Vô Tận Đan Điền

Chương 3055: Chương 3055: Công tử thế gia




- Được rồi...

Hai người nói chuyện với nhau một hồi đã nhấc chân đi vào Thúy Ngọc Các.

Không hổ là nơi tiêu tiền của thành Vân Châu, có thể tới nơi này không giàu cũng quý, tùy tiện bao một gian phòng cũng đắt tới mức làm người ta tặc lưỡi.

Nhiếp Vân theo sau, giờ hắn mới hiểu chút thần thạch của hắn trong mắt những công tử thế gia là không đủ nhìn, chỉ sợ uống hoa tửu một lần đã tiêu hết sạch.

Không hổ là thành thị lớn trong Thần giới, năng lực tiêu phí cực kỳ đáng sợ.

- Ngươi chọn phòng nào?

Đi vào đại sảnh và nhìn thiết trí bố cục, Diệp Đào lập tức hỏi thăm.

- Linh Lung Thủy Gian!

Trác Dương nói.

- Linh Lung Thủy Gian? Đây là vị trí tốt nhất của Thúy Ngọc Các, ngươi có thể đặt sao? Sẽ không lại liên hợp với kẻ khác?

Diệp Đào sững sờ, lập tức khẽ nói.

Nghe nói như thế Trác Dương cũng thẹn thùng, gãi gãi đầu và nói:

- Người hiểu ta, Diệp huynh vậy. Nơi này chỉ bằng vào một mình ta thật sự đặt không nổi, cho nên đã liên thủ với mấy người khác.

- Mấy người? Đều có ai?

Diệp Đào im lặng.

Chuyên môn che dấu tới đây là sợ có người biết, kết quả gia hỏa này tốt rồi, bản thân mình tránh đụng mặt người khác, hắn gọi vài người tới, thật sự là chóng mặt.

- Trình quốc công gia Trình Tiền, Lý quốc công gia Lý Túc, Trương Các lão gia Trương Dụ, còn có Ninh quốc phủ tam công tử Ninh An...

Trác Dương xấu hổ nói tên vài ngươi.

Đại bộ phận đều là công tử mười hai phủ công tước, cũng có một thé tử quan to nhất phẩm đương triều, mỗi người thanh danh hiển hách, địa vị bất phàm.

- Bọn họ đều ở đây, ngụy trang cái rắm gì?

Diệp Đào vỗ trán một cái.

Mục đích ngụy trang là sợ có người nhận ra, hiện tại một gian phòng có nhiều người quen như thế, ngụy trang làm quái gì?

Trác Dương cũng thật sự là thần nhân...

- Yên tâm đi, bọn họ đều là hảo hữu của ta, ngươi không cần lo lắng.

Trác Dương lúng túng nói.

- Được rồi, đến cũng đến, còn có thể làm gì?

Tuy nội tâm Diệp Đào không muốn nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Mọi người đã tới, hiện tại quay về cũng không có khả năng, dù sao mọi người thân phận không kém gì nhau, chỉ cần không ngốc khẳng định đều bảo trì im lặng, sẽ không ai nói ra.

- Trác Dương đến...

- Thì ra là Diệp Đào thiếu gia, ngươi đúng là khách ít đến a...

Ba người nhanh chóng đi vào gian phòng, đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy có không ít người đang ngồi, phần lớn là người trẻ tuổi, tuy Diệp Đào, Trác Dương đã ngụy trang nhưng vẫn bị nhận ra.

- Vị này chính là...

Ánh mắt mọi người nhìn sang Nhiếp Vân trên người.

Những người này đều là công tử thế gia, cũng quen thuộc lẫn nhau, Nhiếp Vân là thân ảnh lạ lẫm nên bị nhận ra.

- Đây là Nhiếp Vân đại sư, khách quý của Diệp huynh, hôm nay nghe nói có thể chính tai nghe khúc của Diệu Âm tiên tử cho nên tới đây.

Trác Dương giới thiệu.

- Khách quý? Ha ha, Trác Dương, muốn gia nhập vòng tròn của chúng ta là cần điều kiện, ngươi sẽ không nói sao?

Một thanh niên nhìn Nhiếp Vân liếc, cười nhạo nói.

- Đúng vậy, vòng tròn luẩn quẩn chúng ta chỉ có bao lớn, tùy tiện người nào cũng có thể gia nhập chẳng phải là trò đùa lớn sao?

Lại một người nói.

- Mọi người chơi với nhau khó tránh khỏi có chút cơ mật, nếu như điều kiện không đủ, chúng ta không dám mạo hiểm.

Lại có người nói.

Tuy Diệp Đào ít tới nhưng dù sao mọi người biết rõ lẫn nhau, bọn họ không nhận ra thiếu niên trước mặt, khó tránh khỏi cảnh giác.

- Tại hạ một kẻ tán tu, nghe Trác Dương huynh nói nơi này có thú vị nên cứ tới đây, nếu như chư vị cảm thấy không tiện, tại hạ cáo từ là được!

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Hắn không có hứng thú với Diệu Âm tiên tử gì đó, nếu như tất cả mọi người như thế thì không gặp cũng được.

- Nhiếp huynh...

Nghe nói như thế, Diệp Đào cau mày, mọi người nghi vấn chính là hoài nghi mặt mũi của hắn.

- Các ngươi làm gì? Vừa rồi ta đã nói Nhiếp Vân đại sư là khách quý của Diệp huynh, các ngươi nghe nói qua Bạch Nhạc sơn Bạch Thủ Y Thánh chứ, khiêu chiến y đạo đều bại bởi vị Nhiếp huynh này, loại năng lực như thế có đủ hay không?

Trác Dương cũng có chút không vui.

- Bạch Thủ Y Thánh? Nói như vậy vị Nhiếp huynh này là một vị y đạo đại sư? Còn trẻ như vậy đã là y đạo đại sư, ta lần đầu tiên gặp được.

- Đúng thế, ta cũng mới gặp lần đầu, chẳng biết có thể bộc lộ tài năng để chúng ta xem không?

- Hiện tại có rất nhiều kẻ mua danh chuộc tiếng, nếu kẻ vừa xuất sư lại xưng là đại sư gì đó, trên thực tế cũng không có quá nhiều bản lĩnh.

Trác Dương nói chưa dứt lời, lúc này mọi người nhìn sang, trong mắt mang theo chất vấn.

Bọn họ đều là công tử thế gia, tự kiềm chế thân phận, cảm thấy có thể ở cùng với bọn họ phải có bản lĩnh không kém mới được.

Thật sự là y đạo đại sư cũng bỏ đi, nhìn tuổi lại không giống.

- Phùng huynh, ngươi không phải cũng am hiểu y đạo sao? Nghe nói Hoằng Nghiệp đại sư còn chuyên môn chỉ đạo ngươi.

- Nếu như Nhiếp huynh cũng là đại sư, không bằng hai người các ngươi luận bàn một chút, cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt!

Một người lên tiếng.

- Nào có chuyên môn chỉ đạo chứ, là vận khí ta tốt, vừa vặn cứu một người bệnh nên gặp được Hoằng Nghiệp đại sư, đại sư thấy ta trụ cột không tệ nên chỉ điểm vài câu.

Một thanh niên cười nói, mặc dù nói khiêm tốn nhưng trong mắt mang theo kiêu ngạo khó nói thành lời.

Thời điểm ở trên đường, Nhiếp Vân cũng hỏi về Hoằng Nghiệp đại sư, hắn là y sư nổi danh nhất thành Vân Châu, y thuật tinh thâm nổi danh khắp Hoàn Vũ thần giới, cũng đứng hàng danh hào, tất cả y sư được hắn chỉ điểm đều lấy đó làm vẻ vang.

Thanh niên này tuổi không lớn lắm có thể làm cho Hoằng Nghiệp đại sư chính miệng nói vài câu, đủ để nói rõ y thuật không kém, nếu không vị đại sư danh chấn thiên hạ này cũng không mở miệng.

Nhiếp Vân nhìn sang vị Phùng huynh được Hoằng Nghiệp đại sư chỉ qua.

Vừa rồi Trác Dương nói chuyện hắn cũng lưu tâm, họ Phùng chỉ có một, Phùng quốc công gia nhị thiếu gia Phùng Miểu!

Bởi vì không phải người thừa kế, hành vi cực kỳ tùy ý, từ nhỏ cảm thấy hứng thú với y thuật, cũng hơi có thanh danh trong hàng ngũ thiếu gia.

- Có thể làm cho Hoằng Nghiệp đại sư mở miệng chỉ điểm cũng đã rất lợi hại, vị Nhiếp huynh trước mặt có thắng Bạch Thủ Y Thánh hay không chúng ta không biết, nếu như có thể đọ sức với ngươi, chúng ta mới công nhận bản lĩnh của hắn.

Thanh niên vừa rồi cười nói.

Nhiếp Vân cũng biết người vừa nói chuyện chính là Trình quốc công Trình Tiền thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.