Băng Vũ – tốt nghiệp bằng khá nghành thiết kế thời trang thất nghiệp 1 năm
cô mới xin vô làm tại công ti nước ngoài. Cô cũng là 1 người bình thường thôi : ăn-đi làm-ngủ .
Ngoài ra, cô thích phim kinh dị hoặc
những thứ có liên quan đến kinh dị cô đều thích sưu tầm, có lẽ vì sở
thích khác người này mà đã hơn 29 xuân trôi qua, bạn bè cô đều đã lập
gia đình chỉ riêng mình đóa hoa xinh đẹp như cô ở lại.
Hajzz…được rồi cô tự nhận mh không dc xinh đẹp như mấy cô ca sĩ minh
tinh màn bạc nhưng ít ra cô cũng thuộc tuýp người thanh tú gương mặt hài hòa là bông cúc đại đóa có dc hay không!!! Với lại tình hình đang mất
cân đối về giới tính thì thế nào cô chả có pồ thế mà giờ vẫn ế. Lẽ nào
xu hướng năm nay là xu hướng ế….
Cô là trưởng phòng ý tưởng nhưng ai trong công ty đều biết cô là 1 người rất lười -nhất là đối với những thứ liên quan tới từ” phiền phức” thì cô lười quản cũng chả quan tâm.
Nhưng trong công việc cô là người nghiệm túc, có trách nhiệm ,làm việc lúc
nào cũng đúng thời hạn công ty giao nên cô mới trụ nổi cái chức trưởng
phòng trong cái nghành khắc nghiệt nhiều cạnh tranh này.
Công
việc nghe thì dễ nhưng áp lực rất lớn xu hướng thế giới có thể nói thay
đổi xoày xoạch còn hơn dự báo thời tiết nay mốt này bữa sau lại mốt khác đã thế còn phải dự đoán mốt mới trước tuần lễ thời trang, chưa kể châu
á, châu âu, châu phi, châu mỹ...
Nói chung tổng kết 2 từ là
“phiền phức”, 3 từ là “rất phiền phức”, 4 từ là"cực kì phiền phức" nên
cô không còn thời gian đôi co với cái biệt danh “gái ế” hay “ế già” mà
đồng nghiệp gọi.
Trong căn hộ chung cư, cô đón sinh nhật thứ 30.
Cô ước mh thoát khỏi kiếp f.a. Và trong 30 năm ước nguyện thì đây là
lần đầu tiên ước nguyện thành công- chỉ là có lẽ về về sau khi cô biết
sự thật phũ phàng thì cô thề cô sẽ không ước nguyện điều này.
Trong
đêm sinh nhất ấy cô nhận dc tin nhắn của giám đốc mh gửi cho:” Vũ, anh
yêu em từ rất lâu rồi… chúng ta hẹn hò nhé.. Hoàng-giám đốc của em”.
Bạn Vũ của chúng ta tất nhiên là sốc rồi… đang gặm nhấm đau khổ với cái bánh gato thì ting..ting thiên sứ đến tình yêu đến cô như đang ở thiên
đàng. Mắt trợn to, miệng há hốc rơi miếng bánh cô đang ăn cũng không
hay-thật là dơ- nhưng cô cũng không quan tâm đến. Điều cô quan tâm chính là dòng tin nhắn thoát kiếp ế của cô kia.
Sau đó, tiếng cười
man dại như ma của cô vang khắp phòng. Tim đập thình thịch nguyên 1 đêm
không ngủ cứ ngẩn ngơ cầm điện thoại rồi cười ngoác cả miệng mà quên trả lời tin nhắn. Những hàng xóm bên cạnh như tưởng có người nào vừa trốn
ra khỏi trại tâm thần phân liệt được cho ở trong chung cư của họ vậy,
nhất định phải để giám sát tòa nhà kiểm tra lại mới được...
Nhưng cô không hề hay rằng tin nhắn này và người đàn ông này chính là bước
đầu bi kịch không là thảm kịch trong cuộc đời cô mà cô không bao giờ
muốn nhớ tới.