- Quả thực ta không có ác ý a! Chỉ là... Năm đó từng nhận qua ân huệ của Thần Nông Đại Đế, cho nên muốn tới đây nhìn hậu nhân của hắn. Thuận tiện kết thiện duyên mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người như vậy, người trung niên biết rõ nếu như không nói ra lời khiến cho bọn hắn tin phục mà nói. Như vậy sẽ không có khả năng khiến cho hai người tin tưởng. Hắn lắc lắc đầu rồi lại nói một câu.
- Từng nhận ân huệ của Thần Nông Đại Đế?
Đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.
Bây giờ hắn cũng có lý giải nhất định về Thần giới, Thần Nông Đại Đế là nhân vật trên một kỷ nguyên. Từ ức vạn năm trước đã mất tích, từng chịu qua ân huệ của hắn. Như vậy há không phải tuổi của người trước mắt này đã vượt qua một kỷ nguyên, sống được hơn ức vạn năm hay sao?
- Từ kỷ nguyên trước đã tồn tại, thực lực ngay cả Nhiếp Đồng cũng không nhìn thấu... Chẳng lẽ. . .
Trong lòng Nhiếp Vân lập tức toát ra một suy nghĩ, đồng thời cũng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Vừa mới suy đoán người muốn giết hắn là ai thì hiện tại lại có người chạy tới, chẳng lẽ... Không phải là hắn ta hay sao?
- Không nghĩ tới Hiên Viên Đại Đế lại tự mình đến tìm một tên vô danh tiểu tốt như ta. Quả thực làm cho Nhiếp Vân ta được sủng ái mà lo sợ a!
Trong lòng đang có chút kỳ quái, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn hành lễ rồi mở miệng nói.
Có thể đi tới trước Bát Phương quán thì mới bị phát hiện ra. Ngay cả Nhiếp Đồng cũng không thể nhìn ra được khí tức, chỉ cảm thấy đáng sợ, lại sống lâu như vậy... Trừ Hiên Viên Đại Đế ra, thật sự hắn không nhớ nổi còn có người nào như vậy nữa.
- Cái gì? Hiên Viên Đại Đế? Ngươi chính là Hiên Viên Đại Đế?
Nghe thấy lời nói của ca ca, đồng tử của Nhiếp Đồng co rụt lại, bàn tay khẽ động, Lục Hi kiếm lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Đệ nhất nhân Thần giới, nếu như quả thật muốn động thủ giết ca ca, như vậy hắn cũng không ngăn cản được. Cho nên lúc này chỉ có thể sớm chuẩn bị mà thôi.
- Ha ha, bệ hạ quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã nhìn ra được thân phận ta!
Người trung niên này nhẹ nhàng cười cười, cũng không có che dấu mà bước hai bước vào trong phòng rồi lại ngồi xuống.
- Đại Đế khách khí rồi. Người có thể có được thực lực như thế, lại quen biết Thần Nông Đại Đế, trừ đệ nhất nhân Thần giới ra. Thực sự ta không nghĩ ra còn có ai!
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, Nhiếp Vân biết rõ, nếu như hắn muốn động thủ, như vậy hai huynh đệ mình sẽ không ngăn cản được. Hắn vung tay lên, ý bảo Nhiếp Đồng thu hồi trường kiếm, đồng thời lại đi theo đối phương tiến vào trong phòng.
Đối phương có thực lực như vậy, nếu như thực sự muốn giết mình, nhất định đã sớm động thủ rồi. So với việc lo lắng không thôi, còn không bằng triệt để buông lỏng a.
- Không tồi!
Thấy nhanh như vậy hắn đã nhận ra mình, đối mặt với mình mà cũng không hề có chút khẩn trương nào, Hiên Viên Đại Đế lập tức gật gật đầu:
- Khó trách lại có thể liên tục chiến thắng hai lần, ngay cả Hiên Thần cũng phải liên tục kinh ngạc, quả nhiên không giống bình thường!
- Chỉ là vận khí tốt mà thôi!
Nhiếp Vân nói.
Hiên Thần công tử chính là hậu nhân đệ tử của vị trước mắt này. Người này bị hắn luân phiên chèn ép, hắn không tin đối phương thực sự tới để khen mình.
- Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta được Đế Huyền mời, tham gia điển lễ cuối cùng ở Thần Nữ phong. Lúc đi ngang qua nơi này lại nhớ tới ân tình năm đó của Thần Nông Đại Đế đối với ta, cho nên mới cố ý sang đây nhìn hậu nhân của hắn.
Biết rõ mình đến có chút đường đột, khó tránh khỏi khiến cho người ta hoài nghi, cho nên Hiên Viên Đại Đế hào phóng cười một tiếng, đồng thời lại nói tiếp:
- Hiện tại vừa gặp, rốt cuộc ta đã biết Thần Nông Đại Đế không hổ là Thần Nông Đại Đế, ánh mắt vô cùng lợi hại, cách trọn một kỷ nguyên như vậy mà còn chọn được hậu nhân còn mạnh hơn hậu nhân của ta a!
- Đại Đế khách khí rồi.
Nhiếp Vân nói.
- Lúc ta nói chuyện không có từ khách khí a!
Hiên Viên Đại Đế nói tiếp:
- Tuy rằng ta rất hi vọng Hiên Thần đạt được thắng lợi cuối cùng. Thế nhưng không sánh bằng là không sánh bằng, không có gì mà không dám thừa nhận. Ta cũng sẽ không dựa vào thực lực để làm phiền ngươi!
- Đa tạ Đại Đế thông cảm!
Không nghĩ tới người trước mắt này lại trực tiếp như thế. Nhiếp Vân thở dài một hơi, đồng thời trong lòng sinh ra một tia hảo cảm đối với Hiên Viên Đại Đế.
Đệ nhất nhân Thần giới, thực lực không người nào có thể địch nổi. Lúc này lại đi qua thăm nom mình, lại không có bày giá đỡ, còn sợ mình sinh ra khúc mắc cho nên mới cố ý nói như vậy... Không thể không nói, người này quả thực có mị lực nhân cách.
- Nếu như năm đó không phải có Thần Nông Đại Đế ra tay, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi. Khỏa Thần Loa Bồ Đề tử này là thứ mà ta ngẫu nhiên đạt được, tặng cho ngươi làm lễ vật a!
Hiên Viên Đại Đế khẽ lắc đầu, cổ tay khẽ đảo một cái. Một đồ vật có bộ dáng như hạt sen xuất hiện ở trong lòng bàn tay, chậm rãi bay tới chỗ Nhiếp Vân.
- Thần Loa Bồ Đề tử?
Vươn tay ra đón, Nhiếp Vân dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn vào thứ đồ vật đang ở trong lòng bàn tay của mình.
Tuy rằng không lớn, thế nhưng lại mang theo lực lượng cường đại đến cực điểm. Dường như so với Thiên Đạo hoa còn tinh thuần, nặng nề hơn.
- Thứ này quá quý trọng, không công bất thụ lộc, ta thực sự không có lý do nào để nhận.
Nhiếp Vân lại đẩy trả lại đối phương.
Tuy rằng hắn không biết thứ này, thế nhưng chỉ từ năng lượng bên trên thì hắn đã biết rõ nó không đơn giản, giá trị to lớn, không thua gì một kiện thần binh Đế cảnh.
- Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, so với tánh mạng mà nói. Cho dù là đồ vật quý trọng tới đâu thì cũng chỉ là hư ảo!
Hiên Viên Đại Đế khoát khoát tay, không thèm để ý tới nữa.
- Chuyện này. . .
Nhiếp Vân có chút do dự.
- Không cần từ chối nữa, thứ này trong cả Thần giới cũng chỉ tổng cộng có hai hạt. Vừa rồi ta đã cho đệ tử kia của Đế Huyền, ngươi cầm đi a!
Thấy vẻ mặt của hắn, Hiên Viên Đại Đế cười nói.
- Đa tạ Đại Đế ban thưởng!
Nghe nói Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng đã nhận được một khỏa, Nhiếp Vân cũng không từ chối nữa mà vội vàng tiếp nhận, thu lấy.
- Không cần phải khách khí, lần này ta tới đây chính là vì muốn nhìn hậu nhân của cố nhân, lại đưa chút lễ vật, trò chuyện tỏ rõ tâm ý. Bây giờ cũng đã đạt được mục đích, cũng nên trở về a!
Hiên Viên Đại Đế đứng dậy, nói một câu.