Ly Phong, Thượng Quan Thu Minh, Hoa Tưởng Dung cùng Ly Mộ đều biết nguyên nhân, vì lẽ đó bốn người cũng rất ăn ý, tựa tiếu phi tiếu ngồi đó, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ là chuẩn bị xem cuộc vui.
Đầu óc Lạc Chỉ Duệ mơ hồ, hắn mới trở về, sao liền chọc tới Dạ? Không đúng, hắn không có làm gì a, nhưng nhìn đến nụ cười không có ý tốt của bốn người khác, rõ ràng là nói với hắn “Chính ngươi chọc tới nhân gia rồi“.
“Híc, Dạ, ta có đoạt hồng nhan tri kỷ của ngươi không?”
Lạc Chỉ Li nói với Ly Dạ. Hồng nhan tri kỷ của Dạ là khắp thiên hạ a, chính mình nửa năm này cũng đụng tới chút mỹ nhân tương sinh tương hứa, lẽ nào trong đó có hồng nhan của Dạ?
“Hồng nhan tri kỷ? Các nàng là cái rắm gì! Tiểu tử ngươi cướp chính là bạc của bổn công tử! Bạc!”
Ly Dạ gào thét.
“Híc... Nha, biết rồi à.”
Lạc Chỉ Li lần này đã biết chuyện gì, Ly Dạ là biết mình đối với hắn “đãi ngộ khác nhau” a, đối với chuyện này thì không có gì để lo lắng rồi. Hắn học theo bốn người khác, nhàn nhã tìm cái ghế ngồi xuống, đôi mắt hồ ly đẹp đẽ lóe lên.
“Đúng! Bổn công tử biết rồi! Giải thích giải thích đi!”
Ly Dạ nhìn phản ứng của Lạc Chỉ Li, nghiến răng nghiến lợi.
“Hừm, giải thích? Hoàng Thượng, Ly quốc có quốc pháp là ăn cơm không trả bạc sao?”
Lạc Chỉ Li nghi hoặc mà nhìn về phía Ly Mộ.
“Cái này... Nếu như ta nhớ không sai thì khẳng định không có.”
Ly Mộ chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một câu trả lời rất chắc chắn.
“A, hai người các ngươi đừng giả bộ! Bổn công tử tất nhiên biết Ly quốc không có quốc pháp như vậy! Lạc Chỉ Li, bọn họ cũng không cần trả bạc, vì sao bổn công tử lại phải trả?!”
Ly Dạ tức giận đến cả mặt đều vặn vẹo.
“Xấu xí, không trách người khác.”
Thượng Quan Thu Minh lạnh lẽo nói một câu.
Quác... Quác... Quác... Quạ đen bay qua.
“Ha ha ha...”
Ly Phong, Hoa Tưởng Dung cùng Lạc Chỉ Duệ biết đến “điển cổ” này liền phình bụng cười to.
“Thượng Quan Thu Minh! Lạc Chỉ Y!”
Ly Dạ vọt tới trước mặt Thượng Quan Thu Minh, bắt được vạt áo của hắn, điên cuồng hét lên!
Ly Mộ cùng Lạc Chỉ Li nghi hoặc, Minh vì sao lại nói Dạ xấu xí? Dạ hét tên Minh cũng coi như rồi, nhưng vì sao phải hét tên Lạc Chỉ Y?
“Ha ha, Mộ, Li, chuyện này là có “điển cổ” a, ha ha.”
Lạc Chỉ Duệ nhìn gương mặt tuấn tú của Ly Mộ cùng Lạc Chỉ Li nghi hoặc, muốn kể bọn họ nghe về “điển cổ” này một chút.
“Lạc Chỉ Duệ, không cho phép ngươi nói!”
Ly Dạ thấy Lạc Chỉ Duệ muốn kể chuyện lần đó cho Ly Mộ cùng Lạc Chỉ Li nghe thì liền thả Thượng Quan Thu Minh ra, kích động đứng trước người Lạc Chỉ Duệ rống to.
“Ha ha, thật sao?”
Âm thanh của Lạc Chỉ Duệ ôn nhu như thủy, đôi mắt lóe lên.
“Híc... “
Ly Dạ nhìn thấy Lạc Chỉ Duệ như vậy, trong lòng âm thầm kêu không tốt, liền muốn xoay người rời đi.
Khà khà, nhưng đáng tiếc a, đã muộn. Lạc Chỉ Duệ lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai điểm trụ huyệt đạo của Ly Dạ, để hắn không thể động đậy, thuận tiện điểm luôn á huyệt.
“Một ngày kia, người nào đó cười tươi như hoa.... “
[Chương kia mọi người đã xem qua, Ảnh Di bảo không cần dông dài ở đây a!]
“Ha ha... “
Nghe Lạc Chỉ Duệ kể về “điển cổ”, Lạc Chỉ Li cùng Ly Mộ cũng cảm thấy tâm trạng thư giãn thoải mái.
“Híc, đại ca, ngươi nói Lạc Chỉ Y là chỉ tam muội của chúng ta sao?”
Lạc Chỉ Li không để ý ánh mắt u oán của Ly Dạ, kế tục hỏi nghi ngờ trong lòng hắn.
“Ừm. Là người rất thú vị.”
Lạc Chỉ Duệ nhớ tới Lạc Chỉ Y, ánh mắt càng sâu hơn.
“Hả? Thú vị? Nha, đúng rồi, Phong, tam muội của chúng ta thật giống... Ách, có vẻ như hiện tại nàng là vương phi của nguơi?”
Lạc Chỉ Li đột nhiên nghĩ đến tin tức mà hắn nghe được.
“Hừm, đúng đấy, vương phi của ta, vương phi của ta, là của ta...”
Ly Phong nghĩ đến Lạc Chỉ Y, trong lòng phức tạp, cả người tỏa ra dày đặc cảm giác u buồn.
“Phong, ngươi... “
Lạc Chỉ Li nhìn Ly Phong bị u buồn vây quanh mà tràn đầy sự nghi hoặc, tại sao Phong có thể có tâm trạng vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ như vậy, Ly Phong mà hắn nhận thức xưa nay đều rất hăng hái...
“A, không có chuyện gì. Sắc trời không còn sớm, ta phải về phủ rồi, ngày mai các ngươi cùng lão sư nhất định phải tới, nàng rất nhớ nhà.”
Ly Phong đứng dậy, nhìn sắc trời đã ngầm hạ, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trở lại vương phủ, hắn liền để thị vệ canh giữ hoang viên lui xuống. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn trong sáng, người phụ nữ kia hiện tại có phải hay không cũng nhìn vầng trăng này giống hắn? Sở dĩ cho thị vệ lui xuống là để ngày mai nàng liền có thể ra khỏi hoang viên nhìn thấy người nhà của nàng.
Hoang viên.
Lạc Chỉ Y xác thực cũng đang nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, ha ha, ngày mai chính là sinh thần của Ly Phong rồi, ngày mai kế hoạch của nàng sẽ có thể kết thúc, ha ha, thân phận này rồi sẽ tiêu tan theo ngày mai, nàng rất chờ mong đây.
Lạc Chỉ Y xoay người trở về phòng, gỡ xuống lớp mặt nạ da người, ở phía trên đó lại bôi bôi trác trác một tầng vật liệu gì đó, sau lại mang lên mặt, nàng quay mặt về phía gương đồng soi rọi, a, “sắc mặt” trắng bệch, rất tốt.
Xoay người, nàng ngồi lên trên giường lấy ra ngân châm, đem ngân châm áp sát vào trong cơ thể, sau đó để ngân châm theo huyết dịch đi khắp đến tất cả mọi huyệt đạo trong thân thể. Chờ đến khi thập đại huyệt đạo đều bị ngân châm niêm phong lại, một tia máu đỏ tươi tràn ra khỏi khóe miệng, nàng nhẹ nhàng xóa đi vết máu, ha ha, được rồi.
Vũ Vận các.
Lâm Vận Nhi cũng nhìn vầng trăng trên trời, ả lấy ra bình thuốc nhỏ trong lòng, cúi đầu nhìn một chút, sau đó ôm vào trong lòng. Ha ha, Lạc Chỉ Y, ngày mai chính là giờ chết của ngươi.
Ha ha, ai bảo ngươi khiến người ta chán ghét, không ngừng muốn ngươi chết đây! Vốn là chưa hề nghĩ tới muốn giết ngươi, nhưng ai bảo trái tim của vương gia đều ở trên người ngươi, chỉ có khi ngươi chết rồi, ta mới có thể có được tâm của vương gia, ha ha...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------