Vô Tận Cường Hóa

Chương 100: Chương 100: Trận Chiến Cuối Cùng (5)




Trên mặt hồ, chiến đấu điên cuồng đến gần như biến thái vẫn còn đang tiếp tục.

Thẩm Dịch càng không ngừng vung quyền, hai nắm đấm đánh vào miếng sắt, mỗi một quyền đều muốn đánh lõm nó, nhưng nó lại nhanh chóng hồi phục dưới sự khống chế của Vạn Từ Vương.

Đây là một cuộc đụng độ giữa công và phòng tuyệt đối, ai cũng đều không thể buông lỏng, cũng không ai dám buông lỏng.

Vạn Từ Vương cố nhiên là đang chờ đợi Thẩm Dịch thư giãn, Thẩm Dịch cũng đồng dạng đang chờ đợi Vạn Từ Vương chống đỡ hết nổi.

Đã là dị năng thì phải cần năng lượng duy trì, như vậy Vạn Từ Vương cũng có năng lượng.

Ông ta cũng không thể sử dụng năng lực của mình không hạn chế.

Việc hắn cần phải làm chính là liều mạng với Vạn Từ Vương!

Xem xem rốt cục ai có thể duy trì đến một khắc cuối cùng.

Đây không chỉ là một hồi so đấu lực lượng, đồng thời còn so đấu máu tươi, nhẫn nại cùng với nghị lực.

Thẩm Dịch liền như một đầu mãnh hổ điên cuồng, dồn sức cuồng ẩu lá sắt, quyền nào cũng dũng mãnh tuyệt luân.

Vạn Từ Vương cố nhiên là đang bị Thẩm Dịch cuồng đánh như đống cát, chấn đầu chóng mặt hoa mắt, nhưng bản thân Thẩm Dịch cũng không tất dễ chịu.

Quả đấm của hắn bị phản chấn kịch liệt làm cho da tróc thịt bong, trên các đốt ngón tay thậm chí hiện ra xương trắng âm u.

Nhưng Thẩm Dịch nhìn cũng không nhìn, đánh ra hết quyền này đến quyền khác.

Tràng diện điên cuồng đập nện, huyết nhục văng tung tóe này, tuyệt đối là hình ảnh chiến đấu kích thích nhất từ trước tới nay, thoạt nhìn Thẩm Dịch chiếm ưu thế, nhưng Thẩm Dịch tự biết, hắn kỳ thật đã chống đỡ không được bao nhiêu.

Hắn chung quy không phải tuyển thủ cận chiến, vô luận năng lực sở trường chiến đấu, hay là thuộc tính lực lượng của hắn, kỳ thật cũng không mạnh hơn mạo hiểm giả thông thường.

Mà Vạn Từ Vương khống chế kim loại, công phòng nhất thể, lúc tiến công một người như một nhánh quân đội, lúc phòng thủ cứng rắn như giáp rùa đen, quả thực cường đại khiến người kinh sợ.

Thẩm Dịch có thể đánh nhau đến một bước này, đã là rất không dễ dàng.

Còn muốn tiến thêm, lại càng khó khăn.

Nắm đấm vẫn còn liên tục rơi từng cái lên thiết giáp, nhưng dần dần vô lực.

Xương cốt vốn nổi lên trên nắm tay đã bị đánh thành bẹp, huyết thủy nhuộm đỏ thẫm tấm sắt, đau đớn kịch liệt sớm đã biến mất, thay thế là chết lặng cùng vô lực… Tánh mạng của hắn càng không ngừng tổn thương vì lực phản chấn công kích điên cuồng cực độ, hơn nữa hắn căn bản không kịp tự trị liệu.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Huyết Tinh văn chương nhắc nhở như tiếng trời: “Ngươi được E3325 đánh dấu làm tình nhân. Ngươi được gia tăng 5 điểm độ ưu tiên hiệu quả kỹ năng, tăng 5% tỉ lệ phát động hiệu quả đặc biệt, rút ngắn 10% thời gian hồi phục, lực tổn thương vũ khí gia tăng 3 điểm.” Thẩm Dịch sững sờ.

Ôn Nhu vậy mà sử dụng dấu hiệu tình nhân.

Sau một khắc, hắn bỗng cảm giác tổn thương công kích phản chấn suy yếu trên diện rộng. Vốn là mỗi hai quyền sẽ khiến mình bị một điểm thương tổn, nhưng bây giờ đã thành ba quyền mới có thể hạ thấp một điểm tánh mạng, ngay cả thống khổ cũng theo đó giảm bớt rất nhiều.

Hắn biết rõ đây là tác dụng chuyển dời tổn thương, Ôn Nhu đã gánh chịu 30% tổn thương và thống khổ cho hắn. Không chỉ có vậy, ngay cả thời gian hồi phục của Lôi đình nhất kích cũng bỗng nhiên biến ngắn, hắn lại có thể dùng chiêu này.

Thẩm Dịch không chút do dự, lập tức đánh một kích lôi đình.

Chỉ nghe oanh một tiếng, xác rùa đen của Vạn Từ Vương lại bị một kích này đánh cho xuất hiện khe hở nhỏ.

Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Lôi đình nhất kích phát động hiệu quả gây choáng, đối thủ lâm vào trạng thái hôn mê 3 giây; phát động hiệu quả bạo kích, nhân đôi tổn thương lên mục tiêu.

Kể từ sau khi Thẩm Dịch đạt được Găng tay sét, hắn đã dùng qua Lôi đình nhất kích không dưới mười lần, lại chỉ một lần gây ra hiệu quả bạo kích. Không nghĩ tới lần này vậy mà nhờ Ôn Nhu đánh dấu tình nhân, gia tăng tỉ lệ phát động hiệu quả đặc biệt, kỹ năng đồng thời phát ra cả hai hiệu quả.

Giờ khắc này một kích hữu hiệu, Thẩm Dịch càng không do dự vung quyền mãnh liệt.

Vạn Từ Vương lâm vào hiệu quả gây choáng, tuy không phải chính thức hôn mê, vẫn có thể sử dụng niệm lực duy trì, nhưng cũng chỉ là duy trì.

Đã không có Vạn Từ Vương toàn lực khống chế, năng lực phòng ngự của tấm sắt giảm mạnh.

Vấn đề duy nhất là, Thẩm Dịch chỉ có 3 giây thời gian để bảo đảm thành quả chiến đấu.

Thẩm Dịch đánh một quyền vào giữa khe hở tấm sắt, mở rộng khe hở, sau đó hai tay hai chỉ duỗi ra, cắm vào trong khe hở, xé rách theo hướng trên dưới, đúng là chiêu Nhị Long Bàn trong phân cân thác cốt thủ.

Nhị Long Bàn có hai thủ pháp móc trong móc ngoài, Thẩm Dịch giờ phút chính là dùng móc ngoài, nếu là dùng trên người, chẳng khác nào đồng thời bẻ một cánh tay sang hai bên, có thể lập tức uốn cẳng tay thành ba khúc.

Một chiêu Nhị Long Bàn của Thẩm Dịch sinh sôi xé mở hai tấm sắt.

Đập ra lớp vỏ đào cứng rắn nhất bên ngoài, còn dư lại chính là thu hoạch phần ruột non mềm bên trong.

Thẩm Dịch giơ tay đánh một quyền vào người Vạn Từ Vương, sau đó vồ một cái, nắm lấy yết hầu đối thủ.

Đòn khóa cổ!

Hắn biết thời gian của mình không nhiều lắm, cũng may Vạn Từ Vương trước sau dính hai phát lôi đình của hắn, hơn nữa liên tục chấn động, bị thương cũng không nhẹ. Dù được Huyết Tinh đô thị cường hóa thể chất, cuối cùng vẫn yếu hơn rất nhiều so với trùm cuối thông thường, một kích khóa cổ này một khi trúng mục tiêu, không chết cũng trọng thương.

Đúng lúc này, Thẩm Dịch đột nhiên cảm thấy trong đầu như bị kim đâm. “A!” Hắn quát to một tiếng, bưng đầu cúi xuống.

Vừa lùi một bước, Thẩm Dịch lại nhanh chóng chụp một cái trở về, lần nữa chụp vào Vạn Từ Vương.

Vạn Từ Vương lúc này đã khôi phục bình thường, còn chưa kịp chữa trị phòng ngự, Thẩm Dịch đã bổ nhào vào người đối phương.

Hắn tóm lấy cổ Vạn Từ Vương, hung hăng cắn một cái lên vai Vạn Từ Vương, Vạn Từ Vương đau đến hô to ra tiếng, tấm sắt hai bên xáp lại, ngay ngắn cắm vào thân thể Thẩm Dịch, đồng thời đánh gãy hai hàng xương sườn của hắn.

Thẩm Dịch phụt một ngụm lớn máu tươi lên người Vạn Từ Vương, hai ngón tay trái đã đặt trên mí mắt Vạn Từ Vương, hiện lên thế nhị long đoạt châu, một bên tay phải nắm yết hầu Vạn Từ Vương.

Sau đó hắn cao giọng kêu to: “Xuất hiện đi, giáo sư Charles! Nếu như ngài không muốn nhìn bạn tốt của mình chết trong tay tôi!”

Cuồng phong thổi qua.

Sương khói biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Trên chiến trường một mảnh hỗn độn, người có thể đứng đã không còn thừa mấy.

Giữa lúc dị nhân và đám người mạo hiểm còn sống đều đang chém giết, trong lòng mỗi người lại đồng thời vang lên một tiếng thờ dài nhè nhẹ. “Đều dừng tay đi, trận chiến tranh này, người chết đã đủ nhiều.” Đó là một thanh âm già nua hiền lành nhu hòa.

Không ai biết thanh âm từ đâu tới, chỉ biết nó vang lên trong tâm mỗi người, lại phát huy tác dụng lớn lao.

Tất cả đều không tự chủ mà ngừng lại.

Ôn Nhu kinh ngạc nhìn bầu trời, chỉ thấy một đám mây biến hóa khó lường bên trên.

Ôn Nhu kêu to: “Giáo sư X, là ngài sao?” Tất cả mọi người trong lòng cả kinh.

Chiến đấu đánh đến bây giờ, dị nhân cố nhiên là tử thương vô số, đám người mạo hiểm cũng tương tự trả giá thảm trọng.

Feller chết, Lake tàn phế, lính nhảy dù chết thảm trọng.

Vì duyên cớ hấp dẫn hỏa lực, tuy mập mạp thời gian xuất thủ ngắn nhất, nhưng bị tổn thương nặng nhất.

Trên người hắn có lẽ đã không tìm thấy một khối da thịt hoàn hảo, từ mập mạp sinh sôi bị khảm thành gầy nhom, số lỗ máu trên thân thể còn lợi hại hơn cái sàng.

Dù là vậy, hắn lại vẫn chưa chết, chỉ là đã triệt để hôn mê.

Hồng Lãng được Kim Cương giải cứu từ trên thân cây xuống.

Bộ ngực hắn bị Angelica đâm thủng một đao, cơ hồ ngũ tạng đều bị thái nhỏ.

Bất quá còn chưa chết.

Thể chất đám mạo hiểm giả hơn người, trừ phi là triệt để tổn thương giống như An Văn hay Veena, nếu không chung quy vẫn có thể sống sót.

Về phần Ôn Nhu, nàng cũng đồng dạng bị thương không nhẹ.

Thẩm Dịch thì bị Vạn Từ Vương đánh vào hai tấm sắt lớn, thoạt nhìn giống như sau lưng mọc ra hai cánh.

So qua, ngược lại là Kim Cương ngay từ đầu sinh mệnh lực quá độ, lúc này thoạt nhìn nguyên vẹn nhất, tinh lực cũng dồi dào nhất.

Nhưng nếu người đến là Giáo sư X, chỉ dựa vào một tên Kim Cương sao có thể chống đỡ.

Càng khỏi nhắc dưới trướng Giáo sư X còn tồn tại Wolverine, Nữ Phong Bạo, người băng cường hãn vô địch bực này.

Tất cả mọi người thời khắc này đều bị thanh âm mê ly trong lòng làm kinh sợ, làm tức giận.

Kim Cương thậm chí mắng ầm lên: “Đây rõ ràng chính là nhiệm vụ độ khó cấp ba, sao lại xuất hiện ở độ khó ban đầu như vậy.” Theo câu hỏi của Ôn Nhu, thanh âm trong lòng mọi người kia lại lần nữa vang lên thở dài: “Đúng, ta là Charles. Thật xin lỗi ta hiện tại không thể gặp các vị, bởi vì ta không ở nơi này.” Lời này khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá Thẩm Dịch vẫn còn chưa thể quên được cảm giác châm đâm vừa rồi trong đầu mình.

Hắn cao giọng kêu to: “Ngài tuy không tới, thủ hạ của ngài ắt là đã tới rồi chứ?” Gió bắt đầu thổi, tản mác.

Nữ Phong Bạo nổi bồng bềnh giữa không trung, mắt lạnh nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch cười khổ.

Đừng nói là giáo sự X, chỉ cần một Nữ Phong Bạo đã đầy đủ giết sạch tất cả mạo hiểm giả tại đây.

Hơn nữa không phải mình nàng tới.

Trên mặt hồ công viên Trung Ương đông lại thành băng sương, hai bóng người đang từ đằng xa trượt tới.

Đúng là người băng Bobby và người sói Logan.

Trước mắt lóe lên hư ảnh, Kurt Wagner tựa như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt Thẩm Dịch.

Gã nhìn Thẩm Dịch, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Gã nói: “Ta rất muốn đọ sức với ngươi lần nữa.” “Ngươi vẫn sẽ thất bại.” Thẩm Dịch rất không để ý trả lời.

Người tới cố nhiên nhiều, nhưng tâm Thẩm Dịch lại một mảnh yên tĩnh.

Hiện tại với bọn hắn mà nói, đến một hay đến bốn, đã không có quá nhiều khác biệt.

Thẩm Dịch liếc mắt nhìn Kurt Wagner: “Bất quá ta đề nghị ngươi tốt nhất chớ manh động. Ta dám cam đoan trước khi ngươi cướp đi Vạn Từ Vương, ta có thể giết ông ta trước đó.”

“Làm sao ngươi biết chúng ta tới cứu Vạn Từ Vương?” “Thôi đi, lập trường trung lập của Giáo sư X cũng không phải vững vàng như vậy. Lần trước nhóc Jerry mật báo cho các ngươi, không phải chính các ngươi thông tri tin tức cho Vạn Từ Vương sao?” Thẩm Dịch cười nói: “Erik là bạn tốt của Giáo sư X, ta nghĩ giáo sư vô luận thế nào cũng sẽ không nhìn ông ta chết đấy, mặc kệ hai người đã từng là địch thủ nhiều năm. À đúng rồi, còn có Jerry.” Vừa nghe đến cái tên Jerry này, Kim Cương lập tức ôm lấy nhóc Jerry.

Nhìn bề ngoài hắn không có làm bất cứ động tác uy hiếp gì, nhưng họng súng cũng đã nhắm ngay đầu Jerry, ngoại trừ chính Jerry ra, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.

Âm thanh Giáo sư X lại lần nữa vang lên: “Xin không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ là muốn nói chuyện với các vị. Ta muốn biết rốt cuộc ai phái các vị tới?” “Vấn đề này vĩnh viễn không có đáp án, tôi chỉ có thể nói cho ngài biết, chúng tôi sẽ rất nhanh rời đi, cũng không quấy rầy các ngài nữa. Còn Jerry, tôi cam đoan nó sẽ hoàn hảo không chút tổn hại trở lại bên cạnh ngài.” “Vậy được rồi, nhưng ta còn hi vọng các vị có thể đáp ứng từ giờ trở đi không được đuổi giết dị nhân nữa.” “Những người khác tôi không cách nào hứa hẹn thay họ, riêng chúng tôi không thành vấn đề.” Thẩm Dịch lập tức nói. Trong ba ngày này giết nhiều dị nhân như vậy, điểm sát lục của toàn đội sớm đã bỏ xa đám phía sau mấy cái giao lộ, thật sự không cần phải chém giết khoảng thời gian cuối cùng này nữa. “Ta hi vọng anh có thể bỏ qua cho Erik.” Theo những lời này của Giáo sư X, Huyết Tinh văn chương truyền đến nhắc nhở: “Ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ che dấu của thế giới X-Men: Bảo hộ Jerry Lacios. Ngươi bây giờ có thể phóng thích Jerry Lacios.” “Ngươi đánh bại trùm cuối thế giới X-Men Vạn Từ Vương. Ngươi có thể lựa chọn giết chết Vạn Từ Vương hoặc phóng thích Vạn Từ Vương.” Không hề nghi ngờ, giết chết Vạn Từ Vương và phóng thích Vạn Từ Vương sẽ dẫn tới phương hướng phát triển kịch bản khác nhau.

Thẩm Dịch rốt cuộc sáng tỏ tại sao Giáo sư X phải xuất hiện.

Đây tuyệt đối là Huyết Tinh đô thị an bài.

Chỉ có điều cái an bài này không phải như Kim Cương nói, để đề cao nhiệm vụ đến độ khó cấp ba, hoàn toàn khác biệt, là để kết thúc nhiệm vụ một cách hợp lý.

Một vị Vạn Từ Vương, tuy khó đối phó, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xem là nhiệm vụ độ khó ban đầu, dù sao cũng là nhiệm vụ Ẩn Tàng, bởi vậy độ khó tăng lên cũng không kì lạ. Nhưng nếu thêm mấy người như Giáo sư X, Wolverine, liền tuyệt đối có thể coi thành độ khó cấp ba, ít nhất cũng là cấp hai.

Huyết Tinh đô thị không lý nào lại nâng độ khó lên cao đến thế, vậy cũng thật thái quá.

Cho nên thời khắc này Giáo sư X cùng thủ hạ xuất hiện, chỉ có thể ý nghĩa một điều: Bọn họ cũng không phải đến giết người, ít nhất bây giờ không phải.

Huyết Tinh đô thị âm thầm thao túng hết thảy, nó có lẽ không bận tâm chi tiết, tỉ mỉ, ví dụ phản ứng vụn vặt của các nhân vật, nhưng tuyệt đối thao tác đại cục, ví dụ như tiến trình của nhiệm vụ nào đó, hoặc Jimmy biến mất, hoặc là xếp đặt nhiệm vụ Ẩn Tàng.

Đã như vậy, Giáo sư X bây giờ tới đây làm gì?

Trong mắt Giáo sư X, bọn họ có lẽ chính là tới cứu người đấy, nhưng trong mắt Thẩm Dịch, kỳ thật là để nhiệm vụ lần này hoàn chỉnh tiến vào khâu cuối cùng.

Bọn họ chính là đến chùi mông kết thúc đấy.

Để cho những gì đã trôi qua trôi qua, lại để cho những gì cần phải tồn tại tiếp tục tồn tại.

Mà Vạn Từ Vương tiếp tục tồn tại, hay là từ nay về sau biến mất, vậy phải xem Thẩm Dịch lựa chọn.

Thẩm Dịch đoán chừng, rất có thể giết chết Vạn Từ Vương sẽ lấy được thu hoạch lớn hơn một chút, nhưng hậu quả làm ra sự lựa chọn này, tám phần chính là Giáo sư X và mấy người Nữ Phong Bạo cùng nhau tiến công bọn hắn. Độ khó thuận lý thành chương tăng lên tới độ khó cấp ba, trộm một câu cách ngôn, kia chính là “Tự làm ráng chịu”.

Mà lựa chọn phóng thích Vạn Từ Vương, rất có thể một trận chiến này coi như mất trắng, ai cũng không được chỗ tốt gì… Hai lựa chọn này đều thật khó khăn, thời gian Thẩm Dịch tiến vào đô thị dù sao còn thiếu, hiểu biết về thế giới này có hạn.

Bây giờ là giai đoạn lựa chọn kịch bản, tương đương với hai kết cục, do chính tay mình viết.

Nên chọn cái nào?

Nếu như nếu đổi lại là Thẩm Dịch một thân một mình, hắn chắc chắn sẽ lựa chọn kéo dài thời gian tới giây sau cùng, liền như hồi nhiệm vụ thế chiến thứ hai giết chết vị Thiếu tướng kia vậy, đợi thời khắc cuối cùng giết chết Vạn Từ Vương, sau đó cầm rương hòm bỏ trốn mất dạng.

Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy nguyên một đám đồng bạn của mình thân chịu trọng thương, chính đang nhìn mình.

Nếu như hắn làm vậy, rất có thể đồng bạn của hắn sẽ không kịp phản ứng, bị giết tắp lự.

Nghĩ nghĩ, hắn rốt cục thở dài.

Hắn đứng lên, lui về phía sau mấy bước.

Hắn cứ như vậy buông tha Vạn Từ Vương, thậm chí không chút cò kè mặc cả.

Đổi lại người khác, có lẽ còn yêu cầu Giáo sư X làm ra chút ít cam kết gì, nhưng Thẩm Dịch biết rõ, người như Giáo sư X, tốt nhất đừng đối xử bằng phương thức giao dịch hay uy hiếp. Nếu không hiệu quả chỉ có thể hoàn toàn bắn ngược.

Vạn Từ Vương đứng lên.

Ông ta quả nhiên không có lập tức ra tay.

Dù sao cũng là đại nhân vật, phong độ hiển nhiên so với người bình thường còn mạnh hơn nhiều.

Ông ta nhìn Thẩm Dịch, suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Ta có hơn một trăm lần cơ hội có thể giết chết ngươi, tuy nhiên đều bị ta bỏ lỡ. Ngươi chỉ có một lần cơ hội giết ta, lại bị ngươi bắt được.” Thẩm Dịch nhún vai: “Ăn may mà thôi.” Vạn Từ Vương nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, quay đầu rời đi.

Cứ đi như thế, một câu đều không lưu lại.

Thẩm Dịch rất muốn hô to, ông có phải nên cho chút ban thưởng gì đó hay không, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Nếu đã làm lựa chọn, nhất định phải làm tốt chuẩn bị gánh chịu hết thảy, đây là phong cách trước sau như một của Thẩm Dịch.

Bởi vì mặt hồ đã kết băng, Thẩm Dịch loạng choạng đi trở về trên bờ.

Vừa đi vừa rút hai tấm sắt lún vào thân thể mình ra, huyết thủy ào ào chảy xuống, Thẩm Dịch như chẳng phát giác, chỉ là dùng tay nắm cốt cách đứt gãy của mình, tiến hành chỉnh lý chúng nó.

Những dị nhân kia giống như nhận được chỉ lệnh, dọn dẹp thi thể của người mình nhao nhao rời đi.

Hắn tới bên cạnh nhóc Jerry, quay đầu lại nhìn bọn người Wolverine đứng xa xa, Nữ Phong Bạo lúc này cũng đã từ không trung bay xuống, đứng chung một chỗ cùng bọn họ.

Bọn họ đang nhìn mình, hiển nhiên là đang đợi mình thả Jerry.

Thẩm Dịch cười khổ một cái, hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Jerry: “Ha ha, nhóc con, thật đáng tiếc anh không thể hoàn thành lời hứa, không thể chứng minh cái chết của Henry McCoy phải chăng có quan hệ với lão nhân kia.” Tiểu Jerry lắc đầu: “Không có vấn đề gì, có một số việc không có đáp án kỳ thật tốt hơn, đúng không? Tôi chẳng thà tin tưởng bác ấy chính là chết trong tay Chính phủ nhân loại.” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Nói đúng lắm. Như vậy… Nhóc xem, thầy nhóc tới đón nhóc rồi. Anh không có lý do gì để lưu nhóc lại nữa… Nhóc hiện tại có thể trở về.” Jerry ngó sang bọn Wolverine, lại quay đầu nhìn Thẩm Dịch.

Cậu cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Đi chưa được vài bước, cậu đột nhiên quay lại, ôm lấy Thẩm Dịch, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn một chút, sau đó nói: “Anh là người tốt, mặc dù đang làm chuyện xấu. Hi vọng về sau còn có thể gặp lại anh, đương nhiên, chỉ cần anh không giết dị nhân… bất kể là tốt hay xấu đấy.” Nói xong cậu quay đầu rời đi.

Huyết Tinh văn chương truyền đến tiếng nhắc nhở tích tích: “Nhiệm vụ Ẩn Tàng toàn bộ hoàn thành, ngươi đạt được ban thưởng của nhiệm vụ Ẩn Tàng, hảo cảm của Jerry Lacios.” Gì vậy? Hảo cảm?

Thẩm Dịch kinh ngạc một hồi.

Mặc dù hắn không phải cái loại đồ tể điên cuồng huyết tinh, nhưng cũng không phải là cái loại đần độn có thể vào sanh ra tử chỉ vì một cái hảo cảm.

Hảo cảm… Thẩm Dịch rất có cảm giác ngửa mặt lên trời chửi bậy.

Huyết Tinh đô thị, ngươi đã lấy được ác cảm của lão tử!

Bất quá sau một khắc, Nữ Phong Bạo đón được nhóc Jerry trở về, ôm cậu rời đi.

Âm thanh Giáo sư X tức thì vang lên lần nữa: “Với tư cách cảm tạ anh buông tha Erik, ở chỗ này có một phần lễ vật nhỏ, hi vọng anh có thể nhận lấy.” Theo lời Giáo sư X nói, Thẩm Dịch chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên một luồng xúc cảm không nói nên lời. “Ngươi đã nhận được hồi báo của Giáo sư X: Vĩnh viễn đạt được hiệu quả Tâm Linh Chúc Phúc, có năng lực miễn giảm tổn thương loại nguyền rủa. Miễn 25% hiệu quả tổn thương sinh ra do nguyền rủa có độ ưu tiên 75 trở lên, miễn 50% hiệu quả tổn thương sinh ra do nguyền rủa có độ ưu tiên 50 trở lên, miễn 75% hiệu quả tổn thương sinh ra do nguyền rủa có độ ưu tiên từ 25 đến 50, miễn dịch hoàn toàn tổn thương nguyền rủa có độ ưu tiên 25 trở xuống. Bản hiệu quả có thể dùng để học tập một ít kỹ năng đặc thù loại chúc phúc. Tâm Linh Chúc Phúc không thuộc về kỹ năng, ngươi không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào tiến hành tăng lên.” Hóa ra phóng thích Vạn Từ Vương, người đưa tặng lễ vật không phải bản thân Vạn Từ Vương, mà là Giáo sư X.

Điều này làm cho Thẩm Dịch bất đắc dĩ một hồi.

Bất quá năng lực tâm linh chúc phúc này, xem ra cũng không tệ lắm. Cho dù trước mắt bọn Thẩm Dịch vẫn chưa gặp được công kích tâm linh cường đại gì, nhưng đó là do độ khó ban đầu chủ yếu toàn nhiệm vụ bối cảnh bắn nhau. Chờ đến độ khó cấp hai về sau sẽ xuất hiện lượng lớn bối cảnh Ma Huyễn. Đến lúc đó kỹ năng tâm linh tất sẽ gia tăng. Đã có cái này, cũng là một loại năng lực phòng thân tốt.

Nhưng vấn đề đây là ban thưởng phóng thích Vạn Từ Vương, còn cái hảo cảm chẳng hiểu đâu ra của nhóc Jerry từ nhiệm vụ Ẩn Tàng, đến giờ vẫn không hề có bất kỳ phản ứng.

Quay đầu lại nhìn mọi người.

Thẩm Dịch giang tay ra. “Thế là xong?” Kim Cương kinh ngạc hỏi. “Đã xong.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ đáp. “Nhanh cứu mập mạp và Lake đi, bọn hắn sắp không được, thuốc khôi phục cũng đã dùng hết rồi.” Ôn Nhu đột nhiên nói.

Thẩm Dịch vội vàng tới bên hai người sử dụng Thuật Chữa Bệnh, thuận miệng hỏi: “La Hạo sao lại thế này? Tổn thương ghê vậy a?” Lúc này Ôn Nhu mới thuật qua một lần chiến đấu mới vừa rồi.

Nghe tới đoạn mập mạp đem thân làm mồi nhử, hấp dẫn tất cả hỏa lực công kích của dị nhân, Thẩm Dịch cũng có chút ngẩn ngơ: “Hắn rốt cục không còn sợ hãi nguy hiểm.” Nhưng vào lúc này, mập mạp lại chậm rãi tỉnh lại.

Thấp giọng phát ra rên rỉ, hắn mê mang hỏi: “Ta đang ở đâu… phải chăng ta đã chết?” Hồng Lãng nằm bên cạnh hung tợn tiến đến trước mắt hắn, dùng ngữ điệu âm trầm nói: “Ngươi đang ở địa ngục… Lão tử là quỷ, muốn ăn ngươi!” Mập mạp đột nhiên chứng kiến một tên mặt mũi bặm trợn tràn đầy máu tanh dữ dằn kinh khủng cúi gần mình, thân thể liền một hồi run rẩy, sau đó trắng mắt một phen, rất thẳng thắn bất động.

Ôn Nhu vội vàng xem, sau đó tức giận nói với Hồng Lãng: “Ngươi đã dọa hắn hôn mê.” Tất cả mọi người ngẩn ngơ, sau đó đồng thời ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Kim Cương chỉ chỉ Thẩm Dịch: “Ngươi nói hắn gan lớn rồi hả? Ha ha, cái này là gan lớn rồi hả?” Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng: “Xem ra sau này còn phải tiếp tục dạy dỗ hắn, làm thế nào không sợ quỷ…” Mọi người cười lên ha hả.

Tuy tổn thương mỗi người đều đã nặng đến mức không thể nặng hơn, nhưng thời khắc này tâm tình của mọi người đều vô cùng sung sướng.

Nằm dưới tàng cây, nằm trong huyết thủy, nằm giữa vô tận vỏ đạn, bọn hắn tùy ý nói chuyện tán gẫu, đùa giỡn lớn tiếng, lẳng lặng chờ đợi giờ phút cuối cùng trôi qua.

Thời gian lặng lẽ trôi đi giữa tiếng vui cười.

Rốt cục, bọn hắn nghe được nhắc nhở trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.