Người khác cho dù đạt được hỗn độn thế giới cũng không có tác dụng quá lớn, hắn thì khác, dung hợp hỗn độn thế giới càng nhiều, càng lớn, năng lực sẽ càng mạnh, càng dễ dung hợp đan điền khác.
- Một trăm thế giới tam cấp... Ta thật không có!
Trung niên nhân xoắn xuýt.
Hắn là cường giả nửa bước chúa tể trung tam trọng, hắn luyện hóa thế giới tam cấp mà nói phi thường dễ dàng, một hơi xuất ra một trăm lại không được.
Dù sao mỗi thế giới đều ẩn chứa vô số sinh linh, luyện hóa nó chẳng khác gì hủy diệt Thiên Đạo, phá hư trật tự cả thế giới, mặc dù ảnh hưởng với bản thân không lớn nhưng làm quá nhiều sẽ ảnh hưởng thiên hòa.
Lại nói hỗn độn hải dương rộng lớn khôn cùng, tiểu thế giới không dễ tìm.
- Ngươi tìm người mua giúp ta cũng được, chỉ cần là người xuất nhiều tiểu thế giới nhất, ta không thiếu chỗ tốt của ngươi.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân lật cổ tay, trên bàn xuất hiện vài chục tấm cao cấp nguyên khí đại đạo phù.
Tuy nguyên khí đại đạo phù như vậy trợ giúp với một nửa bước chúa tể trung tam trọng cường giả không lớn, nếu như dùng thứ này dùng tiền tài trao đổi sẽ thuận lợi.
- Tốt, ta sẽ nghe ngóng giúp ngươi.
Nhìn thấy đối phương tiện tay xuất ra nhiều nguyên khí đại đạo phù như vậy, trung niên nhân sững sờ sau đó cắn răng.
- Không nên tùy ý tuyên truyền, ta chỉ muốn biết ai có thể cần, nếu có thể xuất ra nhiều tiểu thế giớ như vậyi, ta có thể trực tiếp tới trao đổi!
Nhiếp Vân bàn giao.
- Nếu như ai có thể xuất ra nhiều tiểu thế giới như vậy, ta ngược lại biết rõ một người, hắn có thể lấy ra đầy đủ, người này không dễ sống chung, bàn giá tiền với hắn ta sợ phiền toái.
Trung niên nhân do dự một hồi, hắn nhớ tới một người và nói.
- Ah? Phiền toái không ít? Ha ha, ta là người không sợ phiền toái, hắn là ai? Giới thiệu cho ta biết một chút.
Nghe được có người như vậy, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời và cười nói.
Hắn chạm phải phiền toái còn ít sao? Đúng là không sợ!
- Chính là Đoạn Diệc!
Thấy thiếu niên này chấp nhất như thế, trung niên nhân không nói thêm lời nào, sợ âm lời mình nói sẽ bị người ta nghe thấy nên lặng lẽ truyền âm.
Hắn cũng chỉ sang một phía, chỉ thấy một trung niên nhân đang ngồi tại đó, hai mắt khép hờ không nhìn ra hỉ nộ ái ố, chung quanh không ai nói chuyện với hắn, từ đó có thể nhìn ra người này không dễ sống chung.
- Cảnh giới đại tam trọng!
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.
Người chính là một trong số ít cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng tại nơi đây, hơn nữa còn là đại tam trọng đỉnh phong, lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo.
Loại người này có thực lực tương tự Kiền Huyết hoàng đế, cho dù tại thành Tam Giới cũng là đỉnh phong.
- Vì sao ngươi xác định trong tay của hắn có nhiều tiểu thế giới?
Nhiếp Vân cũng không sốt ruột đi trao đổi, hắn lập tức hỏi.
Trước mắt trung niên nhân dám xác định như vậy tất nhiên có lý do khác, Nhiếp Vân không tin hắn vô duyên vô cớ trả lời như vậy.
- Ta...
Trung niên nhân do dự một lúc nhưng không dám nhiều lời, dường như sợ bị đối phương bắt được thì vạn kiếp bất phục.
- Yên tâm đi, ta và ngươi nói chuyện đã bị phong tỏa, trừ cường giả chúa tể tự mình ra tay, không có người nào có thể nghe thấy.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ách, tốt!
Nghe được người trước mặt tự tin như vậy, trung niên nhân do dự sau đó vẫn nói.
- Vị Đoạn Diệc này năm đó được người ta xưng là Thị Huyết Cuồng Ma, là đại ác nhân nổi danh Tuyệt Sát đại thế giới!
- Hắn tu luyện công pháp gọi là Thị Huyết Tà Công, năm đó ở Tuyệt Sái thế giới giết quá nhiều người, bị nhiều cường giả liên hợp đuổi giết, về sau hắn trốn đi, sau đó hắn không dám quay về Tuyệt Sát đại thế giới, du lịch hỗn độn và diệt sát vô số tiểu thế giới, chỉ cần tiểu thế giới bị hắn gặp qua, dùng không quá vài ngày sẽ biến thành đất hoang không người.
- Hắn du đãng bên ngoài hàng tỷ năm, đột nhiên một lần nữa trở lại Tuyệt Sát đại thế giới, hắn một kích chém giết tất cả cường địch đuổi giết năm đó, thực lực đã đạt tới nửa bước chúa tể đại tam trọng, khoảng cách chúa tể chỉ còn kém một đường, chính bởi vì như thế... Ta mới cảm thấy hắn khẳng định có đầy đủ tiểu thế giới. . .
Trung niên nhân nhỏ giọng nói.
- Thị Huyết Tà Công? Lợi hại! Hắn có thể chém giết không kiêng nể gì, chẳng lẽ Tuyệt Sát Vương mặc kệ?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tuyệt Sát đại thế giới là lãnh địa của Tuyệt Sát Vương, xuất hiện nhân vật hung hãn như thế, chẳng lẽ cường giả phong vương không quản?
- Cường giả phong vương rất ít quản chuyện trong thế giới, lại nói Tuyệt Sát Vương cũng trời sinh ưa thích giết chóc, nếu không cũng không có khả năng xưng là Tuyệt Sát, nghe nói năm đó sở dĩ hắn có trở thành cường giả phong vương chính là dựa vào giết ra, giết trời đánh dịa, giết phụ giết mẫu, giết thân hữu, giết thê giết tử!
- Trên đời này không có gì hắn không dám giết, lúc này mới chứng đạo trở thành cường giả Chí Tôn... Cho nên đối với hắn mà nói, khẳng định sẽ ưa thích Đoạn Diệc!
- Nghe nói. . .
Nói đến trung niên nhân này hắn lại do dự, lúc này nhìn quanh và nhỏ giọng nói.
- Năm đó Đoạn Diệc có thể thoát ra khỏi vòng vây của mọi người trên thực tế chính là thủ đoạn của Tuyệt Sát Vương, bằng không nhiều cường giả liên hợp tạo thành vòng vây, thực lực của hắn cũng không có lợi hại như hiện tại thì làm sao có thể thành công đào tẩu?
- Ah!
Nhiếp Vân không nghĩ tới Tuyệt Sát Vương còn có ưa thích quái đản này.
Hắn chỉ gật đầu và không nói gì.
- Đoạn Diệc giết nhiều năm như vậy, trên người khẳng định có không ít bảo bối nhưng hắn không muốn trao đổi, người khác không ai dám hỏi hắn...
Trung niên nhân nói tiếp.
- Ân!
Biết rõ gia hỏa này là hung nhân nổi danh tam giới, tự nhiên không ai dám đi đụng vào rủi ro, khó trách chung quanh hắn không có người nào, xem ra hung danh hiển hách cũng thập phần quan trọng.
- Đúng rồi, bằng hữu, ngươi tên gì?
Trung niên nhân thấy thiếu niên trước mặt không biết Đoạn Diệc cho nên nội tâm kỳ quái, nhịn không được hỏi.
Chỉ cần là lão quái vật sống mấy tỷ năm không ai không biết người này, vì sao người này lại không biết tới Đoạn Diệc?
- Ah, ta là Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân nói.
Tên hắn cũng không phải bí mật gì, không cần phải giấu diếm.
- Nhiếp Vân? Vì sao cái tên này quen thuộc như thế...
Trung niên nhân sững sờ tại chỗ, hắn cau mày suy nghĩ, một lát sau con mắt mở to gần như suýt rơi xuống đất:
- Ngươi là Nhiếp Vân cướp đi Kiền Huyết Long Ấn trong tay Kiền Huyết hoàng đế tại Tà Nguyệt Chí Tôn Vực?