Vô Tận Đan Điền

Chương 648: Chương 648: Bách Diệp thành




- Tiến vào Linh Lung tiên cung gặp nguy hiểm, kiếp trước nàng khẳng định cũng đi vào, cũng không phát sinh ngoài ý muốn, sẽ không có việc…

Trong lòng Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới, kiếp trước mình nghe tên của Dịch Thanh phỏng chừng là hai trăm năm sau, khi đó Dịch Thanh không xảy ra chuyện gì, hiện tại chắc chắn sẽ không có việc…Bất quá từ sau khi mình sống lại, rất nhiều lịch sử đều thay đổi quỹ tích, kiếp trước nàng không biết mình, mà kiếp này…

Bỏ đi, buồn lo vô cớ cũng vô dụng, không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng, nếu dưới sự bao che của mình, thì không cách nào trở nên mạnh mẽ!

Tiến vào Linh Lung tiên cung tuy nói nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ, nắm chắc kỳ ngộ sẽ hoàn toàn thay da đổi thịt, có lẽ lần sau khi mình gặp lại Dịch Thanh, nàng đã trở thành vô thượng cường giả, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mình.

- Yên tâm đi, muội sẽ không trách huynh. Huynh nhận thức Dịch Thanh trước, sau đó mới nhận thức muội, linh hồn chúng ta từng song tu qua. Muội biết huynh không phải người lạm tình, chờ sau khi Dịch Thanh đi ra Linh Lung tiên cung, muội sẽ tâm sự với nàng, hai nữ cùng thờ một chồng cũng không sao…

Nhìn thấy Nhiếp Vân trầm tư, Hoắc Dĩnh còn tưởng rằng hắn đang lo lắng nàng sẽ trách cứ, hừ một tiếng:

- Hừ, hai đại thánh nữ Linh Lung tiên tông đều gả cho huynh, chính là tiện nghi huynh!

- Khụ khụ…

Nhiếp Vân không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời to gan như vậy, sắc mặt trướng lên đỏ hồng, thiếu chút nữa vấp té xuống đất.

Hai nữ cùng thờ một chồng?

Tuy mình gan lớn, tùy ý làm bậy, nhưng chưa từng nghĩ tới việc này…

- Ha ha!

Thấy Nhiếp Vân từ một kiêu hùng sát phạt quả quyết biến thành một tiểu nam hài câu nệ xấu hổ, Hoắc Dĩnh nở nụ cười.

- Ta giết nhiều người của Di Thần tông như vậy, bọn hắn chắc sẽ không bỏ qua. Ta sợ bọn hắn đi tìm cha mẹ ta phiền phức, cho nên phải đi tìm họ, như vậy cáo từ!

Hai người hàn huyên thêm một lát, Nhiếp Vân mở miệng nói.

Mình thật lo lắng cho cha mẹ bọn họ, họ chưa quen cuộc sống nơi đây, vạn nhất bị người Di Thần tông phát hiện, mình muốn khóc cũng không kịp! Hơn nữa nơi này dù sao cũng là tông môn của nữ tử, ở lại thời gian quá lâu thật không phương tiện.

- Cáo từ? Nhanh như vậy…

Nghe được lời của Nhiếp Vân, sắc mặt thiếu nữ có chút ảm đạm.

- Muội…hay là theo ta cùng đi đi! Dù sao tông môn đã hứa gả muội cho ta…

Nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Dĩnh, chẳng biết tại sao Nhiếp Vân như ma xui quỷ khiến nói một câu.

Nói xong hắn có chút hối hận, lời này có phải mang theo hương vị trêu đùa hay không?

- Đi cùng huynh? Muội còn có một việc cần làm, bây giờ còn chưa thể rời khỏi tông môn, yên tâm đi, chờ sau khi chuyện này hoàn thành, tu vi của muội nhất định lại tăng lên, tới lúc đó đi tìm huynh!

Nghe Nhiếp Vân nói như vậy, sắc mặt Hoắc Dĩnh dễ nhìn hơn không ít, nàng nở nụ cười, vẻ mặt ngọt ngào lấy ra một ngọc bài:

- Đây là ngọc bài truyền tấn của muội, có việc có thể báo cho muội biết!

- Được! Muội bảo trong, ta đi đây, truyền lời cho tông chủ cùng Nguyên Hinh trưởng lão giúp ta, ta sẽ không đi gặp họ cáo từ!

Tiếp nhận ngọc bài, Nhiếp Vân gật đầu.

- Bảo trọng!

Trong mắt Hoắc Dĩnh thoáng phiếm hồng.

Sưu!

Làm ra quyết định, Nhiếp Vân cũng không kéo dài, xoay người bay ra bên ngoài, chỉ nháy mắt biến mất trên không trung, rời khỏi Linh Lung tiên tông.

Hắn tới Linh Lung tiên tông là vì đưa Dịch Thanh vào tông môn, hiện tại chẳng những đạt tới mục đích, còn có được một vị hôn thê, thế sự biến ảo thật sự làm người khó hiểu.



- Ngụy trang khí!

Rời khỏi Linh Lung tiên tông, Nhiếp Vân thúc giục ngụy trang khí biến thành bộ dáng khác, đồng thời lấy ra một linh binh phi hành, phá không bay về phía trước.

Mình nói có sư phụ, tuy rằng có thể hù dọa một đám người, làm Di Thần tông không dám trắng trợn đuổi giết mình, nhưng âm thầm sẽ không buông tha, hết thảy cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Không có Yêu Minh tiên dịch, lại không thể khu động thi thể Di Hoằng Cương, hiện tại thủ đoạn giữ mạng của mình rất ít, nếu không cẩn thận vạn nhất bị đối phương bắt giữ thì xong đời!

Mình chết cũng không sao, dù sao chết qua một lần, nhưng cha mẹ bọn họ phải gặp thống khổ như kiếp trước, thật sự không được.

- Dựa theo truy tung khí cảm ứng, cha mẹ bọn họ hẳn là ở phương hướng này…

Trên không trung thoáng cảm ứng một chút, Nhiếp Vân rất nhanh theo một phương hướng cấp tốc bay đi.

Cấp tốc phi hành mười bảy mười tám ngày, lúc này mới nhìn thấy một thành thị thật lớn xuất hiện trước mắt.

Phù Thiên đại lục thật sự quá lớn, đem Khí Hải đại lục so sánh với nó thật giống như một hòn đảo đơn độc trong biển cả, không đáng giá nhắc tới. Phía trước thông qua truy tung khí cảm ứng cha mẹ bọn họ đang ở rất gần đây, trên thực tế muốn đi qua không tìm vài năm cũng không tới được, biện pháp nhanh nhất vẫn là thông qua truyền tống trận trong thành thị.

Thành thị này tên là Bách Diệp thành, thuộc lãnh địa quản hạt của Linh Lung tiên tông, được xem là thành thị nhất lưu trong Phù Thiên đại lục.

Nhiếp Vân nộp phí tổn vào thành, thuận lợi vào trong.

Cũng không biết là bị sư phụ của mình làm kinh sợ hay vì nguyên nhân nào khác, nơi này không có người Di Thần tông kiểm tra, một đường thông suốt không bị ngăn trở, không gặp được nhân vật khả nghi.

Nhưng Nhiếp Vân không dám xem thường, mở ra thiên nhãn, một khi phát hiện dị biến có thể tùy lúc chạy trốn.

Di Thần tông cường đại thế nào kiếp trước hắn biết rõ ràng, mặc dù hắn ở bên ngoài tung tin vịt mình cũng có chỗ dựa rất cường đại, trên thực tế một khi bị đối phương bắt giữ, chỉ cần một lần hắn tuyệt không cơ hội đào thoát.

Cho nên hắn tuyệt đối phải cẩn thận!

Phù Thiên đại lục khác hẳn Khí Hải đại lục, chỉ cần đạt tới chí tôn đỉnh muốn làm gì thì làm, cơ hồ không có đối thủ, nhưng ở trong này cường giả như mây, dù hiện tại hắn có nhiều thiên phú trên người, nhưng một khi bị vây khốn cũng khó thể đào thoát, chết cũng không biết chết như thế nào!

Uyên Ương tửu lâu trong Bách Diệp thành, Nhiếp Vân nhíu mày, bưng chén rượu trầm mặc không nói.

Hắn đi vào Bách Diệp thành ba ngày, dùng thiên phú thiên nhãn nhìn cả thành thị một lần, thế nhưng lại không phát hiện được dấu vết của truyền tống trận, dựa theo đạo lý thành thị lớn như vậy không thể không có truyền tống trận a!

Không dùng truyền tống trận mà tiếp tục lên đường sẽ nguy hiểm rất nhiều, thời gian lại hao phí thật lâu, thời gian càng dài cha mẹ bọn họ càng nguy hiểm, làm

trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.