Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 22: Chương 22: Kế hoạch tiến hành trong âm thầm (8)




“Hừm, tốt. Đưa bao quần áo cho ta.”

Lạc Chỉ Y tuy rằng rất hài lòng với biểu hiện của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài chút nào.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca dùng hai tay dâng bao quần áo đưa qua.

“Thu Nhi, ngươi cầm bao quần áo này, bên trong là thứ hữu dụng với chúng ta mai sau. Ngày mai ngươi và Điệp di hãy cùng tiểu Ca đến một nơi, ở đó chờ, ta sẽ tìm đến các ngươi.”

Lạc Chỉ Y đem bao quần áo đưa cho Thu Nhi, đơn giản bàn giao vài câu với nàng.

“Ồ!”

Thu Nhi ngoan ngoãn tiếp nhận bao quần áo, nàng cũng phải lễ phép a, nếu không...

“Ừm! Điệp di, Thu Nhi, chúng ta đi trước đây.”

Lạc Chỉ Y nhìn sắc trời đã giờ hợi (giờ Bắc Kinh từ 21h đến 23h), quyết định rời đi.

“Há, tiểu thư, ngươi phải đến tìm ta nhanh chút a!”

Thu Nhi thấy Lạc Chỉ Y phải đi, tâm trạng không muốn thế nhưng cũng không nói nhiều.

“Ừm. Tiểu Ca, đi thôi.”

“Vâng.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi tới bên người Lạc Chỉ Y, ôm lấy hông của nàng liền bay khỏi sân. Kỳ thực hắn vẫn muốn nắm cổ áo, thế nhưng hắn lại vô cùng không muốn biết đến “Đường Tăng đại pháp” của Lạc Chỉ Y lần thứ hai.

Trở lại hoang viên.

“Tiểu Ca, ngươi nhớ là phải lễ phép nghe chưa?.”

Chân Lạc Chỉ Y vừa chạm đất liền nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca.

“Vâng... Hắc... “

“Hả?”

Lạc Chỉ Y thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca muốn nói lại thôi, nhíu mày nhìn về phía hắn.

“Híc, không có chuyện gì. Thuộc hạ xin cáo lui.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca vốn muốn hỏi hố đen, lựu đạn, bom nguyên tử là gì nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là không hỏi. Lễ phép hai câu, liền lắc mình rời đi.

Lạc Chỉ Y nhìn thân ảnb màu trắng biến mất không còn tăm hơi, khóe miệng treo lên một vệt cười khẽ. Ha ha, Mặc Sĩ Tuyệt Ca này vẫn là rất đáng yêu. Nàng thật sự rất khó tưởng tượng được, hắn lại sẽ sợ “Đường Tăng đại pháp”, nguyên bản chỉ là muốn tạm thời dời đi sự chú ý của hắn, miễn cho bị hắn một chưởng đập chết, ai ngờ là mèo mù gặp cá rán, để cho nàng phát hiện phương pháp khiến hắn không thể làm gì.

Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua mấy ngày.

Còn năm ngày nữa chính là sinh nhật của Ly Phong, Lạc Chỉ Y ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn nguyệt quang rọi xuống sàn nhà, đã sắp rạng sáng rồi đây!

Ai, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói không sai, nội lực của nàng xác thực không có cách nào tăng lên. Mấy ngày nay, nàng dùng hết tất cả biện pháp để tăng nội lực nhưng đều là vô công cử chỉ, nội lực cũng không hề tăng lên chút nào. Xem ra, nếu nàng muốn võ công tăng tiến thì chỉ có thể bắt đầu từ chiêu thức giơ tay lên trời rồi.

Lạc Chỉ Y rất hài lòng với sự của hoang viên mấy ngày nay, ngoại trừ mỗi ngày quản gia cùng nha hoàn đưa đồ ăn tới thì không có một xuất hiện, điều này làm cho nàng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi để làm chuyện của chính mình. Chỉ là Lạc Chỉ Y không biết, ở trên cây đại thụ nào đó ngoài vườn, có một người mỗi ngày đều sẽ ở trước lúc đồ ăn được đưa tới “phi” lên trên cây “nghỉ ngơi”, sau đó sẽ rời đi khi thấy nàng dùng bữa xong.

Đột nhiên, một trận tiếng vang “tất tất tốt tốt” từ ngoài cửa sổ truyền đến, sau đó, cửa sổ nguyên bản đang khép hờ bị thoáng đẩy ra một chút, một đoạn ống trúc từ trong khe hở chen vào, trong ống bay ra từng làn khói màu trắng làm nổi bật dưới ánh sáng của mặt trăng, có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Lạc Chỉ Y nhìn làn khói trắng kia, khóe môi vểnh lên, ha ha, rốt cục cũng hành động, Lâm Vận Nhi này đúng là vẫn giữ được bình tĩnh, nàng vốn cho rằng Lâm Vận Nhi sẽ vào lúc sau khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca đến liền động thủ, nhưng nàng chờ lâu như vậy vẫn không thấy a! Lạc Chỉ Y nhanh chóng cởi quần áo ra đến khi chỉ còn sót lại cái yếm cùng tiết khố rồi nằm ở trên giường giả vờ ngủ.

Lát sau, có một bóng người đẩy cửa vào. Người đó đi đến bên giường, trong nháy mắt liền cởi quần áo và leo lên, thuận tay kéo thân thể của Lạc Chỉ Y vào trong lòng.

Lạc Chỉ Y cố nén ý nghĩ đem người này băm thành tám mảnh, tiếp tục giả vờ mê man.

...

Ánh rạng đông rực rỡ phá tan đường chân trời, bắt đầu một ngày mới tươi đẹp.

Quản gia đến nhà bếp lấy ngọ thiện rồi đi về hướng hoang viên.

“Quản gia.”

Một âm thanh kiều mị từ phía sau quản gia vang lên.

“Lão nô tham kiến Vận trắc phi.”

Quản gia xoay người lại chào, đáy lòng suy đoán tại sao Lâm Vận Nhi lại gọi mình.

“Ha ha, quản gia không cần đa lễ. Hôm nay bản phi muốn đến chỗ vương phi nhận lỗi, chuyện lần trước của Thu Nhi thực sự là tại tiểu Đào sai, tuy rằng tiểu Đào đã chết rồi thế nhưng bản phi thân là chủ nhân lại không quản lý tốt nha hoàn, nếu như không tự mình tới cửa tạ tội thì trong lòng thật hổ thẹn. Không nghĩ tới lại gặp phải quản gia ở đây, vậy thì chúng ta chung một đường rồi!”

Lâm Vận Nhi lộ vẻ hổ thẹn nói, nghiễm nhiên một bộ dạng tiểu cẩu của mình cắn người, mà bản thân thâm minh đại nghĩa đi đến an ủi.

“Lão nô tuân mệnh, Vận trắc phi, mời.”

Quản gia nghiêng người nhường đường, để Lâm Vận Nhi đi trước.

“Ừm.”

Lâm Vận Nhi đáp một tiếng, liền không khách khí đi về phía trước.

Quản gia theo sau lưng, trong lòng thầm nghĩ Lâm Vận Nhi đến cùng là có chủ ý gì? Bất quá, vương gia hẳn là đã ở hoang viên rồi đi? (Ở trên cây đại thụ ngoài vườn). Cho dù nàng ta có ý đồ gì thì cũng chạy không thoát ánh mắt của vương gia!

Trên cây đại thụ ngoài vườn, Ly Phong một thân lục y khẩn trương nhìn chăm chú cửa phòng của Lạc Chỉ Y, nàng tại sao còn chưa dậy? Thường ngày vào lúc này, nàng đã sớm đứng ở trong vườn luyện tập những võ công lại không giống động tác võ công kia rồi, hôm nay tại sao còn chưa có phản ứng? Lẽ nào là sinh bệnh rồi? Nghĩ đến nàng có thể bị bệnh, đáy lòng Ly Phong một trận lo lắng, thế nhưng hắn lại không thể xuống nhìn, nếu không sẽ chọc cho Y căm ghét.

Giữa lúc lo lắng, hắn nghe được có tiếng bước chân từ xa đến gần, quay đầu lại, Lâm Vận Nhi? Nàng ta tới đây làm cái gì? Nhưng khi nhìn đến quản gia phía sau Lâm Vận Nhi, Ly Phong yên tâm không ít, có quản gia ở đây, hẳn là không có chuyện gì, huống hồ còn có chính mình, nếu như nàng ta có can đảm dám làm tổn thương Y, hắn nhất định sẽ khiến cho nàng ta sống không bằng chết.

“Quản gia, vương phi còn chưa thức dậy, làm sao bây giờ a?”

Lâm Vận Nhi nhìn cửa phòng đóng chặt, đáy lòng mừng như điên, nhưng ở bề ngoài lại lộ vẻ khổ não.

“Lão nô sẽ ở đây các loại chờ vương phi thức dậy, nếu như Vận trắc phi có chuyện bận rộn xin mời về trước, chờ vương phi thức dậy thì lão nô sẽ báo cho vương phi rằng Vận trắc phi đã tới.”

Vừa nghe quản gia nói phải đợi Lạc Chỉ Y tỉnh lại, Lâm Vận Nhi nơi nào chịu làm theo, ánh mắt chuyển tới tay quản gia nâng đồ ăn sáng, trong lòng vui vẻ, ha ha, cái cớ rất tốt đây...

“Vậy không được! Ngươi xem, nếu như đồ ăn sáng này nguội ăn vào sẽ không tốt đối với thân thể. Ta thấy vẫn là gọi vương phi tỉnh chứ?”

Lâm Vận Nhi không cho quản gia cơ hội cự tuyệt, tiến lên gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc. Vương phi? Ngươi thức dậy chưa? Cốc, cốc, cốc, vương phi?... “

Chờ một lúc, trong phòng không phản ứng, đáy lòng Lâm Vận Nhi hưng phấn không thôi, ha ha, Lạc Chỉ Y, hôm nay những tháng ngày may mắn của ngươi đã đi đâu mất rồi?

Mặt quản gia lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ vương phi chưa tỉnh?

Trên cây Ly Phong càng lo lắng, lẽ nào Y thật sự sinh bệnh rồi?

Lâm Vận Nhi cưỡng chế tâm tình trong lòng, lo lắng nói:

“Vương phi lâu như vậy cũng không mở cửa, lẽ nào thân thể không khỏe?”

“Hic...này... “

Quản gia nói với Lâm Vận Nhi, khóe mắt không nhịn được liếc về phía cây đại thụ nào đó, sau khi được người nào đó ra hiệu thì mới nói với Lâm Vận Nhi:

“Kính xin trắc phi đi vào nhìn một cái, lão nô đi vào bất tiện.”

“Ừm.”

Lâm Vận Nhi nghe quản gia nói xong lập tức tiến lên đẩy cửa, nhưng cửa bị khóa lại, đẩy mấy lần cũng không đẩy ra.

Ly Phong trên cây thân thể giật giật, Y ở trong phòng khẳng định là sinh bệnh rồi, vừa định xuống nhưng lại sợ Y nói căm ghét hắn, hắn lại nhịn xuống. Nếu như thật sự sinh bệnh, nhìn thấy hắn tâm tình sẽ càng không tốt hơn đi?

Quản gia cảm giác được Ly Phong lo lắng, đưa đồ ăn sáng trên tay để lên trên bàn đá, bước nhanh tiến lên.

“Nương nương, để cho lão nô đến mở cửa đi.”

“Được.”

Lâm Vận Nhi nhẹ nhàng tránh ra.

Quản gia hai tay vận lực, hướng về trên cửa vỗ một cái.

“Đùng--!”

Một tiếng vang lớn, cánh cửa phát ra âm thanh rồi ngã gục.

“Trắc phi nương nương, mời người vào xem một chút đi!”

Quản gia xoay người nói với Lâm Vận Nhi.

“Được.”

Lâm Vận Nhi đi vào bên trong.

“A--!”

Mới qua thời gian gảy ngón tay (mười giây), trong phòng liền truyền đến tiếng Lâm Vận Nhi rít gào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.