Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 35: Chương 35: Mặc Sĩ Tuyệt Ca học không ngoan




Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Chỉ Y đã thức dậy, ha ha, kể từ ngày hôm nay nàng chính là Y Tiêu Dao.

Nàng đi tới trước gương đồng, vừa mới cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lạc Chỉ Y đi ra gian ngoài.

“Tiểu Ca, vào đi!”

Nàng không nghe thấy tiếng bước chân, hiện nay, người làm nàng không thể nhận ra được tiếng bước chân thì cũng chỉ có Mặc Sĩ Tuyệt Ca mà thôi.

Một tiếng “cọt kẹt”, cửa phòng bị đẩy ra, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nương theo âm thanh mà vào.

“Chủ nhân, tiểu.. tiểu..tiểu Ca, hôm nay sẽ là bé ngoan.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa vào cửa liền trực tiếp mở miệng nói, cũng không ngẩng đầu nhìn Lạc Chỉ Y một lần, hô, tiểu Ca? Hắn cảm thấy nổi da gà khắp cả người.

“Ừm.”

Lạc Chỉ Y gật đầu, ha ha, so với tối hôm qua thì ngoan hơn một chút rồi.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe được âm thanh của Lạc Chỉ Y thì ngẩng đầu lên, muốn tiến hành bước kế tiếp, nhưng khi hắn vừa ngẩng lên, ánh mắt rơi vào trên người Lạc Chỉ Y thì liền sửng sốt.

Thiếu nữ trước mắt chỉ mặc một thân trung y, ba ngàn tóc đen vẫn chưa buộc lên, trút xuống như thác nước từ tận Cửu Trùng Thiên. Băng cơ tàng ngọc cốt, gương mặt tuy không thi phấn trang điểm nhưng lại rực rỡ như ánh bình minh. Đạm mi như thu thủy, mắt hạnh lấp lánh như tinh tú, dáng người có chút đơn bạc nhưng lại nổi bật vô song. Đây là Lạc Chỉ Y?

“Nha! Tiểu Ca, ngươi sẽ không bị bổn tiểu thư mê hoặc đó chứ? Ha ha, cũng khó trách, bổn tiểu thư dài lớn lên hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo tuyệt thế như vậy, ngươi bị mê ngất là chuyện bình thường.”

Lạc Chỉ Y đắc ý nói. Chỉ là ở đáy lòng nàng đang cười gằn, hừ, nam nhân...

Mặc Sĩ Tuyệt Ca xạm mặt lại, hắn thừa nhận nàng rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, nhưng đẹp đến mức khiến hắn mê ngất thì nàng còn chưa đủ trình. Vừa rồi chỉ là nhất thời không thể phản ứng kịp vì bất ngờ thôi. Còn nữa, nàng có thể khiêm tốn một chút được không? Tuy rằng lời nàng nói đều là thật nhưng thế gian này có người nào tự kỷ như thế sao?

Mặc Sĩ Tuyệt Ca đột nhiên nhìn về phía Lạc Chỉ Y rồi trợn mắt với nàng.

“Hừ, Lạc Chỉ Y, bổn các chủ khinh bỉ ngươi.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói ở trong lòng. Là bản thân nàng bảo hắn trợn mắt, vậy thì tốt, hắn dựa theo dặn dò của nàng, để xem nàng có lý do gì lại gây phiền phức cho hắn.

Ách, Lạc Chỉ Y ngốc lăng nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang trợn mắt đến không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Nhưng viên tâm thất khiếu linh lung của nàng xoay một cái thì liền biết được ý đồ của Mặc Sĩ Tuyệt Ca. A, khá lắm, dám khinh bỉ nàng a. Ha ha, hắn dùng phương pháp như vậy thì liền cho rằng nàng không có lý do gì để gây sự sao?

Ha ha, đích thực là nàng không có lý do gì... Nhưng, xưa nay Lạc Chỉ Y nàng muốn tìm cớ đều không cần lý do!

Nàng không dấu vết gắp một nhánh ngân châm để ở trên tay, đến gần Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang trợn mắt:

“Ha ha, không sai, ừm, hôm nay tiểu Ca biểu hiện rất tốt.”

Lạc Chỉ Y cười xán lạn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Lạc Chỉ Y nói, trong lòng mừng thầm, a, Lạc Chỉ Y, lần này là bổn các chủ khinh bỉ ngươi, ngu ngốc, ngươi tưởng rằng bổn các chủ sẽ nghe lời ngươi hay sao?

Ngay khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang mừng thầm thì đột nhiên cảm giác được bụng dưới giống bị cái gì đó đâm vào thật nhanh, một loại dự cảm xấu bỗng nhiên xuất hiện, lẽ nào...

Mặc Sĩ Tuyệt Ca dừng lại động tác trợn mắt, khẩn trương nhìn chằm chằm Lạc Chỉ Y, nàng cũng nhàn nhạt ngẩng đầu, tùy ý để hắn nhìn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn thấy trong đôi con ngươi xinh đẹp của Lạc Chỉ Y xẹt qua một tia quỷ dị, khẽ nhíu mày:

“Ngươi, lại làm gì với ta?”

“Ha ha, Phật viết: <Không thể nói>. Ha ha... “

Lạc Chỉ Y cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Ta... Chủ nhân, hôm nay ta có đắc tội ngươi sao?”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca trấn định hỏi. Hừ, bổn các chủ trợn mắt là dựa theo dặn dò của ngươi, nếu là chuyện này thì...

“Không có a, tiểu Ca hôm nay ngoan lắm!”

Trên mặt Lạc Chỉ Y là một mảnh thẳng thắn, tựa như đang nói “Tin tưởng ta đi, hôm nay ngươi thật sự rất ngoan“. Chỉ là trong lòng nàng cười khẩy, ha ha, Mặc Sĩ Tuyệt Ca, đích thực ngươi không phải vật trong ao, nhưng nếu muốn cùng bổn tiểu thư đấu tâm cơ thì ngươi nên chuẩn bị tâm lý làm bé ngoan vẽ vòng tròn ở góc tường đi!

“Vậy vì sao chủ nhân lại... “

“Hì hì... Bởi vì bộ dáng ngươi khinh thường rất xấu.”

Lạc Chỉ Y kề vào bên tai Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói.

Khà khà, Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ngươi chưa từng nghe qua câu nói “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ” (*) hay sao? Bất quá, chưa từng nghe qua cũng không sao, ngày hôm nay bổn tiểu thư sẽ dùng hành động để giải thích cho ngươi hiểu.

(*): Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do.

“... Ta.. Ha ha, là chủ nhân bảo ta làm a.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca cười lạnh nói. Biết hắn khinh bỉ nàng rồi? Nhưng nếu biết thì nàng có thế làm thế nào? Là bản thân nàng bảo hắn làm như vậy a. Hắn không sai chỗ nào cả.

“Không sai a, là bổn tiểu thư bảo ngươi làm, nhưng nguyên văn của bổn tiểu thư là thế nào? Bổn tiểu thư bảo ngươi làm chính là <Khinh thường phong cách đáng yêu> khiến cho tâm tình của bổn tiểu thư sướng một chút. Còn hiện tại ngươi đang làm gì? Hiện tại ngươi làm chính là <Khinh thường phong cách xấu xí>!”

Lạc Chỉ Y nghiêm mặt, quát lớn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe đến đó, xem như triệt triệt để để hiểu ra. Nữ nhân này cố ý tìm cớ! Hừ, <Khinh thường phong cách đáng yêu>? <Khinh thường phong cách xấu xí>? Có ai từng thấy qua chưa? Đây là tiêu chuẩn gì? Hừ! Chẳng lẽ nàng nói đáng yêu thì chính là đáng yêu, nói xấu xí thì chính là xấu xí?!

“Chủ nhân nói đúng lắm, lần sau ta sẽ chú ý.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca rất thức thời nhận lỗi, hiện tại hắn không thể làm trái ý nàng, không thể gây tổn thương cho nàng, không thể giết nàng... Thực sự rất dày vò a, ba năm...

“Ừm. Rất tốt. La Sát các của ta có Thiên Sơn Tuyết Liên không?”

Lạc Chỉ Y không chút khách khí mà quy La Sát các trở thành vật của nàng.

Ha ha, sau này có thể không phải là của nàng! Nhưng buổi tối hôm qua đã nói rất rõ ràng, chí ít trong ba năm kế tiếp, La Sát các là của nàng.

“Híc... Có.”

Khoé miệng Mặc Sĩ Tuyệt Ca co giật, La Sát các của nàng? Những lời hôm qua nàng coi là thật? Đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng hắn có biện pháp gì? Như nàng nói, sát thủ là người thủ tín nhất, không vì điều gì khác, chỉ vì sát thủ từ nhỏ đã bị truyền vào trong đầu hai điều, ngoài giết người ra thì chính là thủ tín. Vì lẽ đó, chuyện hắn đã đáp ứng rồi thì nhất định hắn sẽ làm được. Hơn nữa, vừa rồi nữ người này giống như còn thả ngân châm vào trong cơ thể hắn, lần này lại là cái gì đây? Chết tiệt, vẫn không ép ra ngoài được.

Lạc Chỉ Y nhìn trên gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của Mặc Sĩ Tuyệt Ca có chút bất đắc dĩ, biết được giờ khắc này hắn đang đấu tranh cùng nhánh ngân châm mà nàng bỏ vào cơ thể hắn. Ha ha, mặc dù nội lực hắn thâm hậu nhưng cũng không thể bức ra được.

Tuy rằng trong lòng Lạc Chỉ Y sáng tựa gương, nhưng mặt ngoài lại làm như không biết hành động hiện tại của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, tiếp tục nói:

“Hừm, đi lấy mấy đóa đến đây đi, ta phải giúp Điệp di trị thương.”

“Mấy đóa?!”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca dùng ánh mắt như xem quái thai nhìn Lạc Chỉ Y. Nàng nghĩ Thiên Sơn Tuyết Liên là hoa dại ven đường hay sao? Muốn mấy đóa thì có mấy đóa.

“Híc, không có sao?”

Lạc Chỉ Y hỏi.

“Chỉ có một đóa.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhàn nhạt đáp.

“Há, chỉ có một đóa? Aizz, quên đi, một đóa thì một đóa đi, đi lấy đến đây đi!”

“... Vâng, chủ nhân.”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe thấy trong giọng nói của Lạc Chỉ Y tựa hồ như đang ghét bỏ một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên không đủ, vô cùng không biết nói gì. Nàng còn ghét bỏ, chính hắn cũng không cam lòng đem ra sử dụng đây. Aizz, lần này là đại thủ bút a.

Sau khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca lắc mình rời đi, khuôn mặt nhỏ đang ghét bỏ của Lạc Chỉ Y đột nhiên cười lớn, ha ha, Thiên Sơn Tuyết Liên a, thánh dược a, nguyên bản nàng chỉ muốn xem thử La Sát các có hay không thôi, không ngờ là có thật. Xem ra La Sát các này rất giàu a! Vậy thì nàng phải cố gắng kiếm chác chút đỉnh mới được.

Lạc Chỉ Y xoay người trở lại buồng trong, nhìn thấy Thu Nhi còn chưa tỉnh, nhất thời im lặng, nha đầu này, ngủ sâu như thế, nếu hiện tại mình đem nàng bán đi chắc nàng cũng sẽ không biết gì hết. Lắc đầu một cái, cầm lấy bao quần áo tối hôm qua Thu Nhi cầm về, mở ra.

Ha ha, đây là nam trang cùng một đôi giày mà tối qua nàng vẽ ra, Điệp di này, cũng thật là một bảo bối a, mấy canh giờ mà đã làm xong, hơn nữa còn làm rất tốt.

Lạc Chỉ Y dùng vải trắng bao lấy vật nhô ra trước ngực, đổi nam trang, dùng ngọc quan buộc tóc lên, mang thêm đôi ủng độn mà nàng đặc biệt thiết kế. Nguyên bản Lạc Chỉ Y chỉ cao có một mét sáu tám, mang ủng độn vào lập tức “dài” thêm mười centimet, cao đến một mét bảy tám, nghiễm nhiên trở thành một mỹ nam tử tuyệt mỹ vô song.

Nàng đi tới trước gương đồng soi một chút, ân, không sai, không sai.

Xoay người, nhìn về phía Thu Nhi đang say ngủ, khóe miệng Lạc Chỉ Y treo lên một vệt trêu tức, khà khà, tiểu Thu, ngươi cứ ham ngủ đi, xem hôm nay bổn công tử trừng trị ngươi như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.