Tại thư phòng bên trong phủ Thừa Tướng, Lạc Viêm Băng giơ tay vỗ trán, Y a, hài tử đáng thương, bây giờ lại bị như thế...
“Cốc cốc cốc --”
Một tràng tiếng gõ cửa đánh gãy tâm tư của Lạc Viêm Băng.
“Ai?”
Lạc Viêm Băng ngồi thẳng người, hỏi vọng ra cửa.
“Lão gia, bên ngoài có hai vị công tử cầu kiến, nói là cố nhân của ngài.”
Gia đinh trả lời.
“Cố nhân? Vị công tử trông ra sao?”
Lạc Viêm Băng mở cửa, hỏi tên gia đinh.
“Là hai vị công tử như tiên nhân từ trong tranh bước ra, trong đó còn có một vị công tử đẹp hơn so với đại thiếu gia và nhị thiếu gia.”
Gia đinh nhớ tới dung nhan hoạ thủy của Lạc Chỉ Y, trên mặt lộ vẻ si mê.
“Hừm, mời bọn họ vào đi.”
Sẽ là ai đây?
“Vâng.”
Gia đinh vội vã đi mời hai người.
Gia đinh Porsche (*) đến trước mặt Lạc Chỉ Y cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
(*) Porsche: Ai hiểu giải thích giúp Gray nhé, ta bí rồi, ở ngữ cảnh này chắc không phải chỉ hãng xe đâu nhỉ [●︿●].
“Hai vị công tử, lão gia mời hai người đến thư phòng.”
Lạc Chỉ Y gật đầu, đi theo phía sau tên gia đinh.
Gia đinh mang Lạc Chỉ Y cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca tới trước thư phòng của Lạc Viêm Băng:
“Xin mời hai vị công tử, lão gia đang ở bên trong.”
Lạc Chỉ Y gật gù với gia đinh, sau đó nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:
“Tiểu Ca, ngươi đợi ở đây.”
“Được.”
“Cốc cốc cốc.”
Lạc Chỉ Y giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Âm thanh của Lạc Viêm Băng từ bên trong truyền ra.
Lạc Chỉ Y đẩy cửa mà vào, sau đó xoay người đóng cửa lại.
“Ngươi là...”
Lạc Viêm Băng nhìn người đến hỏi. Xưa nay hắn chưa từng nhìn thấy người này a, nếu như đã từng thấy, dựa vào dung mạo của người này thì chắc chắn mình sẽ không quên được.
“Cha.”
Lạc Chỉ Y khôi phục nguyên thanh.
Lạc Viêm Băng nghe được âm thanh của Lạc Chỉ Y, lập tức đứng dậy, bước nhanh đi tới trước người Lạc Chỉ Y, nhìn chằm chằm gương mặt của nàng
“Ngươi, ngươi... Y... Y?”
Là Y phải không?
“Là ta, cha.”
Lạc Chỉ Y đáp. Đây chính là phụ thân của thân thể này a, kỳ thực, thân thể này còn rất may mắn, có một người cha thương yêu nàng như thế, lại có thể vì nàng mà quỳ xuống cầu xin một tên tiểu bối (*).
(*) Tiểu bối: Cách xưng hô để phân biệt người đi trước và người đi sau trong giang hồ.
“Ha ha, không có chuyện gì là tốt, không có chuyện gì là tốt.”
Trên mặt Lạc Viêm Băng treo lên nụ cười mừng rỡ.
Lạc Chỉ Y thấy Lạc Viêm Băng chỉ mừng rỡ bởi vì “mình” bình an, ngược lại đối với chuyện vì sao “mình” lại đến đây, tại sao “mình” lại mặc đồ này thì lại không hỏi một câu nào, tâm trạng liền nghi hoặc.
“Cha... Người... “
“Ha ha, Y, cha biết con đã không còn là Y của trước đây nữa, hiện tại con còn chịu gọi ta là cha, ta rất cao hứng.”
Lạc Viêm Băng từ ái nhìn Lạc Chỉ Y, đánh gãy lời nói của nàng, đứa bé này, thực khiến người khác đau lòng...
“Người... Người biết?”
Đôi mắt đẹp của Lạc Chỉ Y trợn to, không thể tin nhìn về phía Lạc Viêm Băng.
“Ha ha, Y, đến đây ngồi xuống trước đi rồi cha sẽ nói cho con biết.”
Lạc Viêm Băng kéo Lạc Chỉ Y qua, bảo nàng ngồi xuống.
Lạc Chỉ Y thuận theo ngồi xuống, cũng không nói lời nào, bày ra dáng dấp rửa tai lắng nghe.
“Ngày ấy, cha cho rằng con đã qua đời thì liền đến Linh Ẩn tự tìm Toàn Thiên đại sư, hi vọng hắn có thể cứu con một lần nữa. Nhưng đại sư lại nói từ lâu con đã thoát ly mệnh trời, hắn không thể nào ra sức, đồng thời để cho cha nhìn thấy con sinh hoạt ở thế giới khác thông qua Thiên Cơ Châu.”
Lạc Viêm Băng ôn nhu nói.
“Thừa... Cha, ý của người là?”
Sinh hoạt ở thế giới khác, chẳng lẽ mình và “Lạc Chỉ Y” ở nơi này là cùng một người?
Lạc Viêm Băng thấy Lạc Chỉ Y không hiểu rõ, tiếp tục nói:
“Aizz -, Y, con cũng không phải thân sinh nữ nhi của ta, vào mười lăm năm trước... “
Lạc Viêm Băng kể hết toàn bộ chuyện mà mình biết cho Lạc Chỉ Y nghe.
Lạc Chỉ Y nghe Lạc Viêm Băng tự thuật xong, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Không nghĩ tới, nàng là người của thế giới này, bộ thân thể này không phải ai khác mà lại chính là bản thân nàng. Chỉ là nàng đã chết vào mười lăm năm trước, nhưng may mắn được một vị cao tăng đắc đạo cứu giúp, hắn đưa ba hồn sáu phách (*) của nàng đến một thời không khác, chỉ để lại một phách ở đây để bảo toàn thân thể.
(*) Ba hồn bảy phách: Con người có ba hồn bảy phách, trong đó, ba hồn là Sảng Linh, Thai Quang và U Tinh. Còn bảy phách là Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế.
“Cha, về phần gương mặt của con, vì sao lại phải ẩn đi?”
“Aizz -! Y, năm đó vào thời điểm mẹ con giao con cho ta thì có nói một câu <Ngàn vạn lần không thể để người khác biết con là con gái của nàng>, sau đó liền hương tiêu ngọc vẫn (*), vì lẽ đó, ta đã tìm đến cao thủ dịch dung đệ nhất thiên hạ - Thiên Diện, giúp con chế tạo một cái mặt nạ, che giấu đi dung mạo chân thực của con.”
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: Hương tan ngọc nát, câu nói miêu tả một nữ nhân xinh đẹp tài hoa khi từ trần.
“Dung mạo của con và nương (*) rất giống nhau sao?”
(*) Nương: Đồng nghĩa với mẹ, mẫu thân, u.
“Ha ha, có năm phần giống nhau.”
Dung mạo của Y còn đẹp hơn cả nương của nàng a.
“Vậy... Cha ruột của con là ai?”
Nguyên nhân phải che giấu dung mạo hẳn là do cha của nàng đi!
“Ta cũng không biết, mẹ con cũng không lập gia đình.”
Lạc Viêm Băng giống như thở dài mở miệng, nữ tử phong hoa tuyệt đại (*) kia...
(*) Phong hoa tuyệt đại: Ý chỉ tài hoa xuất chúng, vô cùng xinh đẹp, khiến mọi người thán phục.
Lạc Chỉ Y thấy khuôn mặt Lạc Viêm Băng lộ vẻ bi thương thì tâm trạng liền sáng tỏ, vị Thừa Tướng đại nhân này sợ là tình căn thâm chủng (*) đối với nương của nàng đi! Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy hắn đau lòng, tâm trạng nàng có chút không đành lòng, liền nói sang chuyện khác:
(*) Tình căn thâm chủng: Gốc tình đã chôn sâu xuống trái tim, có thể hiểu là yêu say đắm.
“Thừa Tướng đại nhân, hôm nay Chỉ Y tới đây là có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
Lạc Viêm Băng nghe Lạc Chỉ Y gọi mình là Thừa Tướng đại nhân thì nghiêm túc hẳn lên, lập tức dứt bỏ đau thương ở đáy lòng.
“Y, con... A, nếu như có thể giúp đỡ được con, bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì Lạc Viêm Băng ta cũng không chối từ.”
Lạc Viêm Băng vốn muốn hỏi vì sao Lạc Chỉ Y đột nhiên gọi mình là Thừa Tướng đại nhân, nhưng còn chưa hỏi thì đã tự tìm thấy đáp án. Đúng vậy, hiện tại Y đã biết hắn không phải là cha ruột của nàng, làm sao còn có thể gọi hắn là cha được nữa?
Lạc Chỉ Y nghe Lạc Viêm Băng nói xong thì lập tức đứng dậy, sau đó quỳ xuống trước người Lạc Viêm Băng:
“Thừa Tướng đại nhân, từ nay về sau ta không còn là Lạc Chỉ Y nữa, ta là Y Tiêu Dao. Xin Thừa Tướng đại nhân nhận Y Tiêu Dao làm “nhi tử”!”
Ha ha, nàng vô cùng thích người cha này, ngày ấy hắn vì nàng mà quỳ xuống trước Hoa Tưởng Dung, người cha tốt như vậy thì làm sao nàng có thể buông tha? Vì lẽ đó, hôm nay nàng muốn bắt người cha này tới tay.
Lạc Viêm Băng thấy Lạc Chỉ Y quỳ xuống, vội vã đỡ lấy:
“Y, không, Dao Nhi, ha ha, hay, hay, con chính là “nhi tử” của Lạc Viêm Băng ta!”
Nha đầu hù chết người không đền mạng này, hại hắn còn tưởng rằng...
[Từ bây giờ nữ chủ chính thức đổi tên là Y Tiêu Dao.]
“Ha ha, cha!”
Y Tiêu Dao thấy Lạc Viêm Băng đáp ứng, đứng dậy ngọt ngào gọi. Ha ha, cảm giác có cha cũng không tệ lắm, sau này, người trước mắt chính là cha của Y Tiêu Dao nàng.
“Ha ha, tốt.”
Lạc Viêm Băng cười đến thoải mái.
“Cha a, vậy bây giờ Dao Nhi có việc muốn nhờ cha hỗ trợ, cha có đồng ý không?”
Y Tiêu Dao lắc lắc ống tay áo của Lạc Viêm Băng, sau đó bắt đầu nhào nặm xoa bóp ở trên vai hắn. Khà khà, kiếp trước vì để che giấu tầng tầng lớp lớp thân phận của mình nên nàng đã luyện ra được một thân bản lĩnh làm nũng a!
“Ha ha, Dao Nhi muốn cha làm gì?”
Lạc Viêm Băng đối với chiêu này hiển nhiên rất sướng.
“Hì hì, cha a, Dao Nhi muốn cha đề cử Dao Nhi cho Hoàng Thượng, để Dao Nhi đại biểu Ly quốc tham gia văn hóa giao lưu của Lam Nguyệt quốc.”
Động tác trên tay Y Tiêu Dao càng thêm nhuần nhuyễn.
“Ha ha, được, chỉ cần là điều mà Dao Nhi muốn làm, cha đều sẽ ủng hộ con. Ngày mai cha sẽ mang con tiến cung, đề cử con cho Hoàng Thượng.”
Ha ha, hiện tại hắn đã biết được bản lĩnh của nha đầu này, chắc chắn Lam Nguyệt quốc sẽ thất bại không thể nghi ngờ.
“Ha ha, cha -, người thật tốt, moa moa -!”
Y Tiêu Dao đầu tiên là làm nũng, sau đó lại ấn xuống tầng tầng nụ hôn lên mặt Lạc Viêm Băng, khà khà, không biết phản ứng của Thừa Tướng cha so với Thu Nhi thì người nào chơi vui hơn -?
“Con... Nha đầu này, con...”
Lạc Viêm Băng như bị sét đánh, hắn biết nha đầu này sinh hoạt ở thế giới không giống nơi đây, nhưng trái tim già nua của hắn rất yếu có biết không!
“Sai! Cha a, hiện tại con không phải là nha đầu, hiện tại con là nam!”
Y Tiêu Dao đắc ý nhìn vẻ mặt như con vịt bị sét đánh của Lạc Viêm Băng, khà khà, người cha này chơi rất vui a, sau này phải chiếm tiện nghi của hắn nhiều một chút mới được!
“Ồ -? Đúng rồi, Dao Nhi a, sao ngươi lại cao như thế?”
Không biết nha đầu này ăn phải cái gì, chỉ cách mấy ngày mà lại cao không khác mình là mấy.
“Cha muốn biết? Khà khà... “
Y Tiêu Dao ra hiệu cho Lạc Viêm Băng đưa đầu qua.
Lạc Viêm Băng đến gần.
Khoé miệng Y Tiêu Dao Cơ treo lên nụ cười khẩy, thần bí nói với Lạc Viêm Băng:
“Bí mật - “
Lạc Viêm Băng sững sờ, hắn bị nha đầu này làm cho sái sài sai rồi.
“Y Tiêu Dao... “
“Khà khà, cha a, người nhìn một chút, không khí thanh tân như vậy, thế giới tươi đẹp như vậy, nhưng người lại táo bạo như thế, như thế không được, không tốt -!”
Y Tiêu Dao đánh gãy câu nói của Lạc Viêm Băng.
“Ha ha, con “tiểu tử” này.”
Lạc Viêm Băng nhìn dáng dấp thao thao bất tuyệt (*) của Y Tiêu Dao, vừa buồn cười vừa tức giận.
(*) Thao thao bất tuyệt: Nói liên hồi, từ cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.
Giờ khắc này trong phòng tràn ngập ấm áp, mà ngoài phòng, một đám mỹ công tử mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về phía thư phòng. Ở thời điểm bọn hắn nhìn thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca đứng ở cửa thư phòng thì hơi sững sờ. Tại sao Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại ở chỗ này, lẽ nào, Y Tiêu Dao đang ở trong thư phòng?
“Ha ha, Mặc Sĩ Các chủ đây là?”
Lạc Chỉ Li xung phong mở miệng trước.