“Tiểu thư, ngươi đói bụng sao? Thu Nhi đi lấy ngọ thiện”
Bất tri bất giác đã sắp đến buổi trưa, bởi vì hoang viên cách nhà bếp khá xa, vì lẽ đó đến sớm một chút sẽ lấy được ngọ thiện, đến trễ thì sẽ không có đồ ăn.
“Ừm”
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt đáp một tiếng.
Sau khi Thu Nhi đi, Lạc Chỉ Y tựa như nghĩ đến cái gì, từ trên giường đứng dậy, đi tới trước gương, một gương mặt phổ thông phản chiếu từ trong gương, Lạc Chỉ Y cảm thấy gương mặt này đứng trong đám người thì cũng sẽ không tìm ra được.
Dù sao vẫn có chút thất vọng, kiếp trước mình chính là một đại mỹ nhân, hiện tại chỉ trong một thoáng mà lại trở nên bình thường như thế, nàng thực sự không quen, bất quá, thanh âm này cùng thanh âm trước đây giống nhau như đúc, kỳ ảo êm tai.
“Aizz!”
Than nhẹ một tiếng, xoa khuôn mặt, ồ? Cảm giác trên mặt sao lại kỳ lạ như thế? Lẽ nào?
Lạc Chỉ Y nhẹ nhàng tìm tòi ở sau lỗ tai, quả nhiên, nàng kéo mặt nạ da người trên mặt ra. Trong gương bỗng xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ vô song, da thịt nhẵn nhụi như ôn ngọc nhu quang, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không điểm mà chu, kiều diễm nho nhỏ, ba ngàn sợi tóc nhu thuận sáng loáng tự nhiên buông xuống, đôi mắt linh động trong suốt lóe lên ánh sáng thông linh.
Giờ khắc này tuy nàng vận một bộ trung y cũ nát nhưng vẫn sỡ hữu khí chất không dính khói bụi trần gian. Hảo một nữ tử tuyệt mỹ, tuy rằng gương mặt có chút tương tự kiếp trước nhưng lại đẹp hơn mấy phần, nếu như nói nhan sắc kiếp trước của nàng là mỹ nhân tuyệt sắc, vậy thì hiện tại tuyệt đối là đẹp đến nhân thần cộng phẫn.
Xem ra, vị “ham mê nữ sắc” này cũng không đơn giản như mọi người thấy, Lạc Chỉ Y cảm giác được mùi vị của âm mưu, nhíu mày, một lần nữa mang theo mặt nạ. Khi vẫn chưa có thực lực bảo vệ mình, nàng không thể tùy tiện hành động, nếu nàng đã ở trong thân thể này vậy thì thân thể này và thân phận cũng chính là nàng đúng không?
Mặc kệ có nguyện ý hay không thì đều không thể không quan tâm đến, trốn không thoát thì nên bình yên mà tiếp thu sự việc.
“Tiểu thư, ngọ thiện đến rồi, mau thừa dịp còn nóng hãy ăn”
Hơn nửa giờ sau, Thu Nhi cúi đầu, bưng tới ngọ thiện, đặt ở trên cái bàn hư cũ duy nhất trong phòng.
“Tiểu thư, ngươi ở trong phòng dùng bữa, Thu Nhi đi ra ngoài ăn”
Thu Nhi nói xong liền muốn lui ra, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu lên.
“Đứng lại. Ngẩng đầu”
Vẫn như cũ là giọng điệu nhàn nhạt, vẫn như cũ mang theo ý tứ không cho từ chối.
“Tiểu thư, Thu Nhi không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận té lộn mèo một cái”
Thu Nhi ngẩng đầu, trên gương mặt là một mảnh sưng đỏ.
“Xem ra ngươi đã quên lời ta từng nói. Vậy ta nói lại lần cuối cùng, ngươi là người của ta.”
Người của nàng thì không cho phép người khác bắt nạt.
“Tiểu thư... Thu Nhi...”
“Có hai lựa chọn, một là nói, hai là không nói, sau đó rời đi đồng thời đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt ta nữa.”
Nếu là người của nàng, quyết không thể mềm yếu nuốt giận vào bụng.
“Vâng. Là tiểu Đào - người của Vận trắc phi cùng với Quế ma ma của nhà bếp. Thu Nhi thật sự không có chuyện gì.”
Thu Nhi thấp giọng nói, Vận trắc phi là nữ nhân Vương gia sủng ái nhất, tiểu thư thì lại không được sủng ái, nàng không muốn bởi vì mình mà làm cho tiểu thư bị gây khó dễ.
“Thay y phục.”
Bắt nạt người của nàng chính là bắt nạt nàng, nếu có người bắt nạt nàng, nàng sẽ trả lại gấp mười lần hoặc gấp trăm lần.
“Vâng. Tiểu thư.”
Thu Nhi từ trong rương lấy ra một đống đồ vật, không có tủ quần áo, y vật chỉ được đặt ở trong rương.
“Ngươi sẽ không chồng hết những thứ đồ này lên người ta đó chứ?”
Lạc Chỉ Y nhìn đồ vật mà Thu Nhi lấy ra, nàng là cây giáng sinh sao?
Bộ quần áo kia có tới mười mấy loại màu sắc, còn có dây chuyền nhiều hạt như vậy, muốn treo hết ở trên eo nàng sao? Những cây trâm kia là muốn cắm đầy đầu sao?
“Đúng đấy tiểu thư, trước đây ngươi vẫn luôn như vậy a.”
Tiểu thư mất trí nhớ, chẳng lẽ không yêu thích những thứ này nữa sao?
“Đơn giản nhất là được rồi, những đồ trang sức này không cần dùng tới.”
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt liếc Thu Nhi đang ôm một đống đồ vật.
“Vâng. Tiểu thư.”
Cất hết đồ vật không cần thiết, Thu Nhi lấy ra một bộ y phục, đưa cho Lạc Chỉ Y xem.
“Đây là đơn giản nhất?”
Nhìn những đoá hoa hồng lớn trên y phục, hoa hồng thì không sao nhưng cũng không cần thêu đầy trên quần áo a.
“Ừm”
“Quên đi, đưa một bộ y phục của ngươi cho ta”
Lạc Chỉ Y nói.
“Tiểu thư, thân phận người cao quý, sao có thể mặc quần áo của nha hoàn?”
Thu Nhi sợ hết hồn.
“Ta nói rồi, chúng ta bình đẳng, ngươi có thể mặc thì ta có thể mặc.”
Nha đầu này, lại quên lời nàng đã nói rồi.
“Tiểu thư... Dạ, tiểu thư”
Thu Nhi cảm động, tiểu thư nói các nàng bình đẳng, mới đầu nàng còn tưởng rằng tiểu thư thuận miệng nói một chút, nhưng không ngờ tiểu thư lại nói thật, chủ nhân tốt như vậy, đến chỗ nào tìm mới có a.
“Tiểu thư, cái này được không?”
Thu Nhi lấy ra một bộ váy màu xanh nhạt.
“Hừm, không sai, chọn nó đi”
Ân, rất đơn giản.
“Tiểu thư, ngươi mặc vào thật là đẹp mắt”
Thu Nhi than thở, mặc dù là trang phục của nha hoàn, thế nhưng tiểu thư mặc vào lại có cảm giác rất tao nhã, tuy rằng dung nhan vẫn giống như trước đây nhưng khí chất lại phát sinh biến hóa.
“Hừm, đi thôi”
Lạc Chỉ Y nói xong liền đi ra ngoài.
“Tiểu thư, người muốn đi đâu? Người còn chưa dùng bữa mà.”
Thu Nhi đi theo phía sau.
“Trở về ta sẽ ăn, hiện tại đi đòi nợ. Thu Nhi, đi trước dẫn đường, trước tiên đến nhà bếp.”
“Vâng, tiểu thư.”
Thu Nhi biết mình nói chẳng có ích gì cả, còn có khả năng làm tiểu thư tức giận, vì lẽ đó liền nghe theo lời Lạc Chỉ Y.
“Ai là Quế ma ma?”
Đứng ở cửa phòng bếp, Lạc Chỉ Y lên tiếng hỏi.
“Ai tìm ta? Tiểu nha đầu, ngươi là người mới tới?”
Một người phụ nữ trung niên mập mạp đi ra, nhìn thấy Lạc Chỉ Y, tiểu nha đầu này thoạt nhìn mặc dù bình thường nhưng trên người lại tản mát ra cảm giác áp bách mãnh liệt, vì lẽ đó, ngữ khí của Quế ma ma cũng khá là hòa khí.
“Chát, chát, chát...”
Âm thanh ba cái tát tay vang lên làm chấn kinh mọi người, Quế ma ma còn chưa lấy lại tinh thần.
“Thu Nhi, lại đây, bà ta đánh ngươi như thế nào, ngươi liền giống như ta trả lại, gấp mười lần”
Lạc Chỉ Y không mặn không nhạt nói.
“Vâng, tiểu thư.”
Tiểu thư hung hăng đánh, thật là mê người a.
“Chát, chát, chát...”
“Ngươi dám đánh ta, nha đầu chết tiệt.”
Mới vừa hứng mấy cái tát, Quế ma ma lấy lại tinh thần liền muốn tiến lên đánh Thu Nhi.
Lạc Chỉ Y tiến lên, chân quét qua, Quế ma ma một phát ngã gục.
“Người đâu đến đây, còn không qua đây giúp ta giáo huấn hai người chết tiệt này.”
Quế ma ma thẹn quá hóa giận, nói với hạ nhân đứng bên cạnh.
“Bản vương phi ngược lại muốn xem xem, ai dám?”
Lạc Chỉ Y nhìn bọn hạ nhân đang muốn ra tay nói.
“Vương phi? Ngươi là vương phi? Hừ, vương phi thì thế nào? Ta là người của Vận trắc phi.”
Quế ma ma nhìn về phía Lạc Chỉ Y, lại nhìn Thu Nhi, nàng biết Thu Nhi là nha hoàn thiếp thân của Vương phi, vì lẽ đó cũng không nghi ngờ Lạc Chỉ Y là Vương phi, thế nhưng vương phi thì có thể làm gì?
Mọi người đều biết Phong vương gia không thích Vương phi, vào đêm đại hôn đã ném nàng vào hoang viên.
Huống hồ Quế ma ma là người của Vận trắc phi, Vương gia thích nhất chính là Vận trắc phi, cho nên nàng cũng không để Lạc Chỉ Y ở trong mắt.
“Thật sao? Người đâu, đưa cẩu nô tài phạm thượng này đè xuống cho bản Vương phi rồi đánh năm mươi đại bản.”
Ánh mắt sắc bén của Lạc Chỉ Y đảo qua mọi người, thả ra áp lực mạnh mẽ.
“... Dạ”
Bọn họ cũng biết Vương phi không được sủng ái, Vận trắc phi thì ngược lại, thế nhưng khí thế của Vương phi thật là cường hãn, thậm chí so với Vương gia còn đáng sợ hơn.
Bị ánh mắt của Lạc Chỉ Y làm sợ hãi, bọn họ nhắm mắt hướng về phía Quế ma ma mà đi.
“Các ngươi là đám cẩu nô tài chết tiệt, Vận trắc phi sẽ không bỏ qua cho các ngươi”
Quế ma ma trừng mắt hướng về đám người đang đến gần nàng, quát.
“Chờ đã, Thu Nhi, đi lấy cho ta cái băng ghế dùng để hành hình, không cần mang Quế ma ma xuống, hành hình tại chỗ đi.”
Lạc Chỉ Y liếc về phía tiểu nha hoàn đang lén đi ra ngoài, khóe môi câu lên, cứ đến đây đi, vừa vặn bớt việc. Nhìn bọn họ miễn cưỡng nâng Quế ma ma nằm lên trên băng ghế, nàng ra hiệu bắt đầu hành hình.
“Vâng”
Hai người đè Quế ma ma xuống rồi chấp trượng hành hình.
“A... A... Lạc Chỉ Y, tiện nhân này... A... Vận trắc phi sẽ không... A... Buông tha ngươi... A...”
“Yêu, đây là như thế nào? Ngươi ăn gan báo rồi sao? Quế ma ma là người của bản vương phi, các ngươi định phạm thượng sao?”
Lâm Vận Nhi vận một bộ hồng y, tương tự phong cách của Đại Đường, bên hông buộc lại, bày ra ngực lớn, eo nhỏ cùng kiều mông vô cùng nhuần nhuyễn, thêm vào đó là dung nhan diễm lệ, có vẻ gợi cảm câu nhân.
“Vương phi nương nương, người phải làm chủ giúp nữ tỳ... Vương phi nương nương.”
Quế ma ma khóc lóc cầu cứu, vừa nãy nàng nghe được rõ rõ ràng ràng, Trắc phi tự xưng là “Bản Vương Phi”, nói rõ Trắc phi căn bản không để Lạc Chỉ Y ở trong mắt, nàng được cứu rồi.
“Đừng dừng lại, tiếp tục đánh.”
Âm thanh của Lạc Chỉ Y nghe không ra nửa điểm tâm tình, nhàn nhạt như trước nhưng lại làm cho người ta run sợ, không dám nghịch ý của nàng.
“Đùng... A... Vương phi nương nương, cứu mạng a... Đùng... A...”
Đám hạ nhân không dám vi phạm ý của Lạc Chỉ Y, tiếp tục hành hình.
“Yêu, trong vương phủ đổi chủ rồi? Lại không có một tên cẩu nô tài nào nghe lời bản vương phi?”
Lâm Vận Nhi thấy tiếp tục hành hình, tức giận không thôi, hừ, vương phi? Lại là một nữ nhân y hệt nha hoàn, chẳng trách bị Vương gia ném tới hoang viên.
“Nô tỳ tham kiến Vận trắc phi, đây là nữ chủ nhân của vương phủ chúng ta - Chính phi của Phong Vương gia.”
Thu Nhi tự nhiên hào phóng quay về phía Lâm Vận Nhi hành lễ, cũng cố ý tăng thêm hai từ “Trắc phi” và “Chính phi“. Nhìn qua rất bình tĩnh, thế nhưng trời mới biết nàng có bao nhiêu căng thẳng, tiểu thư vừa nói cho nàng là tiểu thư muốn nàng làm như thế, không biết nàng có làm được không?
“Ngươi? Tỷ tỷ? Ai nha, sao tỷ tỷ lại có loại đức hạnh như thế này? Hơn nữa trang phục nha hoàn này lại rất hợp với người của tỷ tỷ, ta còn tưởng là nha hoàn mới đến chứ? Làm ta nhất thời không nhận ra được, tỷ tỷ chớ trách a!”
Hừ! Lạc Chỉ Y, trời sinh ngươi chính là bộ dạng của một nô tài!
“Đánh xong rồi?”
Lạc Chỉ Y không để ý tới Lâm Vận Nhi, nhìn về phía người hành hình hỏi:
“Thưa Vương phi, đã xong, Quế ma ma đã ngất đi rồi.”
Một gia đinh đáp.
“Hừm, dùng nước làm cho bà ta tỉnh. Thu Nhi, trước đó ngươi còn chưa đánh xong, tiếp tục.”
“Vâng, tiểu thư.”
Thu Nhi đáp, trời ạ, mọi người đều quên rồi, vậy mà tiểu thư vẫn còn nhớ!
“Chát, chát, chát... “
Thu Nhi đánh xong hai mươi cái tát nói:
“Tiểu thư, xong rồi.”
“Ừm. Ai là tiểu Đào?”
Mặc dù hỏi thế nhưng ánh mắt của Lạc Chỉ Y đã khóa chặt nha hoàn bên người Lâm Vận Nhi.
“Là ta.”
Tiểu Đào ngạo mạn đáp, nàng đánh Thu Nhi thì thế nào, nàng là thiếp thân nha hoàn của Vận Trắc phi, Trắc phi sẽ che chở cho nàng.
“Thu Nhi, đánh.”
“Vâng. Tiểu thư.”
Thu Nhi liền tiến lên muốn đánh tiểu Đào.
“Chờ đã, tỷ tỷ đây là ý gì? Tiểu Đào là thiếp thân nha hoàn của ta, không biết nàng đã phạm sai cái gì? Kính xin tỷ tỷ nói ra cho ta minh bạch.”
Lâm Vận Nhi buồn bực, Lạc Chỉ Y dám quên đi sự tồn tại của nàng.
“Tỷ tỷ? Bản Vương phi năm nay mười lăm tuổi, xin hỏi Vận trắc phi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lạc Chỉ Y nâng mắt nhìn về phía Lâm Vận Nhi, ngực lớn nhưng không có đầu óc, thì ra là như vậy.
“Ngươi...”
Sắc mặt Lâm Vận Nhi xanh mét, tuổi tác là cấm kỵ của nàng, nàng năm nay hai mươi sáu tuổi, mà Vương gia mới mười chín, nàng còn lớn hơn Vương gia bảy tuổi.
“Thu Nhi, còn không động thủ?”
“Vâng, tiểu thư.”
Thu Nhi tiến lên tát một cái “chát” lên mặt tiểu Đào.
“Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!”
Tiểu Đào chuẩn bị đánh trả lại.
“A -”
Tay tiểu Đào còn chưa chạm vào mặt Thu Nhi liền bị chặn đứng, sau đó bị vặn gãy.
“Lạc Chỉ Y, cái đồ tiện nhân này, ngươi có ý gì?!”
Tiếng kêu của tiểu Đào đã kéo tâm tư Lâm Vận Nhi về, nàng đã nói rõ tiểu Đào là thiếp thân nha hoàn của nàng, Lạc Chỉ Y lại còn dám động tay, suy ra không chỉ đánh tiểu Đào, còn đánh cả mặt mũi của nàng.
“Chát”
Vừa dứt lời, trên mặt Lâm Vận Nhi liền trúng một cái tát mạnh mẽ.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Vương phi đánh Vận Trắc phi?
“Tiện nhân, ngươi...”
“Chát”
Lời còn chưa nói hết lại hứng thêm một cái tát.
Lạc Chỉ Y mỉm cười nhìn Lâm Vận Nhi, nói là mỉm cười, kỳ thực ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
“Bản Vương phi là thê, ngươi là thiếp. Không biết tôn ti.”
Lạc Chỉ Y ôn nhu nói, khóe miệng câu lên, tròng mắt lạnh như băng, tựa hồ tỏa ra áp lực vô hình.
“Ngươi, ngươi, ngươi chờ đó cho ta”
Áp lực khiến Lâm Vận Nhi hít thở không thông, tiếng nói khẽ run, nàng rất muốn trốn khỏi đây. Thực tế Lâm Vận Nhi cũng làm như vậy, bỏ lại câu nói liền chật vật chạy ra ngoài.
“Nương nương, chờ nô tỳ a!”
Tiểu Đào nhìn Lâm Vận Nhi không để ý đến nàng mà một mình chạy đi liền run sợ không ngớt, trời ạ, đến nương nương mà vương phi còn dám đánh, nô tỳ như nàng không phải chết chắc rồi sao?
“Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, cầu Vương phi tha cho nô tỳ.”
Tiểu Đào quên đi tay mình bị bẻ gẫy, dập đầu xin tha.
“Thu Nhi, tiếp tục. Đây là nguyên tắc của ta.”
Lạc Chỉ Y không hề bị lay động.
“Vâng, tiểu thư.”
Thu Nhi vốn định cầu xin tiểu thư, nhưng nghe được tiểu thư nói như vậy, nàng đã hiểu, nếu như hôm nay nàng buông tha tiểu Đào, thì tương lai sẽ có càng nhiều người như tiểu Đào. Nghĩ đến đây, nàng ra tay cũng không lưu tình.
Nhìn thấy Thu Nhi lĩnh hội ý tứ trong lời nói của nàng, Lạc Chỉ Y cảm thấy một tia vui mừng, nàng không nhìn lầm, nha đầu này rất thông minh, cố gắng bồi dưỡng, sau này sẽ có thể giúp đỡ cho nàng.
“Người đến, đi mời đại phu lại đây.”
“Vâng. Vương phi”
Nghe xong dặn dò của Lạc Chỉ Y, một hạ nhân liền đi ra ngoài mời đại phu.
Mệnh lệnh của Vương phi, hắn không dám không nghe theo. Đến Vận Trắc phi mà còn bị chỉnh thê thảm, hắn chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, quả thực không dám nghĩ đến a!
“Vương phi, đại phu đến rồi.”
Thu Nhi mới vừa đánh xong, gia đinh đã mời một đại phu đến.
“Tham kiến Vương phi”
Lão đại phu miễn cưỡng nhìn về phía Lạc Chỉ Y đang ngồi trên băng ghế, hành lễ. Thật là một quái nhân, nếu muốn cứu cũng đừng nên phạt chứ!
Đại phu đi tới bên tiểu Đào, đang muốn trị liệu cho nàng thì...
“Chờ đã, bản Vương phi gọi ngươi tới là để ngươi trị liệu cho Thu Nhi, đánh nhiều như vậy, tay khẳng định rất đau, còn tiểu Đào, đó là người của Vận trắc phi, hẳn nên do Vận trắc phi quản.”
Vẻ mặt cùng giọng điệu của Lạc Chỉ Y nhàn nhạt nhưng lại như đánh vào lòng mỗi người ở đây. Vương phi nương nương thật là quái nhân, đánh người còn sợ tay đau.
“Còn tiểu Đào, ngươi đi đi, ngươi không cần cảm ơn bản Vương phi, nói cho Vận trắc phi biết, nàng cũng không cần cảm kích bản Vương phi, muốn cảm kích thì nên cảm kích truyền thống <kính già yêu trẻ> tốt đẹp, cuối cùng, tiểu Đào, ngươi hãy nhớ cho kỹ, người của bản Vương phi, không cho phép người khác bắt nạt.”