Cạnh tranh, vĩnh viễn không thoát khỏi hai loại thủ đoạn.
Một là tăng lên chính mình. Hai là chèn ép đối thủ.
Tăng lên bản thân là trụ cột, chèn ép đối thủ là thủ đoạn diễn sinh.
Rất khó nói bên nào quan trọng hơn, nhưng có thể khẳng định một điều, chỉ cần dùng tốt, nhất định liền phải dùng.
Với Đông Khu mà nói, cùng Bắc Khu đoạt ngôi đầu là nhiệm vụ gian khổ, mạo hiểm giả Bắc Khu phần lớn phân tán hành động, hiệu suất cá nhân cực cao, nếu như không phải liên tục hai điểm tập kết dị nhân bị bọn hắn diệt đi, có lẽ Bắc Khu sớm đã dẫn đầu xa lắc.
Dù vậy, Thẩm Dịch cũng không cho rằng Đông Khu có thể dễ dàng thắng nổi Bắc Khu.
Mạo hiểm giả Bắc Khu bị bọn hắn giết kia để lại cho hắn ấn tượng thật sự quá sâu.
Cũng bởi vì vậy, giống như Nam Khu đề phòng Tây Khu, Đông Khu đầu tiên đề phòng kỳ thật chính là Nam Khu chứ không phải Bắc Khu.
Thẩm Dịch có đầy đủ lý do trước liên hợp Tây Khu diệt Nam Khu. Nam Khu nghẽn một cái, Tây Khu có thể đào thoát vận mệnh toàn bộ thành viên bị giết, Đông Khu cũng có thể vững vàng ngồi thứ hai ngóng thứ nhất, an tâm đi cạnh tranh ngôi đầu, song phương đều thỏa mãn.
Đây là một mệnh đề vô cùng đơn giản, Đông Khu sáng tỏ, Tây Khu sáng tỏ, Nam Khu cũng sáng tỏ.
Người Ấn Độ kia kêu to lên: “Không, Veena! Không nên tin bọn hắn!” “Dù sao cũng tốt hơn tin tưởng các ngươi nhiều.” Thanh niên da trắng đột nhiên ra tay, hai ngọn phi đao mạnh mẽ đâm vào bọn Ấn Độ.
Cùng lúc đó, thanh niên da đen, Veena còn có Paulo làm phép từ xa cũng đồng loạt ra tay công kích ba người Nam Khu.
Ba mạo hiểm giả này có thể tự lập tiểu đội, dĩ nhiên cũng rất có thực lực. Bọn hắn lúc trước biểu hiện không tốt, khó coi, hoàn toàn là cố ý nhường, đề phòng Tây Khu đắc thủ, nhưng thời điểm này trở mặt lẫn nhau, sự tình tức khắc xảy ra biến hóa.
Mạo hiểm giả Triều Tiên thì giẫm chận tại chỗ nghênh tiếp, trong hai tay xuất hiện một đôi thiết trảo, ngăn trở phi đao của thanh niên da trắng. Nhưng phi đao dường như có thể điều khiển, trên không trung quay tròn một vòng, vậy mà lại trở về tay chủ nhân của nó.
Bất quá Veena cùng thanh niên da đen vẫn lao đến.
Mạo hiểm giả Ấn Độ quát to một tiếng, giương tay đánh ra một luồng sóng hỏa diễm. “Liệt ngục viêm đẳng cấp 3, công kích theo đường thẳng khoảng cách 20m, lực tổn thương 30, đồng thời tạo thành mỗi giây 5 điểm tổn thương hỏa diễm liên tục lên tất cả mục tiêu trong phạm vi, duy trì thời gian 6 giây. Hiệu quả độ ưu tiên 22.” Veena bị luồng hỏa diễm này nung cháy, bản thân nàng còn chưa xi nhê gì, nhưng tất cả quần áo đã lập tức bén lửa, nàng quát to một tiếng lui ra phía sau dập hỏa, dưới ánh lửa chiếu rọi sắc mặt căng đến mức đỏ bừng.
Về phần thanh niên da đen thì hoàn toàn cứng đối cứng lao đến, dựa vào lực lượng cao thể chất cao, đơn giản bỏ qua tổn thương ngọn lửa này, cấp tốc tới gần người Ấn Độ, sau đó một quyền đánh về phía đối thủ. Mạo hiểm giả dáng bộ thổ phỉ cũng nhào lên nghênh tiếp, hai mạo hiểm giả hệ sức mạnh tại thời khắc này lần thứ nhất trực tiếp đối kháng.
Ầm!
Nắm đấm hai người đụng vào nhau. “Kỹ năng Phá giáp kích đẳng cấp 3: Tạo thành tổn thương bình thường lên mục tiêu cá thể, đồng thời kèm theo 30 điểm tổn thương, tạo thành 3 giây hiệu quả tróc bong phòng ngự của mục tiêu. Hiệu quả kỹ năng độ ưu tiên 14.” “Kỹ năng Khóa cứng: Tạo thành tổn thương thông thường lên mục tiêu, đồng thời gây ra 3-20 giây hiệu quả cố định mục tiêu. Trong lúc cố định, mục tiêu mất đi năng lực di động.” Hai người trao đổi một kích, đồng thời nhổ ra một ngụm máu tươi. mạo hiểm giả Nam Khu toàn thân phòng ngự bị tróc bong, nhưng hắn sớm biết chiêu thức ấy, ra tay xong lập tức lui về sau, thanh niên da đen muốn đuổi theo đánh tiếp, lại phát hiện mình căn bản không cách nào di động. Mà người Ấn Độ cùng mạo hiểm giả Triều Tiên thì đồng thời khởi xướng tiến công với thanh niên da đen.
Ba người này hiển nhiên là bạn nối khố, một người động thủ, lập tức giống như tâm ý tương thông làm ra quyết định trừ khử một người trước. Cho dù không đánh lại đối phương, cũng phải tranh thủ giết một người trong đó rồi hẵng chạy trốn. Thanh niên da đen xông đến hung nhất, chuyện đương nhiên là trở thành mục tiêu được chọn đầu tiên.
Những người khác đang muốn theo sau công kích, chỉ gặp người Ấn Độ giơ tay lên, một bức tường lửa đã xuất hiện quanh mình. “Tường lửa Địa Ngục đẳng cấp 2, tạo thành mỗi giây 18 điểm tổn thương hỏa diễm lên tất cả mục tiêu trong phạm vi quanh thân 8×8, duy trì thời gian 10 giây, sau khi ly khai bản khu vực sẽ tiếp tục bị công kích mỗi giây 5 điểm tổn thương hỏa diễm, duy trì thời gian 3 giây. Hiệu quả độ ưu tiên 20.” Lão già Ấn Độ này quả nhiên là chuyên gia phóng hỏa, trong lúc giơ tay nhấc chân khắp nơi đều là hỏa diễm. Bất quá bức tường lửa này không phải dùng để công kích đối thủ, mà là cách trở đối phương, hình thành một vòng ưu thế tương đối. Trong thời gian 10 giây tại đây, ba gã mạo hiểm giả Nam Khu có đầy đủ thì giờ giết chết thanh niên da đen nọ, sau đó mượn tường lửa cách trở bỏ trốn mất dạng. “Còn không giúp đỡ!” Veena kêu to lên. “Đừng có gấp.” Thẩm Dịch cười nói.
Chứng kiến thanh niên da đen bị nhốt, Thẩm Dịch đã biết rõ gã gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng xuất ra súng tân thủ, vấn đề là hiện tại bên trong súng đang cài đạn khói, hắn còn phải đổi băng đạn trước.
Chết tiệt, đợi trở về Huyết Tinh đô thị, nhất định phải mua hộp đạn dung lượng lớn dùng âm thanh điều khiển thuận tiện đổi đạn, Thẩm Dịch chửi rủa trong lòng.
Vừa thay xong hộp đạn giơ súng lên, hai phát đạn chữa bệnh đã gào thét xuyên qua hỏa diễm đánh vào trên người thanh niên da đen, Linh Hỏa Thương tay kia thì điên cuồng bắn phá ba người Nam Khu.
Hai gã mạo hiểm giả Đông Khu khác cũng lao đến, chỉ có nữ mạo hiểm giả Đông Khu bất động, y nguyên trông coi dị nhân.
Những binh lính Thẩm Dịch triệu hoán ra cũng đồng thời nổ súng.
Tất cả hỏa lực phô thiên cái địa thổi quét ba người, trong đây tổn thương rõ ràng nhất là đến từ Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch. Sở trường thương thuật đến cấp tiến giai về sau, Thẩm Dịch có được năng lực bỏ qua đạo cụ chống đạn, mỗi một phát với những người mạo hiểm kia mà nói đều là tổn thương chân thật. Cho dù lực công kích của đạn có hạn, nhưng thật không chịu nổi đối phương xạ tốc cực nhanh, tổn thương hỏa diễm kèm theo cũng cực kỳ phiền toái.
Hình thức trong nháy mắt đột ngột chuyển biến, muốn giết gọn thanh niên da đen đã là không thể nào, người Ấn Độ kia kêu to lên: “Đi!” Ba kẻ mạo hiểm đồng thời lui về phía sau. “Vẫn là lưu lại tốt hơn, chớ cô phụ tinh thần hiếu khách của người phương Đông.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói.
Linh Hỏa Thương tay phải đột nhiên xả ra ba viên đạn, chia ra tấn công vào ba kẻ mạo hiểm.
Đơn phát tổn thương, ba người kia đương nhiên sẽ không đặt trong mắt, nhìn cũng không nhìn tiếp tục chạy đi, không nghĩ tới ba viên đạn vừa vào cơ thể, ba người lập tức đồng cảm tương lân.
Tổn thương viên đạn lần này, uy lực lại to đến kinh người! “A!” Đầu tiên là người Ấn Độ quát to một tiếng ngã xuống.
Trong chiến đấu trước đó, lão đã liên tục thụ qua vài lần thương tổn, tánh mạng vốn đã hạ rất thấp, nhưng chỉ cần chạy trốn đủ nhanh, lập tức có thể thoát ly hiểm cảnh, bởi vậy nhất thời không cam lòng sử dụng nước thuốc khôi phục. Phải biết rằng tại Huyết Tinh đô thị, dược vật có thể hồi phục sinh mạng trong trạng thái chiến đấu đều đắt đỏ.
Nhưng lão thật không ngờ một phát này của Thẩm Dịch vậy mà trực tiếp tạo thành gần trăm điểm thương tổn, trong nháy mắt giết lão tại chỗ.
Ở trước đó lão chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể đánh ra một thương uy lực đến thế.
Tiếp theo là mạo hiểm giả tay cầm thiết trảo, gã cũng còn thừa không đến một trăm điểm tánh mạng, cũng vì chưa kịp sử dụng thuốc khôi phục, tương tự bị Thẩm Dịch một súng bắn chết.
Duy có mạo hiểm giả hệ sức mạnh bị thương không nặng, chỉ là ngã chúi vài bước, sau đó liền lập tức chạy như bay về phía trước.
Nhưng sau một khắc, mặt đất đột nhiên toát ra vô số cột đá nhọn, như là một rừng thương dài đâm xuyên lòng bàn chân gã, đau đến hô thành tiếng. Gã kêu thảm ngã vật xuống đất, bị Veena đuổi sát theo đánh trúng một quả Lôi Cực Điện Quang.
Sau đó là vô số viên đạn trút xuống trên thân người gã, xé gã thành từng mảnh thịt nát.
Ba gã mạo hiểm giả Nam Khu cứ như vậy toàn diệt, Thẩm Dịch thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi ba phát, hắn sử dụng biện pháp bám vào tinh thần lực, phân biệt bám vào 7 điểm cùng 8 điểm tinh thần lực bắn về phía người Ấn cùng Triều Tiên, do đó đã tạo thành 70 cùng 80 điểm tổn thương kèm theo, hơn nữa lực tổn thương bản thân Linh Hỏa Thương cùng viên đạn cấp D thêm vào tổn thương hỏa diễm đi kèm, vừa đủ giết chết hai người.
Đây quả thật không phải hắn ăn may, mà trước đó hắn cũng đã dùng Tinh Thần Tham Sát quan sát ba người, bởi vậy vô cùng nắm rõ tình hình cả ba. Bởi vì mạo hiểm giả quyết đấu lẫn nhau phải suy yếu 25% tổn thương năng lực, cho nên Thẩm Dịch tính toán ra, trừ phi điểm sinh mệnh của đối thủ dưới 80 hoặc 70 trở xuống, nếu không tuyệt không làm được hiệu quả một súng bắn chết.
Con số này với tuyệt đại bộ phận mạo hiểm giả mà nói, là không thể nào làm được một kích lấy mạng đấy, cũng vì lẽ đó, đại bộ phận mạo hiểm giả sẽ không chọn sử dụng dược vật khôi phục trong chiến đấu dưới loại tình huống này, nhiều người sẽ chọn lập tức thoát đi trạng thái chiến đấu sau đó sử dụng dược vật không dùng trong chiến đấu để tiến hành tự liệu.
Thẩm Dịch tính toán chính xác tâm tình đối thủ, cho nên rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên bị hắn chờ đến.
Đây có lẽ gọi là thông minh quá thành thông manh.
Đáng tiếc tinh thần lực của Thẩm Dịch không đủ, sử dụng qua bốn lần Tinh Thần Tham Sát về sau, ba phát đạn cuối cùng này đã hao tổn sạch sẽ tinh thần lực của hắn, chỉ để lại một điểm tinh thần duy trì trạng thái, khiến cho mình không đến nỗi hôn mê, nếu không người mạo hiểm giả thứ ba kia vô luận như thế nào cũng không đến phiên người khác giết chết.
Thời khắc này Thẩm Dịch một thương kinh diễm cuối cùng đã chấn kinh tất cả mọi người, toàn bộ kinh hãi nhìn hắn.
Trong Huyết Tinh đô thị, vũ khí loại súng ống về phương diện đặc điểm từ trước vẫn xưng tổn thương thấp, xạ tốc nhanh, giá cả đắt đỏ, bởi thế là trang bị tân thủ tất tuyển, nhưng cũng là trang bị lão luyện tất ném, nhưng hôm nay, bọn hắn lại nhìn được Thẩm Dịch đánh ra hai kích cao gần trăm điểm tổn thương.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết đấy phải dùng tiêu hao tinh thần lực cực lớn làm đại giá. Công kích giống như vậy chỉ cần ba phát, có thể khiến Thẩm Dịch tại chỗ hôn mê, mà dưới tình huống bình thường ba phát như vậy tuyệt đối không đánh ngã được một mạo hiểm giả toàn mãn sinh mệnh lực đấy.
Ba mạo hiểm giả chết đi, rơi xuống ba cái rương. Veena nhanh tay lẹ mắt cầm hết vào tay.
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Dịch: “Mấy thứ này quy bọn ta, như thế nào đây?” “Nếu như ngươi không muốn ta đổi ý ước định lúc trước mà nói, tốt nhất là giao tất cả rương hòm ra đây.” Thẩm Dịch không chút khách khí cự tuyệt. “Này, đừng nhỏ mọn vậy chứ, chúng ta bây giờ là trên cùng một chiến tuyến. Dị nhân kia đều thuộc về các ngươi rồi, còn muốn thế nào nữa?” Veena kêu lên. “Nhưng ta không nói không cho các ngươi dị nhân a.” “Ngươi nói cái gì?” Bốn kẻ mạo hiểm Tây Khu đồng thời ngẩn ngơ.
Ngay cả ba mạo hiểm giả Đông Khu cũng toàn bộ thất thần.
Nữ mạo hiểm giả Đông Khu kêu to: “Ngươi điên rồi sao? Chúng ta đã thắng, còn muốn giao dị nhân này cho bọn hắn? Nói sau ngươi cũng không có quyền thay chúng ta làm chủ!” Thẩm Dịch bỗng nhiên quay người, đột nhiên họng súng chỉ vào nữ mạo hiểm giả kia nói: “Ngươi tốt nhất chú ý khẩu khí nói chuyện của mình, cmn chứ ta không phải thánh hiền! Lúc ta làm chuyện tốt ta cũng muốn được hồi báo, nếu như đối phương không cho, chính ta liền tới lấy. Đừng quên là ta cứu mạng các ngươi, nếu như ngươi ở đây không phục quyết định của ta, tốt, ta hiện tại cùng với Tây Khu đứng một khối, lại diệt luôn ba người các ngươi, thấy sao?” Nữ kia mạo hiểm giả bị Thẩm Dịch đột nhiên trở mặt, cả kinh ngẩn ngơ.
Một kẻ mạo hiểm khác vội vàng đỡ lời: “Huynh đệ đừng như vậy, tất cả mọi người là người một nhà. An Văn nói chuyện không khéo, ta thay nàng xin lỗi.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt, giao dị nhân này cho ta.” Ba mạo hiểm giả ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Một người trong đó bất đắc dĩ nói: “An Văn, cho hắn.” “Thế nhưng…” “Cho hắn! Là hắn đã cứu chúng ta! Hắn có quyền xử lý dị nhân này! Nói sau dị nhân chỉ có một, chúng ta lại có ba, vốn cũng khó phân. Cho hắn coi như là trả xong nhân tình này!” Mạo hiểm giả nói chuyện tức giận liếc Thẩm Dịch, mặt mũi sa sầm.
Nữ mạo hiểm An Văn đẩy Jimmy vào ngực Thẩm Dịch, bởi vì tức giận mà làm cho cặp nhũ phong không ngừng phập phồng, càng phát ra tư thái nổi bật linh lung. “Đừng tức giận như vậy.” Thẩm Dịch đột nhiên lại đổi mặt cười hì hì nói: “Ta cũng không nói không cho các ngươi a.” “Ngươi nói cái gì?” Đông Khu cùng Tây Khu tổng cộng bảy kẻ mạo hiểm toàn bộ đồng thời thất thần.
Thẩm Dịch một hồi mặt đỏ một hồi mặt trắng, khiến cho tất cả mọi người đầu óc choáng váng.
Thẩm Dịch lại điềm nhiên như không đáp: “Ta nói… dị nhân này, mỗi người chúng ta đều có phần.” “Điều đó không có khả năng!” Thanh niên da đen kêu lên: “Chỉ có thể do một người đến giết hắn!” “Ai nói nhất định phải giết hắn? Lũ ngu ngốc các ngươi, phải biết rằng dị nhân này còn sống càng có giá trị hơn đã chết.” Thẩm Dịch trả lời: “Đừng quên năng lực của hắn là cái gì!” Mọi người ngẩn người, Veena trước mắt lộ ra thần thái kỳ dị: “Chúa ơi, ngươi là muốn…” Thẩm Dịch cười híp mắt gật đầu: “Chính như ta đã nói, giữa chúng ta hoàn toàn có thể có một lần hợp tác phi thường tốt đẹp… Một phi vụ lớn.”