Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 30: Chương 30: Bi kịch của Lâm Vận Nhi




(*) Chương này khẩu vị nặng, thỉnh cân nhắc trước khi đọc, editor sẽ không chịu trách nhiệm về tinh thần.

Lâm Vận Nhi đã bị dọa đến không còn biết gì nữa. Lưu Túc chỉ đánh Lạc Chỉ Y một roi liền bị dằn vặt thành như vậy, vậy mình... Không, nàng tình nguyện chết cũng không muốn đối mặt với luyện ngục.

Lâm Vận Nhi vừa nghĩ tới tình hình chính mình có thể thảm hơn trăm lần, ngàn lần so với Lưu Túc liền quyết tâm muốn cắn lưỡi tự sát.

Ly Phong sao có thể cho nàng toại nguyện, tốc độ nhanh như điện chớp điểm ở huyệt đạo của Lâm Vận Nhi.

“Muốn chết? Đáng tiếc, bản vương sẽ không để cho ngươi chết thống khoái như thế.”

Ly Phong một cước đá lăn Lâm Vận Nhi. Chính là nữ nhân này hại chết Y của hắn, làm sao có thể để nàng chết dễ dàng như vậy chứ?

“Ha ha, Lâm Vận Nhi, ngươi có biết không? Bản vương xưa nay đều không chạm qua ngươi, ngươi có biết người cùng ngươi mây mưa chính là ai không? Ha ha, cũng không chỉ có một nha, để bản vương ngẫm lại a, Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, ha ha, có vẻ như Cầu Vồng Ám Vệ [囧] của bản vương đều bị ngươi hầu hạ qua, chà chà... Đã hầu hạ qua nhiều người như vậy rồi, như vậy hôm nay đặc biệt một chút, thế nào?”

Ly Phong nhếch miệng gợi lên một nụ cười tà ác.

“Quản ngục, mỗi ngày ngươi tìm ba con cẩu đực cường tráng rồi cho chúng nó ăn mị dược, để Lâm Vận Nhi cẩn thận mà hầu hạ chúng nó, nhớ kỹ, mỗi ngày ba lần, một lần cũng không thể thiếu. Sau khi xong việc, đem cẩu đực thiến, cắt đi bộ phận đó, bảo nhà bếp xào lên cho Lâm Vận Nhi ăn. Tất cả mọi chuyện nhất định phải làm hết, đồng thời, không thể để cho Lâm Vận Nhi chết, nếu không ngươi sẽ... “

Hai mắt Ly Phong ác liệt nhìn về phía quản ngục.

Quản ngục thẳng tắp quỳ xuống:

“Dạ! Thuộc hạ nhớ rõ!”

“Ừm. Sau một tháng thì tìm đến chỗ bản vương.”

Ly Phong gật gù. Lâm Vận Nhi, đây chỉ là bắt đầu, bản vương muốn ngươi sống không bằng chết!

“Dạ!”

Ly Phong lại đem sự chú ý chuyển sang nam nhân bị ép trên đất kia, cười lạnh nói:

“Ha ha, đến lượt ngươi rồi. Bản vương phải làm sao đây, ách, ngươi yêu thích làm người xấu như vậy, trong nhà của ngươi chắc có tỷ muội đi? Không có tỷ muội cũng không sao, có mẫu thân hoặc là vợ con đi, ha ha, vậy hãy để cho hết thảy nữ quyến trong nhà của ngươi đều bồi ăn mày đi.”

Ly Phong sâu kín mở miệng nói.

Nam nhân kia nguyên bản không có bất kỳ biểu lộ gì, vừa nghe Ly Phong nói xong thì bắt đầu giãy dụa:

“Không! Vương gia... “

“Xuỵt! Đừng nóng vội.”

Ly Phong đánh gãy lời của nam nhân.

“Ngươi sẽ còn thảm hại hơn.”

Âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra lệ khí dày đặc.

“Người đến.”

“Vâng, vương gia.”

Một cai ngục nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, vương gia thật khủng bố, những phương pháp phạt người này, quả thực...

“Hừm, ngươi có biết rút thịt người không?”

Ly Phong hỏi.

“Tiểu, tiểu nhân biết.”

“A, tốt. Ngươi rút đầu lưỡi Lâm Vận Nhi ra, đưa đến nhà bếp, để nhà bếp xào lên rồi lại đưa tới đây.”

Lâm Vận Nhi, ngươi là dùng đầu lưỡi kia dặn dò người này hãm hại Y đi? Vậy bản vương liền để hắn ăn, có làm sao?

“Dạ!”

Cai ngục lĩnh mệnh, lấy ra một thanh đao hình thù kỳ quái, đi tới trước người Lâm Vận Nhi, đem đầu lưỡi của Lâm Vận Nhi nhổ tận gốc.

Sắc mặt Lâm Vận Nhi trắng bệch, miệng mở cực lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Giờ khắc này, trong lòng Lâm Vận Nhi chỉ có sợ hãi: quá khủng bố, quá khủng bố rồi... Ông trời, để ta chết a...

“Dung.”

Ly Phong nhìn về phía Hoa Tưởng Dung, không thể để cho nàng chết.

“Ừm.”

Hoa Tưởng Dung đương nhiên rõ ràng ý tứ của Ly Phong, từ trong lòng móc ra một bình dược, đổ ra một hạt, bắn vào trong miệng Lâm Vận Nhi.

Máu rất nhanh liền ngừng chảy, việc này có ý nghĩa để Lâm Vận Nhi sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết.

Ly Phong lần thứ hai đi tới trước người nam nhân, đưa tay một chưởng đánh ra, đánh gãy gân mạch toàn thân của nam nhân kia.

Thân thể nam nhân kia tựa như một bãi bùn nhão, nằm sõng xoài trên mặt đất.

“Ngươi cũng không thể chết thống khoái như thế, ha ha, Lâm Vận Nhi muốn hầu hạ cẩu đực, như vậy, ngươi hầu hạ cẩu cái, thế nào? Nha, bản vương quên mất, ngươi không thể động đậy, như vậy, coi như ngươi là thức ăn của Lâm Vận Nhi đi, ha ha...”

Âm thanh của Ly Phong như sứ giả Địa Ngục, âm lãnh tàn lệ.

Ly Phong xoay người, lần thứ hai nhìn về phía quản ngục:

“Quản ngục, sau khi thiến cẩu đực thì lại cắt lấy nửa cân thịt từ trên người nam nhân này, đồng thời đưa đến nhà bếp, sau khi chế biến xong lại mang cho Lâm Vận Nhi ăn. Người nam nhân này, cũng không thể để hắn chết, biết chưa?”

“Dạ! Vương gia.”

Hắn ở trong địa lao làm người hầu nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng thấy phương pháp tàn nhẫn như vậy, vương gia thật đáng sợ...

“Hừm, chờ một lúc sau đưa đầu lưỡi của Lâm Vận Nhi cho nam nhân này ăn, mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải làm cho hắn ăn. Nếu như phun ra thì lại hốt lên để hắn ăn, không thể lưu lại bất kỳ vụn gì. Ngươi rõ chưa?”

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

Ly Mộ, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li cùng Thượng Quan Thu Minh nhếch miệng lên, những biện pháp này của Phong thật là thú vị a!

Ly Phong thấy quản ngục như vậy, gật đầu, đi tới trước người Hoa Tưởng Dung, tiếp nhận Lạc Chỉ Y, ánh mắt đau xót nhưng mang theo ôn nhu chết người:

“Y, chúng ta trở lại thôi.”

Âm điệu mềm mại như hoa, cùng âm thanh âm lệ, khát máu vừa nãy không hề có một chút quan hệ.

Sau khi Ly Phong mang Lạc Chỉ Y trở về phòng liền đuổi Ly Mộ, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li cùng Thượng Quan Thu Minh đi, hắn muốn đơn độc bồi Y, thời gian hắn và Y ở cùng một chỗ thực sự là quá ít.

Ly Phong đặt Lạc Chỉ Y lên giường, chính mình cũng theo lên ôm lấy Lạc Chỉ Y, cằm chống lên đỉnh đầu của nàng:

“Y, rốt cuộc chúng ta có thể đơn độc ở với nhau rồi... Ta biết Y chán ghét ta, vì lẽ đó ta vẫn không dám xuất hiện ở trước mặt Y, ta sợ Y càng thêm căm ghét ta.. Ta a, đều là trốn ở trên cây đại thụ ngoài hoang viên len lén nhìn Y... “

Thanh âm hắn ủy khuất, vô tận thê lương...

“Y, chờ ta làm xong chuyện nên làm, ta sẽ tới tìm ngươi, có được hay không? Ân, ngươi không nói lời nào ta liền xem là ngươi ngầm thừa nhận rồi nha, đến thời điểm ta tìm tới ngươi, ngươi cũng không thể không cần ta a!”

Lúc này, trong thanh âm của Ly Phong để lộ ra một chút chờ mong. Hắn phải nhanh một chút hỗ trợ hoàng huynh nắm giữ binh quyền trong tay Lâm Bá, như vậy là có thể đi tìm Y sớm một chút rồi...

Sáng sớm ngày thứ hai, Ly Mộ, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li cùng Thượng Quan Thu Minh sau khi lâm triều xong liền cùng đi tới Phong vương phủ. Tuy rằng ngày thường mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng đó là phương thức bọn họ biểu đạt tình nghĩa huynh đệ, bây giờ Ly Phong thực sự làm cho bọn họ rất lo lắng, cho nên liền hẹn nhau đồng thời đến đây.

“Cốc... Cốc... Tam ca?”

Ly Dạ gõ cửa.

“Hừm, vào đi.”

Cọt kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, sáu mỹ nam tiến vào bên trong, Ly Phong đã sớm giúp Lạc Chỉ Y ăn mặc chỉnh tề, ôm vào trong ngực.

Hôm nay Ly Phong xem ra tốt hơn nhiều so với hôm qua, nhưng biểu hiện bên ngoài như vậy lại không gạt được sáu người huynh đệ cùng hắn lớn lên là Ly Mộ, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li và Thượng Quan Thu Minh. Bởi vì bi thống từ nơi sâu xa trong con ngươi của hắn đã ngưng tụ thành một vùng biển mênh mông...

“Sao các ngươi đến sớm như thế?”

Ly Phong bình thản nói.

“Chúng ta... Chúng ta đến để nói một chút với ngươi... Ách, nói một chút về hậu sự của tam tẩu.”

Ly Dạ cẩn thận từng li từng tí nói, vừa nói qua vừa quan sát biểu tình của Ly Phong.

Thân thể Ly Phong cứng đờ, dù che giấu tốt đến thế nào thì bây giờ cũng sắp bạo phát, lúc này mới cách một ngày liền muốn đem Y đưa vào trong bùn đất lạnh lẽo kia? Vậy nàng sẽ cô đơn bao nhiêu, sợ sệt bao nhiêu, chính mình làm sao có thể cam lòng để nàng một mình...

“Phong, hiện tại là ngày hè, nếu như không sớm một chút để tam muội mồ yên mả đẹp, vậy thì... “

Lạc Chỉ Duệ nỗ lực khuyên lý trí của Ly Phong trở về.

“Được rồi!”

Ly Phong rống to, hai mắt trừng Lạc Chỉ Duệ:

“Lạc Chỉ Duệ, bản vương biết nàng không được các ngươi tiếp nhận, nhưng hiện tại nàng ở trong phủ của bản vương, cũng không phải ở Quốc Sư phủ của ngươi quốc sư phủ hoặc là Thừa Tướng phủ, bản vương không e ngại ngươi!”

Giờ khắc này, tâm tình bị Ly Phong đè nén một đêm rốt cục bạo phát.

“Phong, ngươi lý trí một chút.”

Lạc Chỉ Duệ thấy Ly Phong như vậy cũng không ảo não, hắn biết bây giờ Ly Phong đã đánh mất lý trí rồi. Huống chi, xưa nay chính mình xác thực không xem Lạc Chỉ Y là muội muội của mình a.

“Đúng đấy, Phong, trước tiên ngươi bình tĩnh một chút.”

Ly Mộ đưa tay nhẹ nhàng khoát lên vai Ly Phong. Hiện tại hắn thật sự hiếu kỳ muốn chết đối với nữ nhân Lạc Chỉ Y này, đến cùng nàng có ma lực gì làm tam đệ nổi danh hung ác vô tình trên chiến trường này của hắn biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Ly Phong hít sâu một hơi.

“Ta... Ta thật sự không làm được, thật sự không làm được a.”

“Rầm!”

Cửa bị đại lực bị đá văng.

Lạc Viêm Băng đi tới. Quản gia run rẩy theo sát phía sau hắn, ô ô, không phải lão không ngăn cản, là lão không dám cản a!

“Lão sư?”

“Thừa tướng?”

Mọi người giật mình nhìn người vừa đến.

“Ai...!”

Lạc Viêm Băng thở dài một hơi, đi tới bên người Ly Phong:

“Vương gia, để...để Y mồ yên mả đẹp đi, một đời này của nàng quá khổ... Sớm, sớm chút giải thoát cho nàng, kiếp sau... Không cần phải khổ như thế rồi... “

Lạc Viêm Băng khàn giọng, nghẹn ngào lên tiếng.

Không nghi ngờ chút nào, Lạc Viêm Băng đã nhấc lên sóng lớn mênh mông.

Tâm trạng Ly Mộ, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li cùng Thượng Quan Thu Minh nghi hoặc, vì sao lão sư (Thừa Tướng/ Cha) nói Lạc Chỉ Y (Tam tẩu/ Tam muội) quá khổ? Người trong thiên hạ đều biết, tuy rằng Tam tiểu thư phủ Thừa tướng là phế vật ham mê nữ sắc [Ách, có vẻ như điều này không phù hợp với sự thực], thế nhưng, Thừa tướng đối với nữ nhi duy nhất của hắn như bảo bối sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, phủng trong tay sợ ngã. Lẽ nào, còn có ẩn tình gì hay sao?

Đúng rồi, Lạc Chỉ Y (Tam tẩu/ Tam muội) tính tình hoàn toàn không giống thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhất định là có tin tức mà mọi người không hề biết.

Ly Phong khó khăn gật đau:

“Được... “

Y, chờ ta một thời gian, rất nhanh ta sẽ đến với ngươi...

“Vậy... Hai ngày sau nhập Hoàng lăng đi.”

Ly Mộ mở miệng.

“Ừm.”

“Được.”

Lạc Viêm Băng cùng Ly Phong mở miệng đáp lại. Lời của hai người vừa ra liền có hai bóng người lách vào trong phòng.

Chân Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa rơi xuống đất liền buông cổ tay đang nhấc theo Thu Nhi ra.

Thu Nhi khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người trong lồng ngực Ly Phong.

“Tiểu... Tiểu thư?”

Âm thanh run rẩy, nàng cứ nghĩ là giả, nhưng vì sao tiểu thư lại ở trong lòng vương gia? Lẽ nào, lời đồn đại trên đường đều là sự thật? Tiểu thư nhà nàng thật sự đã... không, nàng không tin.

Thu Nhi vọt tới trước người Ly Phong, thấy rõ người trong lòng hắn liền co quắp ngồi dưới đất, đúng là tiểu thư!

“Ô ô ô... Tiểu thư, ô ô ô, tiểu thư, Thu Nhi sai rồi, Thu Nhi sai rồi, Thu nhi không nên rời khỏi ngươi... Ô ô ô, tiểu thư, ô ô ô... “

Thu Nhi khóc một lúc, đột nhiên ngừng lại tiếng khóc, từ dưới đất đứng lên. Tiểu thư đã nói muốn vĩnh viễn mang chính mình theo bên cạnh nàng.

“Tiểu thư, Thu Nhi đến tiếp ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, Thu Nhi liền chạy về phía tường với ý định đập đầu tự vẫn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca lắc mình nắm lấy cổ áo của nàng.

“Ta chỉ đáp ứng mang ngươi tới gặp “tiểu thư nhà ngươi”, không có đáp ứng để ngươi chết.”

“Thả ra ta! Ta muốn đi bồi tiểu thư, tiểu thư nàng sẽ cô đơn, ô ô ô, thả ra ô ô ô ô... “

Thu Nhi giãy dụa.

“Ngươi đã đáp ứng sống hết đời hầu hạ ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân bảo ngươi chờ nàng trở lại.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca khẽ nói, nhưng tay lại không buông ra chút nào.

“Chủ nhân?”

Thu Nhi nước mắt mông lung nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, chủ nhân của Mặc Sĩ công tử không phải là tiểu thư sao? Chờ chút, tiểu thư nói gần nhất nàng sẽ rời khỏi vương phủ, lẽ nào, là dùng phương pháp này?

“Ừm.”

“Thật sự?”

Thu Nhi vô cùng đáng thương hỏi.

“Ừm.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca cau mày, nha đầu này thật dông dài, hắn ghét nhất chính là như vậy.

“Vậy... chúng ta đi thôi.”

Thu Nhi lau đi vệt nước mắt, tiểu thư không có chuyện gì, nàng cũng không thể làm hỏng kế hoạch của tiểu thư.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy Thu nhi trả lời, nhấc lên cổ áo của nàng, lắc mình biến mất.

“Mặc Sĩ Tuyệt Ca.”

Hoa Tưởng Dung cau mày.

“Cái gì? Dung, ngươi nói người đó là Mặc Sĩ Tuyệt Ca? Là La Sát các Các chủ? Thiên hạ đệ nhất cao thủ?”

Ly Dạ cả kinh nói.

“Ừm. Ta và hắn từng gặp mặt một lần.”

Hoa Tưởng Dung đáp.

Câu trả lời của Hoa Tưởng Dung làm bảy người trong phòng kinh ngạc đến ngây người (kể cả Lạc Viêm Băng), đại danh của Mặc Sĩ Tuyệt Ca bọn họ đều nghe qua, người này hung tàn độc ác, hỉ nộ vô thường, võ công tuyệt thế. Nhưng vừa hắn nói chủ nhân, đó là ai? Có thể làm cho thiên hạ đệ nhất cao thủ - người mà võ lâm kiêng kỵ nhất - La Sát các Các chủ nhận làm chủ nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.