Đường núi gồ ghề làm xe ngựa bị xóc nảy liên tục, ta ngồi trong xe mà mấy lần suýt nôn.
Ta lấy hồ lô ra, uống vài ngụm nước, rồi cố nuốt cảm giác khó chịu trong ngực xuống, chẳng qua hình như không có hiệu quả mấy. Ta đành phải vén mành lên, rồi nói với phu xe:
“Chậm một chút, ta thấy không thoải mái lắm.”
Phu xe mở miệng cười, “Cô nương bị say xe à?”
Ta “Ừ” một tiếng.
Phu xe giảm tốc độ lại, rồi nói: “Trong xe có thuốc trị say xe, nếu cô nương không ngại thì dùng thử một chút, hiệu quả lắm đó. Ừm, lọ màu xanh dương trong bọc quần áo đó.”
Ta tìm được một lọ thuốc rất tinh xảo, được làm bằng ngọc thạch trơn bóng nhẵn mịn, không thấy một chút tỳ vết nào, đến nút lọ cũng được làm từ loại gỗ thượng đẳng. Ta dám nói, nếu đem lọ thuốc này đi cầm, thì phu xe này sẽ không cần làm việc trong vài năm tới.
Ta bình tĩnh hỏi: “Ngươi mua lọ thuốc này ở đâu vậy? Nhìn đẹp thật.”
Phu xe hoảng hốt trả lời ta: “Là... là nhặt được.”
Ta ép hỏi: “Nhặt ở đâu? Bữa khác cũng dắt ta đi nhặt một cái nhé.”
Bàn tay nắm chặt cương ngựa của phu xe hơi cứng lại, ánh mắt cũng lóe lên, vẻ mặt chột dạ nói: “Quên... quên rồi, nhặt lâu quá rồi.” Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, “Cô nương, cô bị say xe thì tốt nhất nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không nên nói nhiều. Bên ngoài trời lạnh, cô nương vẫn nên hạ mành xuống đi.”
Nói xong, không đợi ta trả lời, phu xe đã vội vàng kéo mành xuống.
Ta nghe thấy tiếng thở ra ồm ồm của hắn.
Ta rút nút lọ ra, thuốc này quả là có công hiệu, vừa nuốt xuống thì lồng ngực liền dễ chịu, vả lại còn có mùi bạc hà mát rượi.
Ta vén mành nhìn cảnh sắc bên ngoài, trên những cành cây khẳng khiu cũng đã mọc ra mấy lá cây màu xanh nhạt, thời tiết đầu xuân cũng thích hợp cho việc nở hoa, hoa đào màu hồng phấn, lá màu vàng nhạt, màu sắc rực rỡ. Đón lấy những cơn gió núi giá lạnh, nhưng lại mang theo sức sống dồi dào của vạn vật đầu xuân.
Cảnh xuân trên ngọn núi này đẹp thì đẹp thật, nhưng ta không có lòng để thưởng thức.
Vài ngày trước còn tưởng có thể lừa mình dối người, không cần phải ngạc nhiên chuyện bất thường trên đường lần đầu xa nhà, thậm chí còn tự an ủi bản thân một phen. Chỉ tiếc chuyện đã tới nước này, ta có muốn lừa mình dối người nữa cũng không thể được.
Bình ngọc tinh xảo này, ta nhìn một cái là biết của Thẩm Hoành.
Thật ra nghĩ kỹ lại, lúc ấy ta khoác cái áo choàng đen để đánh lừa con mắt hoả nhãn kim tinh của Thẩm Hoành thì đúng là chuyện cực kỳ ngu dốt. Thẩm Hoành là ai chứ, sự thận trọng của hắn thì một tiểu bối như ta có thể lừa được sao?
Bây giờ còn cách đại hôn ba ngày, Thẩm Hoành chắc đã không chờ nổi. Bằng không lấy sự cẩn trọng của hắn, nếu hắn không muốn để ta phát hiện, thì tuyệt đối sẽ không cho phu xe cái bình ngọc này.
Chẳng qua hắn muốn quang minh chính đại mượn bình ngọc này để nói cho ta biết —— Chuyện gì hắn cũng biết, ta đừng nên trốn nữa.
…
Nhưng ta cố tình không muốn thỏa mãn Thẩm Hoành. Hắn không cho ta trốn, thì ta càng muốn trốn.
Chẳng lẽ hắn có thể trói ta đi thành thân à?
Ta lại vén mành lên, hỏi phu xe: “Cách thôn trấn còn xa lắm không? Phải đi hướng nào vậy?”
“Không xa, hơn nửa canh giờ nữa, cũng không xa lắm.” Phu xe chỉ tay về chân núi phía xa, “Cô nương thấy không? Thôn trấn ở đằng kia kìa.”
Ta nói: “Có vẻ rất gần.” Ta lại hỏi: “Núi này có dã thú không?”
“Không có, núi này chỉ có nhiều sơn tặc, còn dã thú đã sớm bị bắt hết rồi.”
Ta liếc nhìn ngọn núi, “Dọc đường không gặp được nửa tên sơn tặc nào, nói nhiều sơn tặc chắc để doạ người thôi.”
“Không phải dọa người đâu, là thật đấy. Đợt trước có thương nhân bị cướp mất một rương vàng bạc đó! Cô nương, lời này không thể nói bậy! Chúng ta đi đường núi, kiêng kỵ nhất là sơn tặc. Cô nương không gặp sơn tặc, đó là may mắn thôi.” Phu xe hơi kích động, mắt trợn to, nói mà mặt đỏ tai hồng.
“Ồ? Nói vậy sơn tặc thường xuất hiện ở đâu?”
Phu xe nói: “Cái này không nói chính xác được, nhưng vài lần gần đây thì đều nghe tin xảy ra chuyện ở chỗ rẽ phía trước. Nghe nói sơn tặc thích ép người vào chỗ đó.”
Ta lặng lẽ ghi nhớ mọi chuyện.
Sau khi hạ mành xuống, ta khoác thêm áo choàng đen, ôm sát bọc đồ màu đỏ vào hông, rồi khẽ nói một tiếng:
“Dừng xe, người có ba việc gấp, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát.”
Ta nhảy xuống xe ngựa, rồi đi vào rừng.
Phu xe ở phía sau gọi to: “Cô nương, cẩn thận một chút.”
Thật ra ta không hề sợ sơn tặc, cả đường đi có thể an toàn không nguy hiểm, chắc cũng do Thẩm Hoành ra tay, sơn tặc nơi này cũng vậy thôi. Hiện tại ta chỉ lo phải trốn tai mắt của Thẩm Hoành thế nào, xe ngựa là không thể về, phu xe chắc chắn đã sớm bị Thẩm Hoành mua chuộc, nếu ta trở về chính là đưa dê vào miệng cọp.
Ta bình tĩnh quan sát bốn phía, cực kỳ im lặng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng gió thổi qua.
Nhưng ta biết chắc chắn xung quanh có ám vệ.
Ám vệ đến vô ảnh đi vô tung[1], bản lãnh của bọn họ ta đã được lĩnh giáo từ A Phù rồi, càng đừng nói tới ám vệ của Thái tử, bản lãnh chắc chắn càng thêm xuất thần nhập hóa.
[1] Đến vô ảnh đi vô tung: khi đến không thấy bóng dáng, khi đi không để lại dấu chân. Dùng để hình dung việc cực kỳ nhanh chóng hoặc bí ẩn.
Chẳng qua bây giờ ta muốn đi vệ sinh, chắc bọn họ cũng hơi kiêng kỵ.
Ta vào trong bụi cỏ cao bằng người, ngồi xổm xuống, làm bộ đi vệ sinh, sau đó lén nhón chân chuồn ra. Mới đi chưa được vài bước, thì cách đó không xa đã truyền đến tiếng hí hoảng sợ của ngựa, ngay sau đó là tiếng tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ.
Ta nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của phu xe.
Chắc phu xe đã gặp phải sơn tặc rồi.
Nhưng ta biết người của Thẩm Hoành có đi theo sau, sơn tặc gì đó sao đấu nổi Thẩm Hoành. Quả nhiên, rất nhanh sau đó, từ xa đã truyền đến tiếng đao kiếm chạm nhau và tiếng đánh nhau, trong tay phu xe cũng không có vũ khí gì, sơn tặc càng không có khả năng tự mình đánh mình, chỉ có thể đã có người đi ra cứu phu xe.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để ta chạy trốn.
Ta chuồn khỏi bụi cỏ, quẹo vào trong rừng, chạy bạt mạng như điên, ra khỏi cánh rừng, mắt thấy trấn nhỏ đã ngay trước mặt, thì có mấy người không biết từ đâu nhảy ra, cả lũ đều một thân áo xám, trên mặt che vải xám, đằng đằng sát khí đứng trước mặt ta.
Ta vẫn có thể nhận ra hơi thở của sơn tặc và sát thủ.
Ta nháy mắt mấy cái, “Tìm ta?”
Cùng lúc đó, ta tuột vòng tay bạc trên cổ tay đang được giấu trong áo choàng đen xuống.
“Bớt nói nhảm đi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày đấy.” Lời còn chưa dứt, tên áo xám đã trực tiếp ra chiêu hung tàn với ta. Ta nghiêng đầu tránh, đồng thời tung thuốc bột trong tay ra.
Không ngờ tên áo xám lại rất nhanh trí, hắn có thể né được!
Ta kinh hãi trong lòng.
Trong mắt của tên áo xám có ý cười nhạo, “Loại ám khí này tao chưa thèm để vào mắt.”
Khẩu âm này...
Ta mạnh mẽ nói: “Ngươi là người Nam triều!”
Tên áo xám cười lạnh, “Nói cho mày biết cũng chẳng sao, chúng tao nhận lệnh tới lấy mạng của mày, muốn trách thì trách mày đã cản đường của Đại hoàng tử chúng tao.”
Tên áo xám khác thúc giục: “Mau giải quyết ả đi, mãi mới tranh thủ được sơ hở của Thẩm Hoành, chờ hắn tới thì sẽ không dễ vậy đâu.”
Ta hỏi: “Các ngươi do Tư Mã Cẩn Du phái tới?”
“Mày không cần phải biết nhiều làm gì!”
Tên áo xám mới vừa rồi còn thúc giục đã đột nhiên xuất kiếm, thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía ta. Giờ phút này ta vô cùng thấy may mắn vì đã học không ít chiêu thoát thân từ Thẩm Hoành, dù đường kiếm của tên áo xám có nhanh, thì vẫn chậm hơn Thẩm Hoành.
Ta vừa linh hoạt né tránh, vừa ấn bảo thạch cài trên vành tai, một cây ngân châm được bắn ra.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, tên áo xám đã ngã xuống đất.
Ta nhanh chân bỏ chạy, lại chui vào cánh rừng lúc nãy. Trong rừng nhiều loại cây cối, chỗ để núp cũng không ít, nhưng ta rất sốt ruột lo lắng, nhất thời chẳng biết chạy đi đâu, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước.
Vừa rồi tính sơ ra, không tính tên áo xám vừa ngã xuống, thì còn lại ba tên. Một thiếu nữ như ta mà muốn thắng ba tên sát thủ, thì đúng là khó như lên trời.
Chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, vai trái đột nhiên tê rần, dưới chân mềm nhũn, cả người bổ nhào xuống đất.
“Đúng là đã xem thường mày rồi, trên người lại có nhiều ám khí đến vậy.” Là giọng của tên áo xám vừa rồi.
Ta khốn khổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tên áo xám đang giương cung đứng trước mặt ta, nhìn ta từ trên cao nhìn xuống. Trên vai trái truyền tới một cơn đau nhức, ta cúi đầu nhìn, thấy máu đang chảy trên mũi tên.
Dưới tình huống như vậy, mà ta vẫn còn lòng dạ cảm thấy bây giờ mình như quạ đen bị bắn rơi.
Kết cục đáng lo đây...
Một tên áo xám khác đá ta không chút lưu tình nào, cú đá không nhẹ, khiến ta đau đến nhíu chặt mày. Chỉ nghe thấy hắn nói bỉ ổi:
“Dáng vẻ nhíu mày này lại coi được...”
“Hừ, ngươi coi chừng cái miệng.”
Máu trên vai chảy càng ngày càng nhiều, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, giữa cơn mơ hồ ấy, ta thấy tên áo xám lấy một thanh đoản kiếm sắc bén ra, ta nghĩ thầm, nếu kiếp này của ta chấm dứt tại đây, không biết Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du có thể lại đuổi tới kiếp sau của ta nữa không.
Bỗng nhiên, sắc mặt của tên áo xám chợt thay đổi, chỉ trong chớp mắt, mấy tên áo xám vây quanh ta đều ngã xuống. Mà ta lại rơi vào lồng ngực ấm áp, bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu gấp gáp lo lắng của Thẩm Hoành.
“A Uyển, A Uyển, A Uyển...”
Ta không còn hơi sức để trả lời hắn, chỉ cảm thấy giọng của Thẩm Hoành hình như ngày càng cách ta xa hơn, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một màu đen tối.
…
Khi ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy bả vai đau âm ỉ. Mở mắt ra, ta không bất ngờ khi thấy Thẩm Hoành đầu tiên. Hắn ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng khuấy chén thuốc.
Ta ngắm nhìn xung quanh, ta còn tưởng sẽ tỉnh lại ở phủ Thái tử, nhưng nơi này thấy thế nào cũng không giống phủ Thái tử, mà giống nhà trọ hơn.
“A Uyển, nàng tỉnh rồi?” Trên chân mày của Thẩm Hoành hiện lên nét vui mừng, “Thuốc ấm rồi, uống ngay thì bả vai sẽ không đau nữa.”
Hắn cẩn thận từng li từng tí đỡ ta ngồi dậy, rồi đặt gối mềm sau lưng ta, “Tên không có độc, nàng yên tâm. Bây giờ miệng vết thương sẽ hơi đau, nhưng dưỡng thương nửa tháng sẽ khoẻ lại thôi. Thuốc hơi đắng, nàng ráng chịu đựng. Ta có chuẩn bị mứt hoa quả, mua từ Trân Tu Bách Vị[2] nàng thích ăn đó.”
[2] Trân Tu Bách Vị: trăm vị món ăn quý và lạ.
“Con…”
“Suỵt, đừng nói nữa. Có chuyện gì thì chờ vết thương đỡ rồi hẵng nói. Bây giờ uống thuốc nào.”
Nét mặt Thẩm Hoành kiên trì, ta chỉ có thể cố uống hết chén thuốc, lúc buông bát thuốc, Thẩm Hoành rất săn sóc đưa mứt hoa quả tới, ta cắn một miếng, đúng là hương vị đặc biệt của Trân Tu Bách Vị.
Ta tò mò hỏi: “Nơi này không phải Bắc triều sao?”
Thẩm Hoành nói: “Ta mua bí quyết chế mứt hoa quả gia truyền từ ông chủ của Trân Tu Bách Vị.” Hắn nhịn cười, “Còn muốn ăn nữa à?”
Ta lắc đầu, nói: “Sư phụ, chúng ta nên nói chuyện.” Ta ngước mắt nhìn Thẩm Hoành một chút, lại nói: “Lúc nãy trốn...”
Thẩm Hoành cắt ngang lời ta, “Những tên sát thủ kia do dư đảng của tiền Nam triều phái tới.”
Ta ngạc nhiên, Thẩm Hoành lại nói tiếp: “A Uyển, bọn chúng muốn giết nàng. Nhưng đã có ta ở đây, không kẻ nào có thể làm nàng bị thương. Lần này là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ nàng cẩn thận…”
Ta vừa mở miệng, Thẩm Hoành lại nói tiếp: “Nàng đừng vội nói, trước hãy nghe ta nói đã. Lần này là ta cứu nàng, đúng không?”
Ta gật đầu.
“Như vậy, nàng nợ ta ơn cứu mạng, đúng không?”
Ta lại gật đầu.
“Món nợ trước đây vẫn còn. Đúng không?”
“Đúng.”
“Như vậy, nàng tính khi nào mới trả ơn ta? Lại tính trả thế nào?” Thẩm Hoành nói với ta: “Nàng biết ta là Thái tử một triều, cái gì cũng không thiếu. A Uyển, nàng là người thông minh, nàng biết ta muốn cái gì.”
Ta mím chặt môi, hồi lâu sau mới nói: “Con biết.”
Kỳ thật khi Thẩm Hoành tới cứu ta, ta đã biết không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này, chạy xa rồi cũng lại bị bắt về thôi. Cả đường đi đều bị Thẩm Hoành khống chế, ta nghĩ dù sát thủ không tới, thì ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Thẩm Hoành.
Vả lại... hiện giờ dư đảng của Nam triều đang theo dõi ta, một mình ta thế đơn lực bạc rất không an toàn.
Cho nên, lúc này ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm Thái tử phi thôi.
Ta nhìn Thẩm Hoành, thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ta cũng thêm vài phần dịu dàng, hắn tiến đến muốn xoa đầu ta, ta hơi lùi người lại.
Hắn thoáng buồn bã rút tay về, thấp giọng nói: “Ta biết nàng không muốn gả cho ta, cũng biết nàng chán ghét ta vì ta cũng tính kế nàng giống Tư Mã Cẩn Du, nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, thì không sao cả. A Uyển, ta sẽ đối xử tốt với nàng, thật đó.”