Vô Tận Đan Điền

Chương 792: Chương 792: Bạt (2)




Hiện tại Bạt mặc dù sắp thức tỉnh nhưng vẫn không có xuất hiện, nếu đào tẩu còn có sinh cơ, một khi nó leo ra khỏi mộ thì không thể sống sót.

- Bất kể có phải Vân Huyên tông chủ nuôi dưỡng hay không,thứ này vừa nhìn đã biết vô cùng nguy hiểm, thân là đệ tử Kiếm Thần Tông, vì bảo hộ gia viên, cho dù chết cũng phải tiến lên.

- Nhiếp Vân huynh, ngươi không phải đệ tử tông môn cho nên không hiểu cảm tình này, mặc kệ ta, ngươi đi trước đi.

Diệp Kiếm Tinh hất tay lên, vẻ mặt kiên quyết, trong nội tâm đã ra quyết định là không thể sửa đổi.

- Thân là đệ tử tông môn, tông môn gặp phải nguy hiểm, nếu như không thể tận trung, mặc dù sống sót cũng là sống tàn.

- Ngươi...

Nghe hắn nói đệ tử tông môn thấy chết không sờn, vì bảo vệ tông môn cam tâm tử vong, Nhiếp Vân muốn khuyên bảo nhưng không nói ra lời nào.

Kiếp trước chính mình thân là đệ tử Hóa Vân Tông, vì tông môn cũng đã chết không hối hận, không phải cũng giống như thanh niên trơớc mắt hay sao?

Người sống trên đời phải có sứ mạng và mục tiêu mới có thể sống rất tốt, ánh mắt xa hơn, tu vi rất cao, nếu như gặp được nguy nan chỉ biết đào tẩu, cho dù là thực lực hay tâm cảnh cũng không thể đột phá, không cách nào thành tựu đỉnh phong nhất!

Sau khi đi vào đại lục Phù Thiên, gặp được người nào cũng có thực lực cường đại, Nhiếp Vân nhiều lần lọt vào đuổi giết, nhiều lần đào thoát, thậm chí đã quen đào tẩu, trên thực tế trong lòng của hắn có bóng mờ đánh không lại bỏ chạy, nếu như không thể tiêu trừ bóng mờ này, về sau lại niết bàn khẳng định không thể độ tâm kiếp thành công.

Đạt tới Thiên Kiều Cảnh, mỗi một lần đột phá đều sinh ra thiên kiếp, lúc trước Nghiễm Minh Tử cũng đã cảnh cáo mình, thiên phú đặc thù bài danh top mười có kiếp số càng lớn, nếu như tâm tình không thể đột phá khẳng định khó thoát khỏi cái chết.

Nếu đường đường người có thiên phú top mười tâm tính như vậy, không có bị người đánh chết thì cũng bị thiên kiếp đánh chết, có sống cũng lãng phí.

- Tốt, nếu như ngươi thề sống chết bảo hộ Kiếm Thần Tông, ta sẽ thao ngươi, ta cũng không trốn.

Sau khi hiểu ra chuyện này, Nhiếp Vân cắn răng quát lớn.

Hắn vừa dứt lời tâm cảnh hiểu ra, linh hồn Linh cấp đỉnh phong tăng lên, vào lúc này hắn bước vào đệ tam bậc.

Linh hồn Linh cấp đỉnh phong đệ tam bậc đã là cường giả Nạp Hư Cảnh đỉnh phong mới có thể có, linh hồn lực như vậy cho dù không thể xé rách hư không tiến hành xuyên qua, ít nhất có thể tự bảo vệ mình trong hư không loạn lưu mà không bị tổn thương.

- Ngươi không phải đệ tử Kiếm Thần Tông, lưu lại nơi này làm gì?

Không nghĩ tới Nhiếp Vân lại làm ra quyết định như thế, Diệp Kiếm Tinh vốn sững sờ, lúc này nội tâm cảm động lên tiếng.

- Nếu chỉ đào tẩu còn không bằng tử chiến đến cùng, đầu Bạt này mặc dù có thực lực đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh nhưng không thể phát huy thực lực đầy đủ trong tế tự chi địa, nhất là nơi này có nhiều trận pháp và anh linh tổ tiên Kiếm Thần Tông như vậy, nếu lợi dụng tốt chưa chắc đã thua!

Nhiếp Vân cao giọng nói ra.

Tuy hắn hiện tại là Lĩnh Vực Cảnh, mặc dù sức chiến đấu mạnh và linh hồn cường đại, sức chiến đấu của hắn cũng chỉ sánh ngang nửa bước Nạp Hư Cảnh mà thôi kém cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh như trời và đất, không thể so sánh nổi.

Sở dĩ Nhiếp Vân dám nói như vậy cũng không phải bởi vì tự đại, mà là lúc tiếp nhận truyền thừa, hắn đã có thân phận kiếm đạo sư.

Tất cả anh linh trong tế tự chi địa, thậm chí bản thể Bạt đều là đệ tử Kiếm Thần Tông, chỉ cần có thân phận này, tất cả người tu kiếm đạo sẽ kính sợ kiếm đạo sư, nếu như có thể lợi dụng điểm này hữu ích, có lẽ cung có thể dây dưa với Bạt mà không bị thương tổn!

Lại nói mặc dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hai người lúc đến là nhờ Vân Huyên thi triển Huyết Yêu Xuyên Toa, xuyên thẳng qua hoàn tất, Huyết Yêu chi môn đã biến mất, muốn đi về phải tìm được cánh cửa, mặc dù hiện tại đào tẩu cũng chỉ tránh được nhất thời, cuối cũng bị vây giết tại đây, nếu thế không bằng lưu lại chiến đấu với Bạt tìm sinh cơ.

- Đây là tổ tiên tế tự chi địa, những tổ tiên này chiến đấu với yêu nhân mà chết, nhất định sẽ phù hộ chúng ta!

- Tốt, cùng nhau tác chiến!

Nghe lời nói ủng hộ của Nhiếp Vân, Diệp Kiếm Tinh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn gật đầu sau đó thét dài.

- Ân!

Hơi lật cổ tay, U Minh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân hít sâu một hơi.

Kiếm Thần Chi Kiếm vào lúc thẩm vấn Ứng Long đã từng cảm ứng một chút, mặc dù mình là kiếm đạo sư nhưng thực lực thật sự quá thấp, căn bản không thể luyện hóa, cầm một thanh kiếm không thể luyện hóa chỉ sợ không thể gia tăng thực lực mà còn giảm bớt thực lực bản thân, cho nên suy nghĩ một chút vẫn quyết định sử dụng U Minh Kiếm.

Cho dù thực lực bây giờ không thể phát huy toàn bộ thực lực của U Minh Kiếm nhưng Tạ Trương Huệ Tử biến thành kiếm linh có thể phối hợp hoàn mỹ với mình, chiến đấu chính thức có thể phát huy mười hai thành thực lực, lực lượng tăng nhiều.

- Kiếm của ngươi đâu?

Sau khi cầm U Minh Kiếm ra ngoài, Nhiếp Vân nhìn về phía Diệp Kiếm Tinh, lúc này phát hiện hắn không có kiếm.

Hiện tại Diệp Kiếm Tinh sử dụng bội kiếm của Trần Văn Húc, tuy không bằng U Minh Kiếm nhưng cũng không yếu, chỉ sợ ít nhất là linh binh tuyệt phẩm, như thế nào thân là đệ tử Kiếm Thần, vào lúc gặp nguy hiểm lại không có kiếm.

- Kiếm của ta bị tông chủ cầm đi, nàng nói muốn căn cứ kiếm của ta chuyên môn tìm hiểu kiếm pháp và truyền thụ cho ta!

Diệp Kiếm Tinh nói.

- Ân, Vân Huyên lấy đi?

Nhiếp Vân sững sờ, nội tâm có nghi hoặc.

Tuy nói kiếm pháp có liên hệ với kiếm, giống như dùng huyền ngọc chi kiếm thi triển ám kình phi thường thoải mái, dùng U Minh Kiếm lại không được, đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông nắm giữ mấy trăm bộ kiếm pháp, tùy tiện truyền thụ không khó, vì cái gì lại lấy kiếm đi.

Chuyện này nhìn thế nào cũng quá quỷ dị.

Ầm ầm!

Thời gian không cho phép Nhiếp Vân cân nhắc cẩn thận, trong nội tâm nghi hoặc nhưng không nói ra, chợt phía trước có tiếng nổ lớn, đại địa chấn động, khí lãng cực lớn bộc phát, mộPhụng Ca biến thành bụi phấn, một thi thể cực lớn cao ba bốn thước chậm rãi đứng lên, nó chậm rãi mở mắt ra.

Thi thể đứng lên, trên người nó bộc phát khí tức cổ xưa viễn cổ, dường như nó chôn sâu dưới đất trăm triệu năm, cảm giác áp bách hùng hậu khổng lồ làm người ta không thở nổi.

- Quả nhiên là Bạt!&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.