“Y!”
Ly Phong nhìn thấy đóa hồng mai yêu diễm kia, tim đã nhảy tới tận cổ, từ lầu hai phi thân xuống. Bốn người khác cũng phi thân theo.
Hồng y nữ tử vừa mới đánh ra roi thứ hai liền bị tiếp được ở giữa không trung, sau đó xuất hiện một đạo lực kéo mạnh mẽ, hồng y nữ tử “rầm” một tiếng liền bị quẳng xuống ngựa.
Người ra tay là Ly Dạ.
“Y, thế nào rồi? Không sao chứ?”
Ly Phong vội vàng đem thân thể trên mặt đất ôm vào trong lồng ngực, đau lòng hỏi.
Thượng Quan Thu Minh cau mày, thoát ra áo khoác màu đen, nhẹ nhàng che ở trên người Lạc Chỉ Y.
Nơi sâu xa trong con ngươi của Hoa Tưởng Dung lóe qua một tia lo âu, do dự xem có nên đi nhìn nàng một chút hay không.
Nụ cười yếu ớt quanh năm làm bạn trên mặt Lạc Chỉ Duệ cũng không còn.
“A! Tứ biểu ca, ngươi đang làm gì?”
Hồng y nữ tử bị quẳng xuống ngựa, đau đớn kêu thành tiếng.
Tiếng quát tháo sắc bén khiến tầm mắt của mọi người kéo đến trên người hồng y nữ tử, cảm giác được ánh mắt sắc bén của năm người, thân thể hồng y nữ tử không tự chủ được rụt lại, nhưng ngay sau đó liền khôi phục dáng vẻ vênh vang đắc ý.
“Tam biểu ca, ta đang giúp ngươi hả giận a! Tiện nhân này sao có thể xứng với ngươi?”
Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm Ly Phong, tức giận nói. Hừ! Vị trí Phong vương phi vốn là của nàng, nhưng tiện nhân Lạc Chỉ Y này lại bảo người cha Thừa Tướng của mình bức tam biểu ca cưới nàng (LCY).
“Dạ, giúp ta đem nàng (hồng y nữ tử) mang về vương phủ.”
Ly Phong lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía hồng y nữ tử, sau đó ôm lấy Lạc Chỉ Y, vận công bay trở về vương phủ. Lưu Túc chết tiệt, nếu không vì lo lắng thương thế của Y, hắn thật muốn kết liễu nàng bên đường.
Ly Dạ điểm huyệt đạo của Lưu Túc, cùng Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh và Lạc Chỉ Duệ đồng thời đuổi theo Ly Phong.
Người vây xem trên đường nhìn năm người sau khi rời đi, lấy lại tinh thần, đường cái cũng khôi phục huyên náo.
“Đó là tứ đại công tử cùng Quốc Sư đại nhân? Nhìn thật là tuấn mỹ!”
Một nữ tử sắc mặt ửng đỏ nói.
“Đúng vậy, bất quá nữ tử bị thương kia là ai vậy? Có thể làm cho bọn họ quan tâm như vậy!”
“Ta luôn cảm thấy dung mạo của nữ tử kia rất giống ham mê nữ sắc tam tiểu thư vài ngày trước đó đã gả cho Phong vương gia a!”
...
Trở lại vương phủ, Ly Phong ôm Lạc Chỉ Y vào phòng ngủ của hắn, Hoa Tưởng Dung, Thượng Quan Thu Minh cùng Lạc Chỉ Duệ theo vào, Ly Dạ đem Lưu Túc bỏ ở ngoài cửa phòng rồi cũng theo sau.
“Y, không sao rồi, không sao rồi~”
Ly Phong nhẹ nhàng đặt Lạc Chỉ Y lên giường, để cho nàng ngồi, trên lưng nàng có vết thương, không thể nằm. Ly Phong cũng ngồi xuống ở một bên giường, thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng bị dọa sợ, lại đỡ lấy nàng, từ từ ôm vào trong lồng ngực của mình, cẩn thận tách ra vết thương trên lưng Lạc Chỉ Y, cánh tay nắm chặt, gò má dán lên mái tóc nhu thuận của nàng, ôn nhu mà sượt.
“Y, đừng sợ, xin lỗi, đều do ta không tìm được ngươi sớm một chút, hiện tại không sao rồi, đừng sợ~”
Ly Phong thấy Lạc Chỉ Y trầm mặc không nói, đem nàng ôm càng chặt hơn, tự trách nói.
Sắc mặt Lạc Chỉ Y lạnh lẽo, nàng chán ghét Ly Phong đối với mình như vậy, đáng ghét hơn chính là đáy lòng của mình có cảm giác hơi rung động, cảm giác này rất xa lạ đối với nàng, làm cho nàng có cảm giác không cách nào điều khiển chính mình, lẽ nào là cảm tình của Lạc Chỉ Y trước đây lưu lại?
Không! Nàng không muốn người khác làm xáo trộn tâm tình của nàng!
Nàng dùng đại lực đẩy Ly Phong ra, nhảy xuống giường, nhưng khi mới vừa tiếp xúc với mặt đất thì trên chân tê rần, liền hướng về mặt đất té xuống. Thượng Quan Thu Minh cách đó gần nhất, ở trước khi nàng ngã xuống đất liền đem nàng ôm lấy, đứng vững, nhàn nhạt hương thơm truyền vào trong mũi làm cho nhịp tim của Thượng Quan Thu Minh có chút rối loạn.
“Buông ra.”
Thanh âm của Lạc Chỉ Y lạnh như băng, bên trong không có chút ý vị cảm tạ nào, trái lại lộ ra nhàn nhạt căm ghét.
“Y, ngươi làm cái gì vậy? Mau nằm xuống, để Dung xem vết thương cho ngươi.”
Ly Phong vội vàng muốn đem Lạc Chỉ Y nâng lên giường.
“Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?!”
Lạc Chỉ Y nghe được ôn nhu trong âm thanh và ngữ khí lo lắng của Ly Phong liền mất khống chế lớn tiếng quát lên. Chết tiệt, Lạc Chỉ Y (trước đây), ngươi chết thì đã chết rồi a, tại sao còn muốn lưu lại tình cảm ở bên trong thân thể này.
Ly Phong nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Lạc Chỉ Y, nhìn biểu hiện căm ghét của nàng, cánh tay đang vươn ra cách Lạc Chỉ Y còn có một thốn* liền dừng lại, sau đó từ từ thu hồi.
[1 thước = 10 thốn = 33.33 cm.
1 thốn = 10 phân]
“... Ha ha, nếu Y... Ngươi không thích thì ta sẽ không gọi, thế nhưng trên người ngươi có thương tích, hãy để Dung trị liệu cho ngươi.”
Ly Phong miễn cưỡng xả ra một nụ cười cứng ngắc, ôn nhu nói với Lạc Chỉ Y, thế nhưng trong mắt lại mang theo từng tia từng tia bi thương.
[Ly Phong, Y chỉ là giận ngươi không bảo vệ nàng tốt, nàng không phải thật sự chán ghét ngươi.]
Ly Phong ở trong lòng an ủi chính mình.
“Không cần. Vết thương nhỏ ấy không cần làm phiền thần y công tử.”
Lạc Chỉ Y cưỡng chế nhìn biểu hiện bi thương của Ly Phong, tâm tình có chút rối loạn, lạnh nhạt nói.
Lạc Chỉ Y nói xong, đẩy Thượng Quan Thu Minh ra, chuẩn bị rời đi.
Nhưng tay mắt của Thượng Quan Thu Minh lanh lẹ, ở thời điểm Lạc Chỉ Y mới vừa đẩy hắn ra, còn chưa kịp bước đi thì liền đưa tay điểm huyệt của nàng.
“Nữ nhân không nên không nghe lời như thế.”
Thượng Quan Thu Minh ôm lấy Lạc Chỉ Y không thể động đậy, đem nàng đặt ngồi ở bên giường, khốc khốc nói nhỏ một câu.
(Di nào đó cắn cán bút cười cực kỳ nham hiểm: Ha ha, oa nhi Tiểu Minh Minh này ra tay rồi, chờ mong quá đi, hiện tại thì lãnh khốc, ha ha, sau đó chậm rãi chờ bị ngược đi!
Minh nào đó mặc nhiên một dạng lãnh khốc: Viết lại đi, ta không muốn bị ngược.
Di nào đó xoay mắt một cái: Tốt! Vậy ngươi không cần làm nam chủ.
Minh nào đó rốt cục trở mặt, nhược nhược nói nhỏ một câu: Cái kia... Cái kia... Vẫn là bị ngược đi... ≧﹏≦)
Mọi người thấy Thượng Quan Thu Minh hành động như vậy, khóe miệng co giật, ngưu bức quá a! Bất quá phương pháp này đúng là trực tiếp lại hữu hiệu nhất ha.
“Giải huyệt cho ta.”
Lạc Chỉ Y dùng ngữ khí không cho từ chối lạnh nhạt nói.
Năm vị mỹ nam kinh ngạc nhìn Lạc Chỉ Y, là ảo giác của bọn họ sao? Ngữ khí của nàng tuy nhạt, nhưng lại lộ ra từng tia từng tia uy nghiêm, khiến người ta không tự chủ được muốn phục tùng. Điều này quá khó tin rồi, ngay cả Ly Mộ cũng không cho bọn họ lực uy hiếp như thế. Nếu như là người bình thường, sợ là đã sớm ngoan ngoãn nghe theo ý của nàng mà làm việc rồi!
Nhưng là ở đây có ai lại là người bình thường? Vì lẽ đó, tuy rằng kinh ngạc, nhưng còn không đến mức để bọn họ ngoan ngoãn phục tùng.
Lạc Chỉ Y nhìn năm vị mỹ nam không hề có động tác gì, a, rất tốt, rất cường đại, nàng hiển lộ lực uy hiếp lại vô dụng, cổ đại này cũng thật là một cái thế giới chuyên môn đả kích sự tồn tại của nàng a!
Trên mặt Lạc Chỉ Y xuất hiện sự ảo não.
“Ha ha, tam tẩu, ngươi ngoan ngoãn để Dung xem vết thương cho ngươi!”
Ly Dạ lắc mình đến trước mặt Lạc Chỉ Y, cười tươi như hoa. Ha ha, chẳng biết vì sao, nhìn biểu hiện ảo não của tam tẩu thì tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt a!
“Thật xấu.”
Lạc Chỉ Y nhìn tuấn nhan trước mắt cười tươi như hoa, nhàn nhạt phun ra hai từ.
“Híc... “
Nụ cười của Ly Dạ cứng đờ.
Xấu? Hắn mang danh thiên hạ mỹ nam, là nhân tuyển vị hôn phu lý tưởng trong lòng vô số nữ tử, nữ nhân này lại còn nói hắn xấu!
“Ha ha ha... “
Bốn loại âm thanh đồng dạng cười to, chồng vào nhau, có thể so với âm thanh của tự nhiên a!
Nhìn khuôn mặt nhỏ bình tĩnh của Lạc Chỉ Y, hình ảnh gương mặt tươi cười của Ly Dạ bị ngắt quãng, Hoa Tưởng Dung, Lạc Chỉ Duệ, Ly Phong cùng Thượng Quan Thu Minh cười to lên, cái tên Dạ này bình thường trang điểm nhiều nhất, nhưng hôm nay hắn bị cáo tố rất xấu, ha ha ha, nữ nhân này cũng quá đáng yêu rồi đi!
“Các ngươi cười cái gì? Hàm răng rất trắng sao? Không phải nói trị thương cho bản cô nãi nãi sao? Còn không mau một chút! Bản cô nãi nãi rất bận!”
Những tiếng cười đối với Lạc Chỉ Y đều vô dụng, ở trong tai nàng, đều là tạp âm.
“Y, ngươi là nữ tử, không thể... “
“Ly Phong, ta nói rồi, không nên gọi ta như vậy, thật sự rất đáng ghét.”
Lạc Chỉ Y đánh gãy lời của Ly Phong, vô tình nói.
Bầu không khí vui vẻ vì một câu nói của Lạc Chỉ Y mà trở nên rất lạnh.
“A, ha ha... Là sai lầm của ta, ta đã quên, ha ha... Dung, phiền ngươi rồi.”
Ly Phong tuy là đang cười nhưng bên trong nụ cười này rõ ràng là bi thương, làm cho nụ cười cũng mang tới một chút đau đớn.
[Ly Phong, nàng thật sự không chán ghét ngươi sao?]
Ly Phong ở trong lòng tự hỏi mình, hiện tại, một cái cớ để an ủi chính mình cũng không tìm thấy rồi...
Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Ly Phong, yêu nữ tử khó có thể dự đoán như vậy, rất khổ đi? Khẽ thở dài một hơi, hắn đưa tay bắt mạch cho Lạc Chỉ Y.
“Chờ đã. Lần này không tính là ta nợ ân tình của ngươi nha~.”
Lạc Chỉ Y thấy ngón tay của Hoa Tưởng Dung muốn chạm đến mạch môn của nàng, đột nhiên lên tiếng.
“Híc... Khụ, tự nhiên.”
Hoa Tưởng Dung sững sờ, cảm thấy nàng là không muốn nợ ân tình của mình a!
Bốn mỹ nam khác nhất thời cảm thấy có quạ đen từ đỉnh đầu bay qua, cảm tình náo loạn lâu như vậy, thì ra là không muốn nợ nhân tình của người khác.
“Không có nội thương, chỉ là phía sau lưng cùng chân bị thương tổn.”
Hoa Tưởng Dung đã bắt mạch xong cho Lạc Chỉ Y.
“Vết thương phía sau lưng lấy một chút lá trà này đắp lên thì rất nhanh sẽ tốt hơn.”
Hoa Tưởng Dung từ trong lòng lấy ra một bình dược đưa cho Ly Phong. Sau đó ngồi xổm người xuống:
“Chỉ là, chân này bị tổn thương, cần trị liệu ngay hiện tại, vì lẽ đó, mạo phạm rồi.”