Vô Tận Cường Hóa

Chương 309: Chương 309: Trở Ra




Vòng tay giun đen toát ra lớp màn sáng trắng nhàn nhạt, bùn đất gặp được màn sáng này sẽ trở nên mềm xốp, tự động lui tán.

Chui trong đất bùn chẳng khác gì ngụp lặn trong đống chất lỏng đặc sệt.

Thẩm Dịch rốt cuộc sáng tỏ vì sao lúc dùng Địa Hành Thuật lại bị giảm đi một nửa tốc độ di chuyển, loại cảm giác chạy trong nhựa cao su này thật sự quá tệ.

Tất cả trang bị lúc này đều phong ấn, không cách nào sử dụng, bên tai không còn nghe tiếng công binh kêu gào, duy chỉ có thanh âm chà đạp ùng ùng trên đỉnh đầu thỉnh thoảng truyền đến.

Thẩm Dịch có thể tinh tường cảm nhận được cảm xúc cuồng bạo đến từ đám kiến lính.

Không chỉ là cảm xúc.

Một cái chân dài đột nhiên đâm rách mặt đất, tựa như thanh lao hung ác xuyên qua mái nhà ném tới Thẩm Dịch.

Thân thể Thẩm Dịch hơi nghiêng, tránh thoát một nhát này, sau đó là bụp bụp vô số chân hoặc đuôi thay nhau đâm thủng mặt đất, liên tiếp lau qua thân thể Thẩm Dịch, hình thành nên một rừng thương dọc theo nơi Thẩm Dịch chạy qua. “Mịa nó!” Thẩm Dịch cấp tốc biến hướng, chạy tới một phía khác. Tuy chạy dưới lòng đất không được nhanh cho lắm, nhưng có chỗ tốt chính là không bị địa hình thông đạo ảnh hưởng. Có điều hậu quả chính là hắn lúc nào cũng có thể rời đi đường chính, cuối cùng chính bản thân cũng không biết mình đã chạy đến nơi nào, hơn nữa hắn đã mất đi tầm mắt phía trước.

Nhưng kiến lính ngoài đất phảng phất có thể cảm ứng được động tĩnh bên dưới, vô luận hắn biến hóa vị trí ra sao, từng chiếc thương vẫn không ngừng đâm tới hắn.

Cùng lúc đó, hơn bốn mươi kiến lính đồng thời chìm xuống đất, răng hàm to lớn khuấy động, phảng phất như máy đào đất, nhanh chóng đi về phía trước.

Tốc độ đi trong lòng đất của đám kiến lính này không chậm hơn Thẩm Dịch là bao, hơn nữa bọn chúng số lượng đông đảo, lại lần nữa hình thành xu thế xúm lại bao vây dưới mặt đất.

Ngay thời khắc Thẩm Dịch đang lao nhanh, một con kiến lính đột nhiên xuất hiện phía trước Thẩm Dịch, răng hàm phá vỡ tầng đất, cắt thẳng tới cổ họng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch vội vàng xoay đầu sang bên, răng hàm xẹt qua mặt hắn, đồng thời hai bên trái phải của hắn, lại có hai con kiến lính lao đến, Thẩm Dịch không tránh được nữa, phải phát động vòng tay giun đen, trở lại lên mặt đất.

Vừa lao ra thông đạo, bên tai đã vang lên tiếng la inh ỏi của công binh: “Thẩm Dịch đại ca coi chừng!” Sáu con kiến lính từ sáu phương hướng trước sau trên dưới trái phải đồng thời tiến công về phía hắn, chân dài hình thành một cánh rừng thương dày đặc trước mặt Thẩm Dịch.

Ngay lúc mười tám cây thương sắp xuyên thấu lồng ngực Thẩm Dịch, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, người đã biến mất không còn tăm tích.

Lúc tái xuất hiện, hắn đã đứng bên người Frost.

Chiến đấu bên Lãnh chúa đã chấm dứt, 99 kiến lính phơi thây hoang dã, các binh sĩ đang quét tước chiến trường, lúc chứng kiến Thẩm Dịch trở về, tất cả binh sĩ đồng thời phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.

Frost kính chào Thẩm Dịch theo nghi thức quân đội: “Hoan nghênh trở về, cấp trên!” “Không có gì đáng hoan nghênh, Frost, phải biết rằng nguyên bản ta không hi vọng trở về… Tất nhiên không phải nói vĩnh viễn không trở lại.” Thẩm Dịch vỗ vỗ bả vai Frost nhìn bốn phía một chút.

Giờ phút này hắn đang ở trên một vách núi, cỏ cây đất đá phần đông, đám người mạo hiểm có thể lợi dụng đầy đủ địa hình đối kháng ưu thế phi hành của kiến lính.

Khắp nơi trên đất đều là mảnh vụn thi thể kiến lính, chiến trường bao trùm hơn nửa vách núi. Trên thân mỗi người ít nhiều đều mang theo chút thương tổn, có thể thấy tiêu diệt chi bộ đội kiến lính này đã khiến mọi người phí hết một phen tay chân.

Trên mặt Lan Mị Nhi càng lộ ra vẻ mệt mỏi khốn đốn, đồng thời còn mang theo ảo não vô tận —— đại chiến một hồi, thật sự không mò đến được gì cả, ngược lại Thẩm Dịch giết chết kiến tướng lại có thu hoạch.

Chứng kiến Thẩm Dịch trở về, Lãnh chúa và nhóc làm vườn đã hưng phấn chạy tới, giơ tay đối chưởng tỏ vẻ ăn mừng với Thẩm Dịch, sau đó Lãnh chúa mới cười nói: “Làm khá lắm, Thẩm Dịch đại ca.” “Không khá chút nào, trên thực tế anh toàn bị đánh cho chạy trối chết, chật vật phải biết.” Thẩm Dịch nhún vai: “Bọn kia đối xử với khách thật sự là không chút nào thân thiện.” “Chúng không có rượt ra tận đây đã coi như không tệ!” Xa xa công binh kêu to: “Thẩm Dịch đại ca, tới xem cái này một chút.” Thẩm Dịch bước nhanh nhảy lên Tia Chớp Đen, trên màn hình máy vi tính, một đống kiến lính trong sào huyệt còn đang tức giận khắp nơi tìm kiếm tung tích kẻ xông vào. Chúng vung râu bốn phía, một mảnh thông đạo dài hẹp bị chen lấn đến cây kim cũng không lọt, đám kiến lính ngươi giẫm ta, ta giẫm ngươi, bò ngổn ngang trong đường hầm.

Con kiến tướng bị Thẩm Dịch chém đứt cánh lúc trước thậm chí hung tàn đứng trước người một con kiến lính, sau đó xé tan thành từng mảnh, miệng rộng khép mở thôn phệ kiến lính.

Làm cho người kinh hãi chính là, theo kiến tướng thôn phệ, nửa đoạn cánh bị chém rụng lúc trước rốt cuộc chậm rãi mọc trở về.

Thôn phệ, một trong kỹ năng trụ cột của kiến tướng.

Ngoại trừ kỹ năng đó, kiến tướng còn có hai loại kỹ năng: 1 – Chuyển hóa. Có thể chuyển hóa tùy ý một kiến thợ thành kiến lính. 2 – Vầng sáng con kiến. Gây ảnh hưởng lên tất cả kiến lính quanh người, tăng lên trị số công phòng của chúng.

Tất cả kỹ năng của kiến tướng đều thuộc loại kỹ năng quần thể, con kiến tướng bị Thẩm Dịch giết chết lúc trước quả thật không có dịp phát huy đã bị giết chết. “Thoạt nhìn chúng rất chi là tức giận a.” Nhìn xem một màn tàn bạo huyết tinh ngay hiện trường, Thẩm Dịch cười nói.

Hắn rút cho mình điếu thuốc, lại đưa một cái cho Lãnh chúa, Lãnh chúa lắc đầu tỏ vẻ không hút, cô nhóc y tá lại đoạt lấy một cái, tiện tay châm cho mình, Thẩm Dịch thấy vậy thoáng có chút giật mình.

Tựa hồ biết rõ Thẩm Dịch đang suy nghĩ gì, cô nhóc y tá nói: “Có biết chỗ tốt lớn nhất khi tiến vào Huyết Tinh đô thị là gì không?” “Là gì?” “Không có thi cử, không có giáo viên, càng không có bị cấm này nọ này kia.” “Thì…” “Thì muốn làm gì cứ việc làm cái đó, em có thể uống rượu, có thể hút thuốc, kể cả thuốc phiện, không cần lo lắng nghiện gì hết. Ở chỗ này giết người không phạm pháp, không có bài tập về nhà, không cần lo lắng thi trượt, càng không cần đối mặt những kẻ đáng ghét kia…” Cô nhóc y tá hút thuốc rất thành thục, sau đó há miệng chỉ vào hàm răng của mình: “Thậm chí không cần lo lắng nó sẽ biến vàng.” Thẩm Dịch cười cười: “Thế nhưng em cũng không còn được gặp cha mẹ mình nữa, tuy có lúc bọn họ sẽ khiến em phiền lòng, nhưng khi em chính thức rời khỏi họ, em sẽ phát hiện mình đã mất đi thứ mình trân quý nhất.” Ánh mắt cô nhóc y tá ảm đạm một chút: “Anh thật đáng ghét, đã sống ở đây, vẫn là tận lực suy nghĩ chút mặt tích cực đi.” Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng của nàng an ủi, Thẩm Dịch quay đầu lại tiếp tục quan sát động tĩnh đám kiến lính trên màn hình, thuận miệng hỏi công binh: “Ong điện tử vẫn chưa xâm nhập vào sâu hơn được à?” “Đi không được.” Công binh lắc đầu: “Khoảng cách điều khiển không xa như vậy, trên thực tế chúng hiện tại đang ở vào trạng thái mất khống chế, chỉ khi nào anh tới đó mới có thể thông qua anh tiến hành đưa vào mệnh lệnh kế tiếp. Lần sau anh ráng mò chút ít ong điện tử cao cấp hơn đi. Đúng rồi, có hai con ong điện tử bị kiến lính đâm cháy trong lúc anh đang đột tiến.” “Đừng lo lắng tổn thất, chỉ cần kế hoạch thuận lợi, hết thảy tổn thất đều là đáng giá.” Thẩm Dịch vừa nói vừa tiếp tục quan sát hướng đi của bọn kiến lính.

Theo thời gian trôi qua, dưới tình huống tìm khắp nơi không có kết quả, đám kiến lính rốt cục dần dần tán đi.

Chúng lần nữa trở lại vị trí của mình, chui vào trong đất, phảng phất như ngủ đông không còn tiếng thở, sào huyệt to lớn một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.

Thẩm Dịch thoáng nhìn Huyết Tinh văn chương trên cổ tay, nói nhỏ một tiếng: “Ba phút.” Sau đó hắn hỏi công binh: “Anh về từ chỗ nào ấy?” “Tại đây.” Công binh chỉ một ngón tay lên màn hình: “Thời điểm anh đi dưới mặt đất đã bị chệch khỏi hướng chỉ định, hiện tại anh đang đứng trên một con đường khác. Nếu muốn trở lại lộ tuyến chỉ định, anh phải…” Ngón tay của công binh di động trên màn ảnh: “Anh phải xuyên qua thông đạo này, quẹo sang chỗ rẽ tiếp theo. Tin tức tốt là anh đã đột phá thêm 120 mét so với kế hoạch dự định, bây giờ đã thọc sâu 720 mét vào ổ kiến, có thể nói đã xâm nhập đến trung tâm phần bụng của địch. Nếu anh có thể bảo trì tiến độ này, tối đa chỉ cần trở về một lần nữa là có thể nhìn thấy kiến chúa.” “Đã biết, giờ tua lại đoạn video, bắt đầu từ lúc anh sử dụng Địa Hành Thuật, đến khi anh lên lại mặt đất mới thôi.” Theo đoạn ghi hình được tua lại, Thẩm Dịch cẩn thận quan sát biểu hiện của đám kiến lính trên mặt đất.

Hắn nhìn cực kỳ cẩn thận, chăm chút từng hình ảnh, thỉnh thoảng còn tua lại một lần. Có ít đoạn càng là tua liên tục, xem đi xem lại không ngừng.

Nhưng vô luận các thành viên M7 quan sát như thế nào, thủy chung vẫn không nhìn ra biểu tình của đám kiến lính trong đó có chỗ nào đáng nghiên cứu… “Nhìn ra được gì không Thẩm Dịch đại ca?” Nhóc làm vườn dè chừng hỏi. “Ừ, các em xem, vị trí anh đột phá trước mắt là chỗ sâu 720 mét. Nhìn từ trên màn hình, tại đây tổng cộng có năm mươi lối đi, anh đếm lại một lần, tổng cộng kiến lính xuất hiện ở đây là trên dưới 300 mống. Hơn nữa 100 mống lúc trước, nói cách khác, toàn bộ phạm vi 720 mét, kiến lính phụ trách thủ vệ tổng cộng chỉ có 400 con.” “Ít như vậy?” Lãnh chúa và nhóc làm vườn đều lên tiếng kinh hô.

Công binh cũng cảm thấy khó mà tin được: “Thoạt nhìn tất cả màn hình đều là chúng, nói một ngàn kiến lính em đều tin tưởng.” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Đấy chính là chỗ thú vị nhất. Các em xem…” Thẩm Dịch ngừng hình ảnh, sau đó chĩa chĩa bầy kiến lính hành động trên tấm hình nói: “Các em xem, từ vẻ ngoài, chúng ta căn bản nhìn không ra đám kiến lính khác nhau chỗ nào. Chúng thoạt nhìn hoàn toàn tương tự, không tài nào phân biệt. Hơn nữa tầm mắt của ong điện tử thủy chung có hạn, chủ yếu tập trung ở chỗ anh, bản thân không gian thông đạo vừa hẹp vừa nhỏ, bởi vậy khiến người ta có một loại cảm giác khắp nơi đều là kiến đen rậm rạp chằng chịt. Thế nhưng nếu chúng ta bỏ qua góc nhìn cận cảnh, mà nhìn theo toàn cục… liền sẽ phát hiện kỳ thật cũng không phải như vậy.” “Ổ kiến đen là một kiến trúc hết sức chú trọng đối xứng. Giả thiết kiến chúa ở vào tầng sâu nhất của cái ổ này, như vậy toàn bộ chiều dài của nó chính là khoảng 1800 mét. Trước mắt có thể thấy, tổ kiến cứ 60 mét làm thành một tầng, mỗi tầng ước chừng 4 thông đạo, tổng cộng 30 tầng, số thông đạo cần phải có khoảng 120 cái, lấy bình quân mỗi thông đạo có khoảng 80 con kiến lính.” “Thoạt nhìn lúc anh tiến vào vòng công kích, tất cả kiến lính đều xông đến chỗ anh, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Các em chú ý xem, những con kiến lính này cũng không phải xuất kích lung tung, chúng hết sức am hiểu phối hợp, quan trọng nhất là, chúng thậm chí hiểu được canh gác con đường trọng yếu.” Thẩm Dịch chĩa chĩa thông đạo các nơi trên màn ảnh: “Ở đây, ở đây, còn có ở đây, mỗi nơi đều có bộ phận kiến lính tiến hành hiệp đồng phòng ngự. Chính thức phụ trách tấn công chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Phần lớn kiến lính kỳ thật y nguyên có địa bàn phòng thủ của mình, chỉ có điều chuyển hóa từ phòng ngự trạng thái tĩnh lúc trước sang phòng ngự trạng thái động. Một phần kiến lính trong số đó phụ trách thủ vệ tại chỗ, phận còn lại phụ trách xuất kích, tỉ lệ đại khái là 50:50. Bởi vì chúng số lượng đông đảo, thoạt nhìn giống nhau như đúc, không cách nào phân biệt, vô luận chúng ta chuyển màn ảnh tới phương nào, nhìn qua cũng đều là đại lượng kiến lính tồn tại, lại không biết kỳ thật có rất nhiều con trùng lặp. Hơn nữa bản thân kiến lính có hình thể cực lớn, một con đường chứa hơn mười con kiến lính, thoạt nhìn đã là một mảnh đen kịt, dung nạp hai mươi con, cũng như đồ hộp nhét đầy cá mồi, muốn nhìn ra kẽ hở cũng khó, cho nên mới khiến anh tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu tính toán con số thực tế, kỳ thật cũng không nhiều.” “Thì ra là thế.” Lãnh chúa đã sáng tỏ: “Nói như vậy, cái gọi là vòng công kích của kiến đen, thật ra vẫn là khu vực phòng ngự có sách lược, chẳng qua là một loại thể hiện càng thêm chủ động.” “Đúng vậy, cái gọi là vòng công kích, đều do mạo hiểm giả đặt tên. Phải biết rằng không phải cách nhìn của mạo hiểm giả nào cũng đều chính xác, trong đó thậm chí có chút căn bản chính là đoán mò. Đơn thuần lấy đánh giá của họ để phân tích đối thủ, khó tránh khỏi xuất hiện sai lầm, cho nên cuối cùng vẫn phải dựa vào quan sát của bản thân mới có thể đưa ra đáp án chuẩn xác. Kỳ thật kiến đen áp dụng, chính là hệ thống phòng ngự kéo lưới, chỗ tốt lớn nhất của loại hệ thống phòng ngự này chính là, phạm vi bố phòng rất lớn, thưa mà không lọt, lợi dụng đầy đủ địa hình, lại lợi dụng đầy đủ số lượng kiến lính có hạn. Một mặt cắt cử kiến lính đóng quân canh gác chỗ hiểm yếu, mặt khác thông qua bộ phận kiến lính còn lại chủ động xuất kích linh hoạt bổ sung sức mạnh thủ hộ tất cả thông đạo, cho nên muốn đột phá hết sức khó khăn.” “Anh đang nói đùa sao? Kiến đen còn có thể bày trận?” Cô nhóc y tá trách cứ.

Tham mưu khẽ ho một tiếng: “Kết cấu lưới nhện có thể được con người xưng là hệ thống phòng chắn hoàn mỹ nhất. Động vật có rất nhiều phát minh kỳ lạ, căn bản không phải nhân loại có khả năng tưởng tượng, chúng có lẽ cũng không biết tại sao phải làm như thế, nhưng chúng biết rõ làm thế nào mới có thể để cho mình an toàn hơn. Mấy ngàn năm tiến hóa, khiến bản năng sinh tồn của chúng nó mạnh hơn xa nhân loại.” “Thế những thứ này thì sao? Chúng đã trải qua bao nhiêu năm tiến hóa mới biến thành như vậy?” Trương Kiến Quân kêu to lên, gã chỉ vào thi thể kiến lính trên mặt đất mà hét: “Thử nhìn xem chúng có giống kiến chút nào không? Chúng gọi là kiến, nhưng mỗi một con đều cmn hung ác hơn sư tử gấp mười lần. Mỗi lần chúng lao xuống…” Trương Kiến Quân vỗ vỗ Tia Chớp Đen, chỉ vào một cái lỗ lớn trên đó: “Có thể đục ra nguyên cái lỗ to đùng trên tấm thép. Công kích của chúng còn hung mãnh hơn cả viên đạn! Phải tiến hóa thế nào mới có thể tạo ra đàn dã thú như thế?” Thẩm Dịch ung dung trả lời: “Có lẽ không phải tiến hóa, có lẽ đó là cường hóa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.