Đột nhiên, có người chặn đường đi của ta. Là “Dịch Quỷ Sư” tên là Thanh Linh kia, thân mặc bộ đồ không biết là quần áo triều đại nào, trên đuôi tóc cùng vòng tay đều treo đầy chuông vàng.
Nàng nhìn đến Tiểu Cửu trong lòng ta thì đồng tử lập tức co rút lại. “Chiêu hồi Dịch Quỷ!” Tiếng nói nàng vừa dứt, Tiểu Cửu liền biến thành một quả kim linh, về lại trong tay nàng.
“Dám tổn thương nó thành như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Cơn giận của nàng tràn ra trong không khí.
Ta biết nàng hiểu lầm, nhưng lại không muốn giải thích. Việc mà hiện tại ta phải làm nhất, là lập tức rời đi, càng xa càng tốt. Miễn cho ta mất đi ý thức lại giống một ngàn ba trăm năm trước công kích nàng, ăn thịt Dịch Quỷ của nàng.
“Còn muốn chạy?” Nàng cởi xuống một quả kim linh, “Chiêu lai Dịch Quỷ!” Chuông vàng nháy mắt bộc phát ra ánh sáng chói mắt, trước mặt ta đứng lặng một con yêu thú —— Ngục Thất, yêu ma thượng cổ. Nó không do dự chút nào tấn công về phía ta. Trong không khí tràn ngập yêu khí, nồng hậu đến mức làm cho ta không thể chịu đựng được. Ta dùng hết khí lực nhảy lên, né tránh công kích của nó. Nhưng mà, nó thuận thế theo đuôi mà lên, cắn chân của ta, kéo ta xuống, hung hăng đánh ngã trên mặt đất.
“Cùng là thống khổ…… Ta sẽ cho cảm thụ đầy đủ.” Thanh Linh đứng trước mặt ta, mặt không chút đổi sắc nói.
“Đi nhanh đi.” Ta lấy tay chống đỡ đứng người dậy, khí đồng tộc đã càng ngày càng gần, nhưng ta nói vậy với nàng, là muốn bảo vệ nàng sao?
Nàng khinh thường cười cười, “Ta ghét nhất là loại ‘Thần’ kiêu ngạo này!”
Trong thoáng chốc, Ngục Thất vốn đang cắn ta buông lỏng miệng ra. Một loại lực lượng cường đại hơn nữa tràn đầy ở bốn phía, “Thực Tà” kia không tốn chút sức nào ngăn chặn nó, cắn xé.
“……” Thanh Linh lập tức ngây ngẩn cả người, “ ‘Thực tà’ ……”
“Chiêu hồi ‘Dịch Quỷ’ kia đi!” Ta hướng về phía nàng hô.
Nàng lập tức phản ứng lại, “Chiêu hồi Dịch Quỷ!” Ngón giữa của nàng nháy mắt xuất hiện một quả kim linh.
“Dịch Quỷ Sư……” “Thực Tà” kia nhanh chóng trở lại, ngược lại công kích nàng. Ta cũng không kinh ngạc, đây là lẽ thường của “Thực Tà”.
Nàng lúng túng đứng ở nơi đó, trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi.
Ta đang làm sao vậy? Ta không rõ tại sao mình sẽ che ở trước mặt nàng, dùng ý thức duy nhất cùng lực lượng của mình, đối đầu với “Thực Tà” có thể là đồng bạn của mình kia. Đói bụng đến váng đầu rồi, ta nghĩ.
“Ta mới không cần ngươi tới bảo vệ!” Nàng tuỳ hứng hô to, lập tức đẩy ta ra, quát: “Lôi chú!”
Trên bầu trời chợt sấm sét vang dội, đánh về hướng “Thực Tà” kia.
Vô dụng, loại Lôi Điện trình độ này……
Quả nhiên, “Thực Tà” kia không chút do dự đón nhận Lôi Điện, sau đó vọt về hướng nàng.
Trong nháy mắt đó, ta ôm lấy nàng, thả người nhảy lên. Cảm giác bị lợi trảo của đồng tộc đâm thấu da thịt không ngờ lại khoan tim thấu xương như vậy. Thật sự, cảm nhận được thống khổ giống vậy mà……
Đôi mắt ta bắt đầu mơ hồ, trong ánh trăng mờ, ta nhìn thấy bể bơi mà cư dân trong vùng gần đây lưu hành, ta giờ mới hiểu được chỗ tốt của nó —— “Thực tà”, vô cùng sợ nước…… Cảnh tượng lưu lại cuối cùng ở trong mắt, là dần dần tới gần mặt nước. Cái loại chất lỏng khủng bố này, khoảnh khắc bao vây lấy ta……
……