Vô Tận Đan Điền

Chương 3164: Chương 3164: Chỗ ngồi phong ba (Thượng)




Cho dù đưa đan phương cho đối phương, đối phương cũng không luyện ra.

Viết cái tên để đối phương biết mình có loại vật này.

Không ai dám nói dối trước mặt cường giả Đại Đế, cũng không có người nào có thể nói dối trước mặt bọn họ.

Danh khí của Cửu phẩm Tụ Linh đan rất ít người biết khi so với Thất Nhật Hồi Hồn Đan,, vốn tưởng rằng ít nhất cần đưa tờ giấy cho Nguyên Dương Đế Quân xem mới có quyết định, không nghĩ tới Kiếp Ma lão nhân đến và nhận ra thứ này.

Cho nên mới có cảnh tượng như thế.

- Cửu phẩm Tụ Linh đan?

Diệp Đào lắc đầu.

Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, thiếu niên nói trân quý hơn Thất Nhật Hồi Hồn Đan thì nội tâm của hắn lắc đầu.

Hắn nhìn ra Thất Nhật Hồi Hồn Đan mới là bảo vật trân quý nhất, thứ này còn trân quý hơn cái trước nhiều, khó trách Kiếp Ma lão nhân có bộ dáng như thế.

Nội điện không tính quá xa, hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới nơi.

- Đây là nội điện, mời hai vị vào ta, ta đi mời Đế Quân!

Dẫn bọn họ tới cửa đại điện, Kiếp Ma lão nhân nói một tiếng sau đó quay người đi ra ngoài.

Hắn không có tư cách xét duyệt cấp bậc bầu rượu, chỉ có thể đưa cho Nguyên Dương Đế Quân tự mình bình luận.

- Vào đi thôi!

Thấy hắn rời đi, Nhiếp Vân cũng không câu thúc, hắn và Diệp Đào cùng đi vào đại điện.

Lúc này nội điện có không ít người, tám vương, mười hai phủ công tước cũng đã ngồi xuống.

Chỗ ngồi trong nội điện không nhiều, mặc dù trong tám vương, trừ Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ vương tử ba người có chỗ ngồi ra, những vương tử khác đều đứng sau lưng trưởng bối của mình.

Về phần người mười hai phủ công tước, trừ công tước lão gia tử, những kẻ khác chỉ có thể đứng, không cách nào ngồi xuống.

Đây là quy củ, cũng là tôn trọng cường giả Đại Đế.

Cho dù có chỗ cho bọn họ ngồi, dám ngồi quang minh chính đại trước mặt cường giả Đế cấp lại không có bao nhiêu.

- Xem ra chỗ ngồi bố trí theo thêếp mời... Có thiếp mới có chỗ ngồi.

Nhiếp Vân nhìn quanh và hiểu ra.

Bên trong chỗ ngồi phía có ghi tên, tỷ như Diệp lão gia tử ngồi có ghi Diệp quốc công, Đa Ba vương tử cũng có ghi tên của hắn.

Có thiếp mời mới có chỗ ngồi, quy củ có vẻ quỷ dị nhưng cũng không chen chúc.

- Ân? Vị trí của ta ở đâu?

Đoán ra phương thức ngồi xuống, Nhiếp Vân tìm kiếm vị trí của mình, hắn cau mày vì không thấy.

Trong đại điện đã ngồi kín chỗ.

Đã được mời đều là thế lực lớn, những người này là những người đưa lễ vật sớm nhất, cũng sớm tiến vào, còn lại tặng lễ vậ cơ bản đều là hậu bối đại gia tộc mang đến, những người này không có chỗ ngồi, bất kể thế nào hắn cũng nhận được thiếp mời, tại sao không có chỗ ngồi.

- Nhiếp huynh, chỗ ngồi của ngươi... Dường... Dường như đã bị người ngồi!

Thời điểm nghi hoặc, Diệp Đào nói ra và chỉ vào một nơi, quả nhiên nhìn thấy trên bàn có tên của mình.

Chỉ có điều nơi đó có người ngồi, người này tuổi không lớn hơn Đa Ba vương tử, hắn mặc quần áo đẹp quý giá, chỉ nhìn quần áo cũng biết thân phận không đơn giản.

- Hẳn là... Nhĩ Ngọc vương tử, Trấn Bắc vương nhi tử!

Diệp Đào nhận ra, vội vàng truyền âm.

- Trấn Bắc vương?

- Tám vương và mười hai công tước đều có bài danh, Trấn Bắc vương là vương gia xếp thứ nhất, nếu Nhĩ Ngọc vương tử không có tính cách quái đản, thiếu kiên nhẫn, trong ba người hắn là người có khả năng đoạt vị lớn nhất.

Diệp Đào nói.

Hắn lúc trước là một trong những người có khả năng thừa kế Diệp phủ cho nên biết rõ thế cục trong triều, vương tử có địa vị nào, có bao nhiêu nắm chắc trở thành người thừa kế cũng đã có nghiên cứu.

- Địa vị của hắn cao hơn rất nhiều vương tử, ngay cả Đa Ba vương tử cũng phải lễ nhượng ba phần, có lẽ nhìn thấy Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ vương tử có chỗ ngồi mà không có hắn, lúc này mới ngồi vào vị trí của ngươi... Nhiếp huynh, ta thấy ngươi nên đứng, vì một chỗ ngồi mà đắc tội với vương tử thật sự có chút được không bù mất!

Diệp Đào vội nói.

- Đi qua, đây là phủ đệ Đế Quân, chắc hẳn hắn chỉ tùy tiện ngồi mà thôi, hiện tại chính chủ tới, dù sao nơi đó viết tên của ta.

Nhiếp Vân nói một câu sau đó đi qua nơi của mình.

Cho dù địa vị tôn sùng cũng chỉ là vương tử, cũng không tính là tám đại vương gia, tại phủ đệ Đế Quân cũng không dám làm càn.

- Chính chủ đến, lần này có trò hay xem rồi.

- Nhĩ Ngọc là kẻ có tính cách quái đản, không ngờ dám náo ở nơi đây.

- Chắc có lẽ không, chỉ cần không bị mù sẽ biết thân phận của Nhĩ Ngọc, ta không tin Nhiếp Vân dám chọc hắn.

- Như vậy cứ xem đi, có thể đạt được hảo cảm của Nhĩ Ngọc cũng xem như có giá trị.

Nhìn thấy Nhiếp Vân đi tới, mọi người sớm tiến vào trong đại điện lặng lẽ nói thầm, đám người Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ vương tử lúc này im lặng cười lạnh nhìn sang.

Tuy địa vị của Nhĩ Ngọc vương tử trước mắt còn kém ba người bọn họ nhưng thân là con trai độc nhất của Trấn Bắc vương, hắn đã quen ngang ngược càn rỡ, cho dù ba người bọn họ cũng không muốn chọc hắn.

Nếu quả thật gây tới hắn... Chắc hẳn tiểu tử này khẳng định không có biện pháp, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng mà thôi.

Đám đông nói thầm lọt vào trong tai của hắn, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, hắn đi vài bước tới chỗ ngồi và lấy thiếp mời ra.

- Đây là chỗ ngồi của ta, kính xin đứng lên.

- Ân?

Nhĩ Ngọc vương tử xoa xoa lỗ tai, hắn làm bộ không nghe.

- Ngươi nói cái gì sao? Ta không nghe thấy? Lập lại lần nữa!

Hắn vừa mới nói xong, trong phòng đã có người cười lên.

Cho dù là kẻ ngu cũng nhìn ra Nhĩ Ngọc vương tử đang cố ý.

Đường đường cường giả Hoàng cảnh, cho dù chim tước kêu một tiếng ngoài ngàn dặm cũng có thể nghe thấy, đứng trước mặt nói mà bảo không nghe hiển nhiên có ý trêu đùa đối phương.

- Ta nói đây là chỗ ngồi của ta, ngươi nên rời đi.

Khi nghe mọi người cười lớn, Nhiếp Vân cũng không để ý tới, nói tiếp.

- Tại sao giọng của ngươi nhỏ như thế?

Nhĩ Ngọc vương tử cau mày suy nghĩ:

- Chưa ăn cơm hay sao? Ta không nghe gì cả. Nghe không được thì không có biện pháp, ai, gần đây tu luyện xảy ra sự cố, lỗ tai hơi điếc.

- Ha ha!

- Nhĩ Ngọc vương tử đúng là càn quấy.

- Thọ yến Đế Quân, hắn cũng không dám quá phận nên giả nghễnh ngãng, không ai nói nên lời gì.

- Hắn nói mình không nghe, người khác cũng không thể đuổi hắn đi a... Thật gian xảo.

Nhìn thấy động tác của Nhĩ Ngọc vương tử, tất cả mọi người cười to.

Thọ yến Nguyên Dương Đế Quân, tuy địa vị Nhĩ Ngọc vương tử không thấp nhưng không dám gây chuyện, nếu như hắn giả vờ giả vịt, giả câm vờ điếc, ngươi cũng không có cách nào với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.