Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 47: Chương 47




“Ngươi... Ngươi không thể làm như vậy, ta... Trẫm... Trẫm không có loại ham mê này.”

Ly Mộ nghe hiểu ý tứ của từ “thả tám” trong miệng Y Tiêu Dao, vội vàng nói.”Tám” gấp hai lần “bốn”, Y Tiêu Dao đây là đang nói với hắn, nàng sẽ còn có động tác càn rỡ hơn nữa.

“Ha hả —”

Y Tiêu Dao nhẹ nhàng dán thân mình lên người Ly Mộ, cả người hắn liền căng cứng ngay lập tức.

Theo chuyển động của Y Tiêu Dao, hắn có thể ngửi được hương thơm rõ ràng trên người nàng, chẳng lẽ trên người tên đoạn tụ nào cũng đều thơm như vậy sao?

Y Tiêu Dao cảm nhận được sự khác thường của Ly Mộ, hơi hơi nhón chân lên, thổi nhẹ một hơi ở bên tai hắn:

“Hô —, ha ha, Hoàng Thượng, mặc dù người không có loại ham mê này, nhưng Tiêu Dao lại có a —!”

Giờ phút này, thanh âm của Y Tiêu Diêu có vẻ trầm thấp nhưng không khàn khàn, mị hoặc mà không ác tục. Nhưng ở trong lòng nàng lại không ngừng oán thầm: Chết tiệt, lớn lên cao như vậy để làm cái gì?! Bây giờ nàng đang cao “một mét bảy” mà còn chưa cao bằng hắn! Muốn làm một động tác tiêu sái thì cũng không tiêu sái bằng người ta a!

Thân thể Ly Mộ không còn là căng thẳng nữa mà trực tiếp chuyển thành cứng ngắc. Bởi vì ngay lúc Y Tiêu Dao ghé vào lỗ tai hắn thổi, một hơi kia lại giống như dòng nước ấm theo lỗ tai đi vào sâu trong trái tim, làm cho nhịp tim của hắn rối loạn tiết tấu ngay chớp mắt.

Y Tiêu Dao cảm thấy Ly Mộ cứng ngắc, trong lòng biết giờ phút này tâm thần của hắn đã loạn, vì thế không dấu vết đặt một cây ngân châm ở giữa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái. Tay phải nàng thì đột ngột xoa cơ ngực rắn chắc của Ly Mộ:

“Hoàng Thượng, Tiêu Dao thương lượng với người một chuyện, có được không?”

Cách một lớp quần áo, bàn tay trắng nõn của Y Tiêu Dao chậm rãi xoa ngực Ly Mộ, vẽ vòng tròn, mà tay trái cầm ngân châm lại bắt đầu hành động dưới sự che chở của tay phải, nhanh chóng đưa ngân châm vào trong cơ thể Ly Mộ.

Lúc này, tim Ly Mộ đã sớm đập nhanh như hươu chạy khi bàn tay nhỏ bé của ai kia mò lung tung, cả đầu óc hắn đều trống rỗng, làm sao còn có tâm tư phát hiện động tác bên tay trái của Y Tiêu Dao?!

Mắt của Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ đều đồng thời mở thật to, thẳng tắp mà nhìn Y Tiêu Dao với Ly Mộ, ngay cả mồ hôi lạnh chảy xuống cũng quên lau.

Trời ạ! Y Tiêu Dao này cũng điên quá đi?! Cư nhiên dám đùa giỡn nhị ca (Mộ) ngay tại triều đường, hơn nữa còn hoàn toàn đắc ý!

Cả người Mặc Sĩ Tuyệt Ca toả ra lãnh khí bốn phía. Bây giờ trong lòng hắn đang cố gắng đè nén thật là khó chịu, hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, cư nhiên lại hy vọng người bị nàng sờ chính là mình.

Sau khi Y Tiêu Dao đặt ngân châm vào trong cơ thể Ly Mộ thì liền thu hồi tay phải đang đặt ở trên ngực hắn, sau đó kề môi phấn sát vào, thấp giọng nói:

“Hoàng Thượng, người đã chuẩn bị xong chưa?”

Nguyên bản Ly Mộ muốn thở phào nhẹ nhõm khi tay nàng rời khỏi ngực mình, nhưng khi nghe Y Tiêu Dao nói một câu không đầu không đuôi thì lại căng cứng một lần nữa, bất an trong lòng tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt, nuốt nước miếng một cái:

“Ngươi... Ngươi có ý gì?”

Y Tiêu Dao cũng không trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười lại mang theo tia quỷ dị không thể nói ra được.

Nàng đưa mắt nhìn sang Mặc Sĩ Tuyệt Ca:

“Tiểu Ca, mau “đóng gói” Quốc Sư đại nhân và Thượng Quan đại nhân!”

Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh không hiểu ra sao, đóng gói? Đây là ý gì gì? Có quan hệ gì tới bọn họ?

Tất nhiên Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe hiểu được “đóng gói” trong miệng Y Tiêu Dao là ý gì, bởi vì sáng sớm hôm nay, vào thời điểm trước khi Thừa Tướng và Lạc Chỉ Duệ thượng triều, chính hắn là người đã “đóng gói” Lạc Chỉ Duệ đến cho nàng.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi đến bên người Lạc Chỉ Duệ và Thượng Quan Thu Minh, khi hai người bọn họ vẫn còn đang rối rắm không biết “đóng gói” là gì thì hắn đã điểm trụ huyệt đạo của bọn họ.

Sau đó cũng tiện tay điểm luôn huyệt đạo của Ly Dạ.

Y Tiêu Diêu tán thưởng nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, sau đó phe phẩy chiết phiến (*) đi đến trước người Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh, thể hiện tâm trạng nàng rất tốt nói:

(*) Chiết phiến: Cây quạt.

“Ha ha, muốn biết “đóng gói” là gì sao?”

Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh nhìn nụ cười mang theo nét biến hoá kỳ lạ của Y Tiêu Dao mặc dù cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn trăm miệng một lời nói:

“Là... Là cái gì?”

Thượng Quan Thu Minh và Lạc Chỉ Duệ vừa dứt lời thì liền vang lên tiếng hô của Ly Mộ:

“Y Tiêu Dao! Ngươi đã làm gì ta?!”

Chết tiệt, tại sao hắn lại không cử động được?!

“Ha ha, kỳ thật ta cũng không có làm gì a, chỉ là Tiêu Dao thấy mọi người lớn lên đều tú sắc khả xan (*) cho nên muốn giữ mọi người lại để làm áp trại phu nhân của ta, ha ha ha ha ---”

(*) Tú sắc khả xan: Đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn thôi cũng no bụng, không cần ăn cơm.

Y Tiêu Dao xoay người cười với Ly Mộ, chỉ là nụ cười có chút damdang.

“Ngươi... ngươi... ngươi thật to gan! Trẫm chính là cửu ngũ chí tôn (*), nếu ngươi dám đối xử với Trẫm như vậy, không sợ Trẫm sẽ hái đầu của ngươi xuống hay sao?!”

Ly Mộ rống to.

(*) Cửu ngũ chí tôn: Càn [乾] tượng trưng cho trời, Khôn [坤] tượng trưng cho đất, mà quẻ Càn đứng đầu 64 quẻ. Càn là cực dương cực thịnh. Trong quẻ Càn lại có hào “cửu ngũ” [九五], tức hào thứ 5 là tốt nhất. Cho nên người ta dùng “cửu ngũ” để đại biểu cho tướng đế vương chí tôn. Ngoài ra, hào “cửu ngũ” của quẻ Càn còn chỉ “phi long tại thiên” [飞龙在天], cho nên hay được đế vương dùng đến.

Y Tiêu Dao giả vờ móc móc lỗ tai, sau đó lạnh lùng nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:

“Tiểu Ca, hình như có một con cún rất ồn ào a.”

Ngụ ý chính là: Tiểu Ca, hãy làm cho con cún tên “cửu ngũ chí tôn” kia im lặng một chút.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca hiểu được ý của Y Tiêu Dao, lắc mình đến bên người Ly Mộ, điểm trụ huyệt câm của hắn.

Y Tiêu Dao xoay người lần nữa, tự tiếu phi tiếu nhìn Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh, đôi tay bấm một cái ở trên mặt Lạc Chỉ Duệ, sau đó vỗ vỗ lên mặt của Thượng Quan Thu Minh:

“Ha ha, hai vị mỹ nam, mau theo Tiêu Dao, Tiêu Dao sẽ hảo hảo thương các ngươi nga —!”

Hừ, Lạc Chỉ Duệ, lúc trước không phải ngươi muốn làm nam sủng hay sao? Hiện tại liền giống như ước nguyện của ngươi! Ha ha, Thượng Quan Thu Minh, hình như trước kia ngươi rất thích điểm huyệt đạo của người khác a?!

“Ách, Dao đệ à, cha vẫn đang chờ chúng ta về nhà đó!”

Lạc Chỉ Duệ thông minh mang Lạc Viêm Băng ra làm lá chắn.

Y Tiêu Dao tà nghễ (*) nhìn Lạc Chỉ Duệ, a, cũng không tệ lắm, so với tên hoàng đế kia thì bình tĩnh hơn!

(*) Tà nghễ: Tà tứ + ngạo nghễ.

“Ha hả, tiểu Duệ Duệ, lời này của ngươi không đúng a, cha biết Hoàng Thượng muốn mời Tiêu Dao ăn cơm, ngươi là nam sủng của Tiêu Dao, đương nhiên phải bồi ở bên cạnh Tiêu Dao rồi!”

Ngụ ý chính là: Lạc Chỉ Duệ, đây là ngươi tự làm tự chịu!

“Ta... “

Thượng Quan Thu Minh mới vừa nói ra một chữ thì không phát ra thanh âm nào nữa. Hắc hắc, bởi vì Y Tiêu Dao thấy hắn có lời muốn nói, cho nên thực đúng lúc điểm trúng huyệt câm của hắn.

Lạc Chỉ Duệ cũng thật biết điều không nhắc lại, hiện tại Mộ cùng Minh đều bị điểm huyệt câm, chỉ còn mình có thể lên tiếng được, cho nên mình phải ngoan ngoãn, sau đó chờ đợi thời cơ, mở miệng cầu cứu.

Nhưng, hắn sai rồi, tâm tư Y Tiêu Dao sâu sắc bực nào cơ chứ, sao có thể lưu lại tai hoạ ngầm cho bản thân?! Vì vậy, cho dù Lạc Chỉ Duệ thật biết điều nhưng Y Tiêu Dao vẫn rất bình tĩnh mà điểm huyệt câm của hắn.

Sau khi điểm trụ huyệt câm của Lạc Chỉ Duệ, Y Tiêu Dao liền chuyển tầm mắt đến trên người Ly Dạ từ đầu tới cuối đều thủy chung không nói câu nào. Ha hả, Dạ vương gia này cũng là một nhân vật hung ác a, hắn định phẫn trư ăn thịt hổ (*) sao?

(*) Phẫn trư ăn thịt hổ: Giả yếu ớt để lừa người khác, chờ thời cơ ra tay bất ngờ.

Đáng tiếc a, hắn ngàn vạn lần không nên đụng phải Y Tiêu Dao nàng - người không phẫn trư cũng có thể ăn thịt lão hổ.

Y Tiêu Dao đi tới trước người Ly Dạ, không nói hai lời, lập tức điểm luôn huyệt câm của hắn. Sau đó liếc ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn Ly Dạ: Ha ha, chớ giả vờ ở trước mặt ta!

Ly Dạ nhìn hiểu ánh mắt của nàng, trong lòng chấn động, hắn... Cư nhiên lại bị xem thấu! Chỉ sợ ngay cả tên Duệ thâm trầm nhất kia cũng không thể nhìn thấu một cách đắc ý như vậy!

Y Tiêu Dao không để ý tới Ly Dạ đang khiếp sợ, vói bàn tay nhỏ bé vào trong lồng ngực hắn, sờ soạng một trận, sau đó lấy ra một xấp ngân phiếu, thu vào trong tay mình.

Khóe miệng Ly Dạ run rẩy, ách, ách, đây rốt cuộc là dạng người gì a? Mới vừa nãy là bộ dáng thâm trầm bất định, hiện tại lại quang minh chánh đại lấy tiền người khác!

Y Tiêu Dao lại theo thứ tự lấy toàn bộ ngân phiếu trên người Thượng Quan Thu Minh, Lạc Chỉ Duệ cùng Ly Mộ, không chút nào nương tay bỏ vào ngực mình.

Sau khi Y Tiêu Dao cất ngân phiếu xong, ánh mắt sắc bén liếc về mấy cung nhân phía xa xa đang đi tới bên này, linh quang loé lên trong đầu, nói:

“Tiểu Ca, đi bảo mấy người bên kia chuẩn bị một chiếc xe ngựa bình thường một chút, Hoàng Thượng muốn cải trang xuất cung.”

“Vâng.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca gật gật đầu với Y Tiêu Dao, sau đó lắc mình đi về hướng cung nhân phía xa xa.

Y Tiêu Dao lại đi đến bên cạnh Ly Mộ, thân thủ lại mò vào trong ngực của hắn, lần này, nàng lấy ra một tấm lệnh bài.

Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh nhìn thấy lệnh bài, trong lòng thầm kêu không tốt. Trời ạ, kêu xe ngựa, cầm theo lệnh bài, bọn họ lại không thể nói chuyện... Chắc chắn sẽ bị mang ra khỏi cung!

Cũng không lâu sau, xe ngựa đã đến, sau khi Y Tiêu Dao đuổi xa phu đi thì liền an bài Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh lên xe, để Ly Dạ ở lại tại chỗ, không thèm để ý tới hắn. Sau đó để cho Mặc Sĩ Tuyệt Ca đánh xe, rời khỏi hoàng cung.

Thời điểm đến cửa cung, Y Tiêu Dao đưa lệnh bài lấy được trên người Ly Mộ cho thị vệ nhìn, lập tức ra khỏi cung mà không hề bị ngăn cản.

Sau khi xuất cung, Y Tiêu Dao vén rèm xe lên, nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang đánh xe:

“Tiểu Ca, đi đến thanh lâu lớn nhất kinh thành.”

“Ách, được.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức có khôi phục lạnh nhạt. A, muốn nói chuyện cùng nữ nhân này, nếu không phải lựa chọn suốt đời bình tĩnh thì chính là luôn luôn chịu một bụng nghẹn khí. Cho nên, hắn chọn vế trước.

Y Tiêu Dao buông mành, trở lại bên trong xe một lần nữa, nàng nở nụ cười tà tứ, chiết phiến nhẹ nhàng lay động:

“Ha ha, đây chính là đóng gói.”

Ba người Ly Mộ mặc dù tức giận nhưng lại không thể động đậy, cũng không nói được thành lời, chỉ đành không nhìn đến sự tồn tại của Y Tiêu Dao.

Y Tiêu Dao nhìn thấy ba người không để ý đến mình thì chỉ số ác ma trong lòng lại tăng lên lần nữa. Ha ha, Y Tiêu Dao nàng chưa bao giờ gặp người nào cuồng hơn so với mình, ba người này rõ ràng là đang gây hấn a!

Y Tiêu Dao đặt chiết phiến ở trong lòng bàn tay mà vỗ vỗ, sau đó thổi một tiếng huýt sáo thật dài.

“Ha ha, gương mặt của ba vị mỹ nhân thật là tuấn tú a.”

Y Tiêu Dao nói xong, đột nhiên lộ ra thần sắc tò mò:

“Mặc dù nhan sắc rất tốt, nhưng không biết dáng người sẽ như thế nào đây?”

Ánh mắt của ba người rốt cục cũng tập trung đến chỗ Y Tiêu Dao, phẫn uất mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế vô song của nàng.

“Ha hả, thế nào, thấy bản công tử tuấn mỹ hơn so với các ngươi, nên ghen tỵ?”

Y Tiêu Dao cố ý xuyên tạc.

Nàng dùng ngón tay trắng nõn thon dài ôn nhu sờ soạng gương mặt của ba người, sau đó, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng của bọn họ.

Y Tiêu Dao nhìn gương mặt tuấn tú càng ngày càng không được tự nhiên của ba người, nội tâm ác liệt lại thức dậy, ngay khi muốn tiến thêm một bước cũng là lúc xe ngựa chậm rãi dừng lại.

“Chủ nhân, đã tới nơi.”

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca truyền đến từ ngoài xe.

“Ừ.”

Y Tiêu Dao đáp, sau đó vén rèm xuống xe, nhìn thanh lâu trước mắt, khí thế không tồi a!

Y Tiêu Dao xoay người nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:

“Tiểu Ca, ngươi ở đây canh chừng ba người bọn họ, ta vào trước một chút.”

Nói xong cũng không chờ Mặc Sĩ Tuyệt Ca hồi phục tinh thần liền cất bước chân tiêu sái, đi vào trong thanh lâu.

Sau khi Y Tiêu Dao đi vào không lâu, âm thanh ca múa mừng cảnh thái bình, đàn trúc ồn ào bỗng nhiên đều yên tĩnh lại.

Cảm nhận được biến hóa này, khóe miệng Mặc Sĩ Tuyệt Ca co rút, nữ nhân này, thật đúng là nam nữ đều ăn thông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.