng tiếc trong bụng trống trơn, phun không ra, rất khó chịu.
Ở trong mắt mỹ nhân, hai người này, một người nghĩ mình lại xót cho thân, chẳng coi ai ra gì, một người có mỹ nhân chủ động đầu hoài tống bão(*), không những không động tâm, ngược lại còn tìm đủ cách để dày vò nàng, đúng là đều xấu tính.
(*) Đầu tống hoài bão = tự dâng đến cửa.
Mỹ nhân đợi một lúc nây, thấy không có ai giữ nàng lại, trong bụng khó chịu, không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu rời đi.
Phượng Tiêu nói: “Nữ nhân này bị Quy Tư vương đưa tới hầu hạ A Ba Khả Hãn, có thể ở bên cạnh quý nhân Đột Quyết, đã có cuộc sống thượng đẳng ở Đột Quyết rồi, nhưng so với Trung Nguyên sầm uất, tất nhiên có chỗ không bằng, bây giờ Khả Hãn đã chết, Tây Đột Quyết loạn thành một đống, nàng còn chưa biết phải làm thế nào, so với việc tiếp tục ở lại hầu hạ tân Khả Hãn, còn không bằng theo chúng ta về Trung Nguyên, đáng tiếc đầu tiên nàng câu dẫn ta, bây giờ lại đến thân cận ngươi, nhưng cũng chả được gì, nếu là tên ngốc Bùi Kinh Chập ở đây, nói không chừng nàng còn có thể được như ý nguyện.”
Vừa rồi Thôi Bất Khứ cũng đoán rằng nàng có ý đồ khác, sau khi phát hiện đối phương chỉ muốn cậy thế giàu sang, liền lười quan tâm đến nữa, lúc này nghe Phượng Tiêu nói, cũng biết mình đoán không sai.
Hắn há miệng, giọng khàn khàn: “Ta khát nước.”
Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Ngươi khát nước thì kệ ngươi khát nước, liên quan gì đến ta? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi không xuống giường quỳ tạ ơn thì thôi, còn bắt ta rót nước cho ngươi?”
Thôi Bất Khứ mệt mỏi, mở mắt cá chết liếc y một cái, không lên tiếng.
Phượng Tiêu cầm bình nước lên: “Một vấn đề, một hớp nước.”
Cái này rất công bằng, Thôi Bất Khứ đồng ý.
Phượng Tiêu rót nước vào chén, đưa cho Thôi Bất Khứ, người sau nhìn một cái, nước kia chỉ hơi qua đáy chén, đúng là một hớp không nhiều không ít.
“Lúc ngươi ở cùng một chỗ với Ngọc Tú, moi được bao nhiêu lai lịch của hắn?” Phượng Tiêu hỏi.
Thôi Bất Khứ: “Không nhiều.”
Phượng Tiêu nhếch mép một cái: “Ngươi như vậy, còn muốn uống hớp thứ hai à?”
Thôi Bất Khứ: “Chắc hắn cũng là người của Vân Hải Thập Tam Lâu, hơn nữa địa vị không thấp.”
Phượng Tiêu: “Nhất tiên sinh?”
Thôi Bất Khứ: “Nước.”
Phượng Tiêu miễn cưỡng nói: “Đây là vấn đề thứ nhất, đừng hòng chơi xấu, ngươi mà còn kéo dài nữa, ta trực tiếp chặn miệng ngươi ôm lên nóc nhà ăn gió Tây Bắc, xem Kiều Tiên mất bao lâu mới tìm được ngươi.”
Thôi Bất Khứ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là Phượng Tiêu có thể làm ra loại chuyện này, không thể làm gì khác hơn nói: “Hắn nói hắn không phải. Dưới tình huống đó, chắc hẳn hắn không thể nói dối.”
Phượng Tiêu rất hài lòng với biểu hiện của hắn, tự mình cho hắn uống nước, lại hỏi: “Ta muốn biết tất cả suy đoán của ngươi.”
Thôi Bất Khứ: “Hắn được Thiên Kim công chúa thu nuôi dạy dỗ, lòng mang ơn công chúa, công chúa rất hận Tùy Triều, hắn cũng một lòng muốn lật đổ Tùy Triều, vừa vặn mượn thân phận phụ tá Tấn vương, dễ dàng làm việc hơn.”
Phượng Tiêu sờ cằm suy tư nói: “Hắn muốn lật đổ thiên hạ, Thập Tam Lâu dã tâm bừng bừng, hai bên vừa vặn không hẹn mà hợp, nhưng mấy kẻ như Cao Vân và Phùng Tiểu Liên, tuyệt đối không thể nào chỉ vì làm rối loạn ván cờ này mà phủi mông chạy lấy người.”
Ngọc Tú có khả năng báo thù vì công chúa, cũng có thể nói phét, điều này cũng không quan trọng, nhưng tất cả người của Vân Hải Thập Tam Lâu không phải hạng người đơn giản, những kẻ khác không thể nổi điên cùng hắn, nhất định đối phương sẽ có phương án chu toàn hơn, hơn nữa đang hoàn thành từng bước một.
Nói cách khác, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, rất có thể đang có một âm mưu động trời, đang nổi lên từ dưới nước, chẳng biết lúc nào sẽ nổi lên trên mặt nước đây.
Cho nên lần trước bọn họ tìm được mấy câu thơ không đầu không cuối, cũng chẳng có vần kia, chính là đầu mối quan trọng nhất.
Phượng Tiêu cảm thấy Thôi Bất Khứ khẳng định cũng âm thầm phân tích những câu thơ kia không ít, lần trước có mấy chỗ không nghĩ ra, bây giờ kiểu gì cũng nên có đáp án.
Kết quả y còn chưa há mồm đặt câu hỏi, chỉ thấy Thôi Bất Khứ đã nhắm mắt nằm xuống, ngay cả chăn cũng kéo đến trên cằm, một dáng vẻ yên ổn chìm vào giấc ngủ, chỉ thiếu viết mấy chữ “ta không biết” trên mặt thôi.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Kinh Chập hắt hơi một cái: Kẻ nào? Độc giả cũng quên ta mất tiêu rồi, lại còn có người nói xấu sau lưng ta?
(1)Hầu tử thâu đào:
(2)Kim kê độc lập: