Hằng Châu trước đây là Bình Thành – cố đô của triều Ngụy, trước khi Hiếu Văn Đế rời đô thì đô thành của triều Ngụy chính là ở đây.
Tuy gọi là cố đô, nhưng dù sao nơi đây cũng đã từng có mấy đời Thiên tử, còn hoàng thành cũ sót lại long khí, tuy không sầm uất bằng Lạc Dương gần đó, nhưng cũng được coi là một thành lớn.
Nếu đi về hướng bắc, sau khi ra khỏi thành, ngoại trừ đường lớn thì còn có một đường cây xanh thành rừng, giữa mùa hè chim bay bướm lượn, gió thổi phất phơ.
Dưới chân núi bên đường chính có một quán trà, chỉ là mấy cây trúc cộng thêm cỏ tranh phơi khô làm nóc, vài cái bồ đoàn làm bằng cành lá hương bồ, ngay cả bàn cũng không có, chính là nơi nghỉ chân của thợ săn tiều phu gần đó đi ngang qua.
Bình thường hơn nửa ngày cũng chẳng thấy có mấy ai, lúc này lại có bốn người ngồi trong đó, chiếm hết mấy cái bồ đoàn, khiến mấy vị tiều phu đi ngang qua không biết phải làm sao, vốn muốn đi đường vòng, ai ngờ bị gọi lại.
“Lão trượng này, xin hãy dừng bước!”
Tả Nguyệt Vệ tiến lên đưa tới một chén trà nóng.
Trà nóng và chén đều được mua từ trong thành mang ra ngoài, Thôi Bất Khứ kiên quyết phản đối phô trương lãng phí, không chịu bỏ tiền mua chén mới, khoản tiền này dĩ nhiên là Phượng Tiêu chi.
Tiều phu nhận lấy trà, nghi ngờ nói: “Mấy vị quý nhân muốn vào núi?”
Ông nhìn y phục của mấy người này còn tốt hơn so với người bình thường, càng giống như nhà giàu ra cửa du ngoạn, liền thuận miệng khuyên nhủ: “Sắc trời này không tốt, mắt thấy sắp có mưa gió, hay là mấy vị chờ một lát rồi vào núi thì tốt hơn.”
Tả Nguyệt Vệ cười nói: “Đa tạ lão trượng báo cho biết, chúng ta muốn hỏi một chút, gần đây có ngọn núi nào là núi Thiên Nam không?”
Tiều phu vốn lắc đầu, giữa chừng bỗng nhiên “a” lên một tiếng: “Thực ra cũng có một ngọn núi, người địa phương chúng ta gọi là núi Như Ý, nghe nói nó còn có một cái tên khác, gọi là Thiên gì đấy, lần trước nghe người có học trong huyện nói, ta cũng không nhớ rõ, không biết có phải ngọn núi các ngươi nói hay không?”
Tả Nguyệt Vệ: “Ngọn núi kia ở chỗ nào?”
Tiều phu chỉ trước mặt: “Kia, chính là nơi đó!”
Mọi người nhìn lại, quả nhiên ở phía sau đỉnh núi nghiêng ngay phía trước có một ngọn núi đứng sừng sững, cao hơn ngọn núi trước nó không ít, giống như một cây như ý(*) đứng thẳng, mây mù lượn quanh đỉnh cao như có dấu vết thần tiên.
(*)Cây như ý là một món đồ thủ công của TQ:
Phượng Tiêu nhìn về phía Thôi Bất Khứ.
Người sau khẽ lắc đầu, ý là hắn cũng không có cách nào chắc chắn.
Tiều phu vừa dứt lời, liền thấy mấy người đứng dậy từ biệt rồi đi về phía ngọn núi kia, vì thế lại khuyên một câu: “Trời mưa gió trên đường núi sẽ trơn trợt, cũng không phải là nói đùa.”
Phượng Tiêu cười nói: “Cho nên chúng ta muốn lên núi trước khi trời mưa, đa tạ.”
Y phe phẩy cây quạt đi tuốt đằng trước, hai tên Tả Nguyệt Vệ một trước một sau bảo vệ Thôi Bất Khứ, nơi đây không thể chạy xe ngựa, Thôi Bất Khứ cầm một cây gậy trúc trong tay, đi theo Phượng Tiêu từng bước một lên núi, chẳng qua là bước chân rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Tiều phu nhìn bóng lưng bọn họ, không ai nghe lời khuyên của ông cả, cho nên không khỏi lắc đầu một cái, cảm thán một câu “Đúng là người trẻ tuổi”, sau đó liền cõng cái giỏ và rìu đi sang một ngọn núi khác.
Ông không hề biết ở bên kia Phượng Tiêu cũng đang hỏi Thôi Bất Khứ.
“Mây đen che đỉnh rồi, ngươi chắc chắn hôm nay không có mưa sao?”
Thôi Bất Khứ nhấc mí mắt, cũng lười ngẩng đầu lên: “Chỗ này không có mưa.”
Mới vừa nói xong không bao lâu, một trận gió lớn thổi tới, Thôi Bất Khứ vừa vặn đứng ở khúc quanh sườn núi, dưới chân không yên, suýt nữa bị thổi xuống.
Trước khi Tả Nguyệt Vệ đưa tay ra, Phượng Tiêu đã bắt lấy bả vai Thôi Bất Khứ, kéo hắn về chỗ cũ, không chút khách khí chế giễu: “Theo ta thấy thì hay là ngươi cứ xuống núi chờ đi, quá là phiền toái!”
Thôi Bất Khứ không quan tâm đến y, chỉ híp mắt ngẩng đầu nhìn trời nửa ngày, sau đó chỉ sang một hướng nào đó.
“Lên trên đó nhìn một chút.”
Mây đen quả nhiên bay đến đỉnh núi bên cạnh rất nhanh, phía đông mặt trời mọc phía tây mưa, đỉnh đầu bọn họ vẫn là mặt trời rực rỡ.
Phượng Tiêu không biết rốt cuộc Thôi Bất Khứ tu thành loại năng lực nhìn từ xa mà đã có thể xác nhận tám chín phần mười này như thế nào, nhưng sau khi bọn y trăm ngàn cay đắng đi lên — chủ yếu là Thôi Bất Khứ trăm ngàn cay đắng, lúc này mặt hắn trắng như tờ giấy, đi được mấy bước đều phải nghỉ một chút, Phượng Tiêu thậm chí còn có loại ảo giác bước tiếp theo đối phương sẽ phải theo gió mà tan — mọi người liền phát hiện ra một cửa hang lộ ra dưới tán cây um tùm, bóng tối sâu thẳm, ánh mặt trời lên cao bên ngoài lại không hề chiếu vào chút nào, nhìn qua thật đúng là khó nhận ra nơi này có phải là bí tàng tiền triều mà Nguyên Tam Tư nói hay không.
Phượng Tiêu kỳ quái: “Làm sao ngươi nhận ra?”
“Đại khái là đường nét của núi chỉ có một thôi, ” Thôi Bất Khứ chỉ một vòng tròn nhỏ trong bản vẽ hình núi, lại chỉ dưới chân, “Còn nữa, ngươi có phát hiện không, rõ ràng núi này dốc, nhưng chúng ta đi dọc theo con đường này lại có thể đi thong thả, gần như không gặp nguy hiểm gì.”
Phượng Tiêu bổ sung nói: “Trừ việc ngươi thiếu suýt chút nữa lăn xuống.”
Thôi Bất Khứ làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vừa rồi một đường lên núi, ta phát hiện trên đường đá mơ hồ còn có vết xe năm đó để lại, nói rõ con đường này đã từng tu sửa để tiện cho binh lính thợ mộc chuyên chở vật liệu xây dựng.”
Hắn cho Tả Nguyệt Vệ dời tảng đá bên cạnh ra, chặt đứt một ít cỏ cây ở cửa hang, lại duỗi thân chân xóa cát trên đất đá đi, quả nhiên lộ ra một ít vết xước.
Mà vết xước này tuyệt đối không phải do mưa gió tạo thành.
Phượng Tiêu ngồi xổm xuống, lấy tay ngón tay quét qua một chút: “Độ sâu đều đặn, hẳn do thứ gì đó bị kéo trên đất để lại.”
Thôi Bất Khứ đưa mắt nhìn xung quanh: “Hẳn là bọn họ đã tìm rất lâu mới tìm được một chỗ như vậy, chỗ này ở lưng chừng núi, bốn phía bằng phẳng, đưa một số công cụ từ dưới núi lên, xây dựng hoàn thành ở bên trong, bên ngoài cỏ cây tươi tốt, không dễ bị phát hiện, coi như tiều phu thợ săn đi qua cũng sẽ không vì cảm thấy kì lạ mà đi vào, mà cho dù đi vào thì…”
Hắn dừng một chút: “Mười phần là không ra được.”
Phượng Tiêu nhướng mày: “Ngươi chắc chắn đi vào một nơi nhỏ hẹp như vậy thì bên trong sẽ có bí tàng tiền triều? Coi như là thật, một cái cửa hang nhỏ như vậy, những áo giáp kia phải mang ra ngoài như thế nào? Chẳng lẽ năm đó Ngụy Đế không hề có những tính toán này, chỉ là Nguyên Tam Tư gạt người?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu: “Ta đã phái người điều tra thân thế của Nguyên Tam Tư rất lâu, đúng là không sai, phía dưới nhất định có vật gì đó, trước hết đi xuống xem một chút rồi nói sau.”
Tả Nguyệt Vệ mở đường, hắn cũng vén tay áo muốn đi vào, chợt bị Phượng Tiêu bắt lấy cổ tay.
Ánh mắt đối phương chợt lóe, không rõ ý tứ: “Ngươi ở bên ngoài chờ đi, ma bệnh mà còn đòi đi xuống, còn bắt ta phải phí tâm đi cứu ngươi sao?”
Thôi Bất Khứ thở dài: “Ngươi cho rằng ta muốn đi xuống làm thêm loạn sao? Bên trong nhất định sẽ có cơ quan, tuy ta chưa tới mức tinh thông nhưng cũng hiểu sơ qua một hai, nếu không có ta ở đó chỉ sợ ngươi có võ công cao hơn nữa cũng rất khó trở lui toàn thân.”
Phượng Tiêu rất nhanh lại khôi phục lại nụ cười cà lơ phất phơ, xích lại gần hắn nói: “Thôi đạo trưởng, ngươi đang quan tâm ta sao?”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Không sai, dẫu sao Phượng phủ chủ còn có liên quan đến an nguy một đường trở về của ta mà.”
Bóng người Tả Nguyệt Vệ đã biến mất ở cửa hang, hắn liền không nói thêm nữa. cũng lắc mình đi theo vào bên trong.
Vừa vào bên trong, âm khí dày đặc kéo tới từ bốn phương tám hướng, tựa như đi vào một trời đất khác.
Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối hẳn đi, duỗi tay không thấy năm ngón tay, dưới chân ướt nhẹp, có vẻ chỉ cần sơ sẩy là sẽ trượt xuống.
“Đừng chạm vào vách đá hai bên!” Hắn bỗng dưng cảnh cáo.