Vô Song

Chương 94: Chương 94




Đối phương tới vì Thôi Bất Khứ, bằng võ công hiện tại của Kiều Tiên tất nhiên không thể cản được hắn, cho nên vốn dĩ Thôi Bất Khứ đã mười phần chết chắc, tuyệt đối không thể chạy thoát.

Ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên Phượng Tiêu, không những ngăn hắn giết người, còn có dáng vẻ muốn đánh với hắn đến hừng đông, khiến bạch y nhân vốn có tâm cao khí ngạo vô cùng nổi nóng, một khắc hai người giao thủ, Phượng Tiêu rốt cuộc không cẩn thận lộ ra sơ hở, lúc này bóng người bạch y nhân hóa hồng, một bước lên trời, nửa ngày lại đột nhiên vòng lại, quay đầu lao xuống, thế kiếm che trời mang theo sát ý uy nghiêm, cuốn về phía Phượng Tiêu!

Gần giờ Tý, mây dày không trăng, bốn phía lặng yên không một tiếng động, dân chúng bình thường cho dù bị kinh động, cũng không dám đi ra xem náo nhiệt, hận không thể móc mắt đi làm như không thấy, phu canh và thị vệ tuần đêm giống như cũng bởi vì cách quá xa, nhất thời không có phát hiện.

Kiều Tiên bắn pháo khói thông báo cho người của Tả Nguyệt cục, nhưng cho dù có người tới, chỉ sợ cũng rất khó ngăn được bạch y nhân.

Trừ Phượng Tiêu và bạch y nhân, trên đường phố vắng tanh chỉ có một chiếc xe ngựa, phu xe run lẩy bẩy ở dưới mái hiên xa xa, và Thôi Bất Khứ, Kiều Tiên ở bên cạnh xem cuộc chiến mà thôi.

Kiếm quang sắp vặn gãy đầu đối thủ, tạo ra một trận huyết quang, bạch y nhân bỗng nhiên sinh ra một chút tiếc nuối.

Phượng Tiêu này từ khi cầm quyền Giải Kiếm phủ, chuyên phách lối khoe khoang, sớm có nhiều người âm thầm oán hận, nếu có thể giết y trước mắt mọi người, hiệu quả tất nhiên tốt hơn, đến lúc đó Giải Kiếm phủ giống như gãy một cánh, lại không còn ai có thể chống đỡ được nữa, chỉ có một con đường giải tán.

Suy nghĩ vừa cất lên, bạch y nhân liền phát hiện kiếm quang dường như gặp phải trở ngại vô hình, không có cách nào đi xuống nữa, vạn kiếm quy nhất, kiếm quang rực rỡ tươi đẹp biến mất, kiếm chỉ có một cái, mà nó lại bị Phượng Tiêu cầm trong tay!

Rốt cuộc đối phương bằng vào nội lực thâm hậu, gắng gượng tiếp được một kiếm này?

Bạch y nhân kinh hãi, chưa kịp suy nghĩ nhiều, muốn rút kiếm ra, nhưng kiếm giống như cắm vào trong vũng bùn, người sau lấy trọng lượng nghìn quân bao lấy thân kiếm, không những khiến bạch y nhân không thể rút lui, còn không điều khiển được cơ thể, bị kéo đi theo!

Xa xa, bước chân của Tả Nguyệt Vệ đang đến gần, người cầm đầu chính là một trong phó sứ của Tả Nguyệt, Trưởng Tôn Bồ Đề.

Tuy võ công người này hơi kém Phượng Tiêu, nhưng hai người liên thủ, chưa chắc không thể bắt được bạch y nhân.

Bạch y nhân biết tối nay đã được định trước một chuyến tay không, để tránh tiền mất tật mang, lúc này hắn bỏ kiếm rút người, thân hình bay lên lui về phía sau, trong nháy mắt đã bay ra mấy trượng, rơi trên nóc nhà xa xa, sau mấy cái lên xuống dần dần không nhìn thấy trong màn đêm.

Phượng Tiêu từ nóc nhà đáp xuống bên cạnh Thôi Bất Khứ.

Bởi vì y dùng tay không tiếp kiếm, lòng bàn tay ồ ồ chảy máu, đang nhỏ xuống đất.

Phượng Tiêu dùng cái tay không bị thương khác cầm kiếm lên nhìn một hồi, lắc đầu một cái, ném kiếm dính máu xuống đất.

“Không có kí hiệu, không nhìn ra lai lịch, chắc chỉ là một thanh kiếm bình thường.”

“Tay ngươi sao rồi?” Bất kể nói thế nào, tối nay Phượng Tiêu cũng đã cứu mình một mạng, Thôi Bất Khứ cho dù biết đối phương có thể được voi đòi tiên để đòi công lao, cũng không thể làm như không thấy.

Mây đen dần dần tản ra, từng ánh sao treo trên đỉnh đầu lần nữa, màu sắc đôi môi của Thôi Bất Khứ đẹp hơn bình thường, cũng sưng hơn một chút.

Loáng thoáng, giống như, giống như, còn có thể nhìn thấy một chút ướt át.

Chỉ là Kiều Tiên sẽ không cố ý đi xem, cũng không phát hiện ra.

Mà Phượng Tiêu lại có tật giật mình.

Tất nhiên y sẽ không chịu thừa nhận mình là “kẻ gian”, tầm mắt không dấu vết quét qua môi người ta, Phượng Tiêu cúi đầu, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Không tốt, trên thân kiếm có độc!”

Trong bụng Thôi Bất Khứ trầm xuống, theo bản năng tiếp lấy thân thể đối phương nghiêng tới.

Một khắc sau, hắn thấy khóe miệng Phượng Tiêu đã bắt đầu tràn máu.

“Kiều Tiên, ngươi mau xem giúp y một chút!”

Kiều Tiên vội vàng tới bắt mạch, chân mày nhíu chặt lại: “Mạch tượng của y yếu ớt, hình như đúng là trúng độc, ta nhất thời cũng không nghĩ ra giải pháp, Tôn sứ, chúng ta mau đưa y đưa về Giải Kiếm phủ đi, tránh cho người Giải Kiếm phủ hiểu lầm!”

Trưởng Tôn Bồ Đề khó khăn lắm mới chạy tới, Thôi Bất Khứ để hắn ở lại dọn dẹp giải quyết tốt, giải thích với canh phòng tuần thành, cũng điều tra luôn thân phận của bạch y nhân, sau đó cùng Phượng Tiêu và Kiều Tiên, hỏa tốc chạy về Giải Kiếm phủ.

Cùng ở Kinh thành, nơi này cách Giải Kiếm phủ không xa, thời gian nửa nén hương là có thể đến, nhưng Phượng Tiêu nằm ở trên xe ngựa, sắc mặt càng ngày càng xám xịt, trúc đào tinh bình thương chói mắt bây giờ lại sắp biến thành một đóa hoa sắp lụi tàn, nhưng hình như y bị độc phát đau đớn kho nhịn, còn nắm chặt cổ tay Thôi Bất Khứ không buông.

Thôi Bất Khứ thấp giọng nói: “Kiều Tiên, y có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Kiều Tiên xấu hổ nói: “Thuộc hạ chỉ biết sơ qua dược lý, không dám kết luận bừa, nghe nói trong Giải Kiếm phủ không thiếu người giỏi y thuật, có lẽ họ có phương pháp, nhưng Phượng phủ chủ nội lực thâm hậu, trong chốc lát sẽ không có chuyện gì.”

Phượng Tiêu cau mày, yếu ớt nói: “Các ngươi đừng nói chuyện nữa, đầu ta đau quá.”

Hai người quả nhiên ngậm miệng.

Phượng Tiêu lại nói: “Ta nằm ngửa như vậy rất khó chịu…”

Y ngọ nguậy chống khuỷu tay, đặt đầu lên trên đùi Thôi Bất Khứ, Thôi Bất Khứ thiếu chút nữa thì muốn rút ra để cho y đập mạnh đầu xuống, nhưng dẫu sao hắn vẫn nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, miễn cưỡng nhịn đi.

Phượng Tiêu: “Thôi Bất Khứ…”

Thôi Bất Khứ ừ một tiếng.

Phượng Tiêu: “Có phải ngươi rất ghét ta không?”

Thôi Bất Khứ: “Không.”

Phượng Tiêu: “Vậy vì sao ngươi lại tích chữ như vàng thế?”

Thôi Bất Khứ liếc mắt: “Không phải vừa nãy ngươi bảo đau đầu, bắt chúng ta không được nói sao?”

Phượng Tiêu: “Chẳng qua là ta nghe Kiều Tiên nói chuyện mới đau đầu.”

Kiều Tiên rục rịch, thiếu chút nữa ngứa tay.

Phượng Tiêu: “Bất Khứ, ngươi có thể nói cho ta….”

Thôi Bất Khứ: “Không thể.”

Phượng Tiêu: …

Y suy yếu nhìn Thôi Bất Khứ một cái, che ngực bắt đầu ho khan.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Thôi Bất Khứ cuối cùng cũng giãn ra một chút xíu.

Phượng Tiêu: “Ta chỉ hỏi ngươi ba vấn đề.”

Thôi Bất Khứ: “Một.”

Phượng Tiêu: “Hai.”

Thôi Bất Khứ nhếch mép một cái, thầm nghĩ vào lúc này còn có sức mà trả giá sao?

Phượng Tiêu: “Rốt cuộc ngươi và Độc Cô hoàng hậu có quan hệ như thế nào, vì sao Tấn vương…”

“Vì sao Vũ Văn Huyện chúa kính nhi viễn chi(*) với ta, Lạc Bình công chúa có ba phần kiêng kỵ, Tấn vương lại muốn thân cận với ta?” Thôi Bất Khứ tiếp nối vấn đề của y.

(*)Kính nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không muốn đến gần.

Phượng Tiêu nhếch khóe miệng: “Không sai.”

Thôi Bất Khứ: “Vấn đề này, ta không muốn trả lời, đổi câu khác.”

Phượng Tiêu: “Nhưng ta chỉ muốn biết, tất cả những gì về ngươi ta đều có hứng thú hết.” Y dứt lời, sắc mặt chuyển xanh, hô hấp gấp gáp, lực nắm lấy cổ tay Thôi Bất Khứ càng lớn, nhưng tay lại lạnh như băng.

Trong lòng Thôi Bất Khứ khẽ nhúc nhích, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc kia dần mất đi sinh khí, cảm giác nổi lên đầu tiên cũng không phải là vui vẻ vì Tả Nguyệt cục có thể mất đi một tên địch, mà là có chút thương tiếc.

Cũng chỉ có thương tiếc mà thôi, dẫu sao toàn thân cao thấp của Phượng Tiêu, cũng chỉ có gương mặt đó là có thể chấp nhận được, hắn nghĩ như vậy.

“Bởi vì, năm đó Tuyên đế tiền triều hỉ nộ vô thường, nghi ngờ Dương gia, Tùy Quốc công bởi vì có con gái làm Hoàng hậu, không bỏ được quyết tâm muốn mưu triều soán vị, người bên cạnh hắn đều có ý kiến không đồng nhất, làm hắn dao động trái phải, là ta ra mặt tuyên bố, Thiên tử và Độc Cô hoàng hậu sáng suốt lợi hại, cuối cùng khiến bọn họ hạ quyết tâm.” Thôi Bất Khứ chậm rãi nói.

Phượng Tiêu rất bất ngờ.

Trước đây y từng có rất nhiều suy đoán hoang tưởng, thậm chí còn từng đoán rằng Thôi Bất Khứ là con riêng của Hoàng đế, hoặc có tư tình với Hoàng hậu, lại không ngờ tới cuối cùng là khả năng này.

Hóa ra trước đây khi Hoàng đế còn là Tùy Quốc công, Thôi Bất Khứ đã là mưu sĩ của bọn họ, thậm chí còn một lời định giang sơn, khiến Bắc triều một sớm thay đổi màu sắc.

Phượng Tiêu: “Vậy vì sao…”

Thôi Bất Khứ: “Sau chuyện này Thiên tử đại phong công thần, vốn dĩ ta có thể nhận lấy công lao này, nhưng từ trước đến nay dệt hoa trên gấm, đổ dầu vào lửa vốn không phải chuyện tốt, so với vô cùng nổi tiếng, làm quân cờ xung phong xông vào trận địa, ta thích làm kẻ chơi cờ không có tiếng tăm gì hơn.”

Phượng Tiêu bừng tỉnh, vì thế mà mọi chuyện đều được giải thích rồi.

Thôi Bất Khứ có công lớn như vậy mà lại không giành công, đương nhiên Đế Hậu càng thêm coi trọng và áy náy, thậm chí để hắn tuổi còn trẻ đã quản lí Tả Nguyệt cục, mà đề nghị của Thôi Bất Khứ, đối với Đế Hậu cũng đều có tầm ảnh hưởng lớn, đặc biệt là Độc Cô hoàng hậu, càng coi Thôi Bất Khứ mưu sĩ cao nhất. Cho nên Tấn vương ắt phải muốn lấy lòng Thôi Bất Khứ, đối với mẹ con Lạc Hoa công chúa mà nói, Thôi Bất Khứ lại là người khiến các nàng mất đi thân phận Thái hậu và Công chúa triều Chu, đương nhiên sẽ vừa kinh trọng vừa hận lại kiêng kị, tình cảm càng thêm phức tạp.

Lấy cách làm người của Thôi Bất Khứ, thân phận này chính là con át chủ bài của hắn, sẽ không dễ dàng để lộ ra.

Nhưng tối nay, hắn lại tiết lộ với Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu cười một tiếng với hắn, hôn mê bất tỉnh.

Xe ngựa cuối cùng cũng đi tới cửa Giải Kiếm phủ.

Mọi người ở Giải Kiếm phủ nhận được tin tức, toàn bộ đổ ra, nhìn thấy Thôi Bất Khứ và Kiều Tiên thì có sắc mặt không mấy thiện cảm, cho dù Kiều Tiên có giải thích, cũng rất khó không sinh lòng hiểu lầm.

“Nếu đã đưa người đến, chúng ta liền cáo từ trước.” Thôi Bất Khứ nói, xoay người muốn đi, lại bị Bùi Kinh Chập ngăn lại.

“Lang quân rõ ràng đi dự tiệc, vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy, trước khi y tỉnh lại, Thôi tiên sinh chớ đi.”

“Để hắn… đi.” Phượng Tiêu được đỡ chẳng biết lúc nào hơi mở mắt, yếu ớt nói.

“Lang quân!” Bùi Kinh Chập khó tin, đây là Phượng nhị phủ chủ nhạn qua nhổ lông(*), nhạn không qua cũng phải đi tìm nhạn để nhổ mấy cái lông sao?

(*)Nhạn qua nhổ lông: Ý chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy chỗ nào tốt cũng phải lấy một cái.

“Để cho bọn họ đi.” Phượng Tiêu nhắm mắt, không muốn nhiều lời nữa.

Bùi Kinh Chập không thể làm gì khác hơn là phất tay một cái, tỏ ý mọi người tránh ra, không cam lòng đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa.

Bởi vì Phượng Tiêu trọng thương, toàn bộ Giải Kiếm phủ đều bị kinh động.

Đại phu bị Tam phủ chủ Minh Nguyệt hơn nửa đêm kéo dậy, vuốt mắt xách hòm thuốc chạy tới.

Vừa rồi Bùi Kinh Chập ở cửa nhìn thấy dáng vẻ Phượng Tiêu nửa chết nửa sống kia, bị sợ ba hồn bảy vía không còn một nửa, cả đường trở về hai chân cứ như thành bông vải vậy, trong đầu chỉ có suy nghĩ “Nếu lang quân gặp điều không may thì sao”.

Kết quả tay chân hắn mềm nhũn chạy tới sương phòng của Phượng Tiêu, đã nhìn thấy Phượng Tiêu đang ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, chìa tay để đại phu băng bó vết thương trên tay.

Trừ cái này ra, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng ngời, nào có nửa điểm giống như sắp chết? (biết ngay mà =]]])

Bùi Kinh Chập:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.