Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Chương 7: Chương 7: Mặc Sĩ Tuyệt Ca




“Ngươi đã trúng Hóa Công Tán rồi”

Trở lại hoang viên, Lạc Chỉ Y đem thiếu niên đặt lên giường.

“Mục đích của ngươi.”

Thiếu niên lạnh lùng nói, thanh âm giống như từ trên đỉnh Tuyết Sơn theo gió mà đến, mang theo từng tia cảm giác mát mẻ nhưng cũng như rất bồng bềnh phiêu lãng.

“Sau khi trị xong ngươi theo ta tung hoành”

Lạc Chỉ Y nhíu mày.

Rất tốt, không ngốc.

“Giúp ta giải độc, mặt khác cho ta hai ngày.”

Thiếu niên trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói.

Nơi sâu xa trong đôi mắt tuôn ra một chút sát ý, hắn muốn lấy đồ vật của chính mình về, muốn làm cho người phản bội hắn phải trả giá đại giới.

“Được, ngươi tên là gì?”

Lạc Chỉ Y hỏi, ha ha, người này không đơn giản a, có thể đem sát ý ẩn giấu sâu như vậy, bất quá ẩn giấu như thế nào đi nữa đối với nàng mà nói đều không có tác dụng, bởi vì nàng quen thuộc nhất chính là sát khí.

“Mặc Sĩ Tuyệt Ca.”

“Hừm, ngươi trước tiên tắm rửa, chuẩn bị giải độc. Tiểu Thu, đi vào.”

“Tiểu thư, ngươi...”

“Tiểu thư? Ngươi là nữ nhân?!”

Lời của Thu Nhi còn chưa nói hết liền bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca đánh gãy.

“Làm sao? Muốn đổi ý?”

Lạc Chỉ Y thấy dáng vẻ kinh ngạc của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, cảm thấy có chút buồn cười, nguyên bản khuôn mặt đang trong trạng thái co quắp, nghe thấy lời của Thu Nhi một thoáng liền đem mắt trừng lớn, còn có dáng vẻ cũ sao?

Bất quá, đôi mắt kia của hắn đúng là cực kỳ đẹp đẽ, Lạc Chỉ Y cứ như vậy nhìn kỹ đôi con ngươi màu hổ phách. Đôi con ngươi như lưu ly ngọc, là một kiệt tác của tạo hóa!

“... Không có”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lạc Chỉ Y nên trong nháy mắt liền thất thần, bất quá rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, đem mặt dời đi chỗ khác.

Đôi mắt kia của nàng, như thu thủy, như hàn tinh, như bảo châu, như bạch ngọc, bên trong khảm lên một Viên trân châu ngăm đen, rất đẹp, là hắn đôi mắt đẹp nhất hắn từng gặp, tựa thâm u, lại tựa trong suốt, tựa ẩn tình, lại tựa vô tình...

“Chuẩn bị nước nóng để tắm cho tiểu Ca, hắn muốn tắm rửa.”

Nói xong cũng không để ý tới Mặc Sĩ Tuyệt Ca không ngừng co giật khóe miệng, ưu nhã đi ra ngoài.

“Ngươi là tiểu Ca?”

Khi Lạc Chỉ Y trở lại hoang viên, có một thiếu niên mặc áo xanh từ nội đường đi ra, mày liễu tinh mục, ngọc diện đôi môi, tuấn tú như vậy, lạnh lẽo như vậy, tóc đen tùy ý rối tung, da thịt băng tuyết trắng nõn long lanh, lãnh đạm tùy ý biểu lộ, mi phong chót vót, giống như băng tuyết trên núi không bao giờ thay đổi.

“Đừng gọi như vậy”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca dùng ánh mắt đóng băng nhìn Lạc Chỉ Y.

“Làm sao? Tiểu Ca đã quên sau khi trị xong thì ngươi theo ta tung hoành? Hay là tiểu Ca muốn đổi ý?”

Lạc Chỉ Y nhíu mày, hắn đúng là rất đẹp đẽ, ánh mắt của nàng tốt cỡ nào mới tiện tay lượm về một mỹ nam a.

“... Tùy theo ngươi.”

Trầm mặc một hồi, Mặc Sĩ Tuyệt Ca xoay người vào nhà, lạnh lùng nói ba từ, tựa hồ muốn đem Lạc Chỉ Y đông chết, thế nhưng đối với họ Lạc nào đó thì vô dụng.

“Hừm, lúc này mới ngoan, vậy liền bắt đầu giải độc đi.”

Lạc Chỉ Y bước nhanh đến.

Thân thể Mặc Sĩ Tuyệt Ca dừng lại, ngoan?

“Ngươi trước tiên cởi quần áo, ta muốn dùng kim châm niêm phong lại mười bốn kinh mạch 361 huyệt, Nhâm Mạch 24 huyệt, Đốc Mạch 28 huyệt. Trong thời gian này không thể cử động.”

Sau đó dùng nội lực đem độc bức đến Định Kinh huyệt (trong lòng bàn tay), cuối cùng dùng đao tạo lỗ hổng ở lòng bàn tay, đem độc bức ra là xong.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca cởi áo ra, lộ ra thân thể trắng nõn óng ánh, long lanh như ngọc.

“Thiên a, ta thật hoài nghi ngươi là một thiếu nữ.”

Lạc Chỉ Y nhỏ giọng thầm thì, nếu như đem hai viên anh đào trước ngực đổi thành bọc lớn...

Nàng xem như ghen tỵ, một đại nam nhân, da dẻ lại tốt như vậy, ngay cả nàng là người không thích chưng diện đều phải cảm thán.

Hít sâu, bình tĩnh lại tâm tình, lấy ra bao kim châm, tay mắt lanh lẹ liền đâm vào trên người Mặc Sĩ Tuyệt Ca, chờ niêm phong các huyệt xong, Lạc Chỉ Y đi đến phía sau hắn, dùng lòng bàn tay chế trụ sau lưng Mặc Sĩ Tuyệt Ca, bắt đầu vận công bức độc...

Khoảng chừng sau nửa canh giờ, Lạc Chỉ Y mở mắt ra, lấy ra một cái chủy thủ chạm khắc khéo léo, ở lòng bàn tay của Mặc Sĩ Tuyệt Ca cắt ra một đường, dòng máu đen chậm rãi chảy ra... Chờ máu không chảy nữa thì Lạc Chỉ Y cúi đầu, mút vào vết thương, phải đem độc tố hút ra mới được.

Khi phiến môi mềm mại dính sát lòng bàn tay của Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì thân thể hắn run lên, phảng phất trái tim nhảy lên như không bị khống chế, tê tê dại dại rung động từ trái tim truyện đến tứ chi.

Thời điểm hắn cảm giác mình sắp ngất đi, Lạc Chỉ Y nhổ ra máu tươi trong miệng vừa hút vào, sau đó bắt đầu thu hồi kim châm. Mặc Sĩ Tuyệt Ca thần trí cũng từ từ trở lại trong đầu. Chỉ là trên mặt nổi lên vết đỏ ửng nhàn nhạt.

“Ngươi, là ai?”

Mặc Sĩ Tuyệt Ca hỏi, xưa nay hắn không biết trên cõi đời này có người sỡ hữu y thuật lợi hại như thế, lại có thể giải Độc Vương Hóa Tán Công không người nào có thể giải, nhưng hắn biết, trong thiên hạ này y thuật tốt nhất chính là là thần y công tử - Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung hắn đã từng nhìn thấy, nàng không phải Hoa Tưởng Dung. Hơn nữa, coi như là Hoa Tưởng Dung, đối với Hóa Tán Công này sợ cũng là không thể giải đi!

Nàng đến tột cùng là ai, nắm giữ tuyệt thế y thuật nhưng ngay cả tên đều chưa biết.

“Lão đại ngươi tên là Lạc Chỉ Y.”

Lạc Chỉ Y uể oải trả lời, chết tiệt, độc này đúng là con mẹ nó bá đạo, hầu như dùng hết nội lực rồi, không biết phải bao lâu mới có thể dưỡng trở về như cũ.

“Ngươi làm sao rồi?”

Nghe thấy âm thanh uể oải, Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn về phía nàng. Tựa hồ cũng không có cái gì không ổn.

(Đừng quên, Chỉ Y đang đeo mặt nạ da người, sắc mặt tái nhợt không cách nào nhìn ra nha)

“Không có chuyện gì, độc giải rồi, công lực của ngươi cũng khôi phục rồi, đi làm chuyện của ngươi, hai ngày, vào ngày mai giờ này nhớ về đưa tin.”

Lạc Chỉ Y cũng không thèm nhìn hắn, tự cởi áo khoác, kéo chăn qua rồi ngã ra giường ngủ. Giải độc này thật là mệt mỏi a!

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn nàng không coi ai ra gì cởi quần áo ngủ, khóe miệng co giật, nữ nhân này đến cùng là cái gì, hắn còn ngồi ở trên giường nàng đây, nàng không sợ hắn sắc tâm quá độ, đối với nàng mưu đồ gây rối?

Thấy nàng nhắm mắt không tiếp tục để ý, hắn đứng dậy, nhảy qua cửa sổ dùng khinh công bay đi.

Lạc Chỉ Y mở mắt, đệt! Người này so với những người khác đúng là tức chết người, vốn tưởng rằng nàng nội lực thâm hậu, nhưng so sánh với Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì nàng vẫn còn kém xa!

Cổ Đại này thật là đả kích niềm tin của nàng, tiện tay nhặt được một tên tiểu đệ, nàng cũng không sánh nổi, xem ra nàng còn phải nỗ lực a, nếu không như vậy làm sao tung hoành?

Nàng làm sao biết, cái “tiện tay nhặt được một tiểu đệ” này lại là thiên hạ đệ nhất sát thủ, đồng thời cũng là Tu La các Các chủ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.