Vô Tận Đan Điền

Chương 656: Chương 656: Cướp đoạt cùng tu luyện




Nhóm thái thượng trưởng lão kiếm thuật phi thường kinh người, ở kiếp trước có lẽ chẳng thèm nhìn tới bọn họ, nhưng hiện tại tùy tiện người nào cũng có thể thoải mái đánh chết Nhiếp Vân.

- Quy củ rất đơn giản, chính là cướp đoạt cùng tu luyện! Ta có 1273 bộ kiếm thuật, mỗi bộ đều khắc trên ngọc bài. Đệ tử tiến vào thí luyện sau khi lấy được ngọc bài cần tu tập kiếm thuật bên trong. Chỉ có tu luyện thành công mới có tư cách tiến vài sân bãi thí luyện!

- Sân bãi nằm tận sâu trong Thiên U cốc, tiến vào trong đó các vị chẳng những phải bảo vệ ngọc bài của mình, còn phải cướp đoạt ngọc bài của người khác, sau đó tu luyện kiếm thuật bên trong, nếu chỉ lo cướp đoạt mà không luyện kiếm thuật cũng sẽ bị loại bỏ!

- Cướp đoạt càng nhiều, tu luyện càng nhiều. Ngươi sẽ càng có tư bản để thành công, đương nhiên, ngươi còn phải phòng ngừa bị yêu nhân trong Thiên U cốc đánh lén…

- Thời gian cho cuộc thí luyện lần này là mười ngày, mười ngày sau, mặc kệ còn lại bao nhiêu người đều toàn bộ bị chở đi ra, người có được ngọc bài cùng tu luyện kiếm thuật nhiều nhất sẽ được đưa tới Kiếm Thần tông, nhận khảo nghiệm càng thêm nghiêm khắc, cuối cùng thành công chính là đệ nhất danh!

Trên không trung, lão giả thuật lại chi tiết quy củ thí luyện.

Nghe một lát Nhiếp Vân đã hoàn toàn hiểu được.

Loại thí luyện kiểu này chỉ chú định phải giết chóc, thật đủ điên cuồng.

- Tất cả mọi người hiểu được quy củ rồi sao?

Lão giả cao giọng hỏi.

- Hiểu rồi!

Người trên quảng trường đều kêu lên, thanh âm như chấn lôi chấn đến mặt đất không ngừng chớp lên.

- Tốt, nếu đều hiểu rõ, hiện tại thí luyện bắt đầu, đây là 1273 bộ ngọc bài khắc kiếm thuật, người cướp được mới có thể tiến vào bên trong, động thủ đi!

Lão giả ném ngọc bài lên không trung, trên ngọc bài đều có phong ấn cường đại, vừa nhìn liền biết do cường giả nạp hư cảnh ra tay, lúc cướp đoạt tuyệt đối sẽ không hư hao.

- Động thủ! Cướp a!

- Đây là của ta, dám giành với ta, muốn chết!

- Lần thí luyện này ta phải tham gia, ai cướp của ta ta giết hắn!

Ngọc bài vừa rơi xuống, quảng trường lập tức hỗn loạn.

Cả quảng trường có trên vạn người tham gia thí luyện, hiện tại chỉ có hơn một ngàn ngọc bài, cũng tỏ rõ ngay từ đầu phải có chín phần nhân số bị hủy bỏ tư cách tham gia khảo sát.

- Hồng Lăng thất kiếm!

- Lạc Vân thập kích!

- Quy Nhạn Hồng Hâm quyền!

- Ba Miểu Phù Vân chưởng!

- Cửu Hợp Lục Nguyên đại trận!



Trong nháy mắt trên quảng trường tràn ngập đủ loại công kích hết đợt này tới đợt khác, thậm chí có người lấy được ngọc bài cũng không thể đào thoát, đành phải bố trí một ít sát trận ngăn cản người khác lao tới cướp đoạt.

Pháp lực như hồng, máu tươi như mưa!

Thí luyện còn chưa hoàn toàn mở ra cũng đã gay cấn.

Sưu!

Nhiếp Vân còn chưa cướp đoạt thì một ngọc bài vừa lúc rơi ngay trước mặt hắn, hắn vừa định thu hồi thì chỉ nháy mắt có bốn người vây quanh hắn.

- Tiểu tử lĩnh vực cảnh, đưa ngọc bài qua đây!

Đi đầu là một tên đầu trọc, trong mắt lóe sáng, cũng không nói nhảm vung trường kiếm, một đạo kiếm quang thẳng tắp phóng tới.

Đạo kiếm quang chân khí tung hoành, tựa như lưới đánh cá thật lớn bao phủ toàn thân Nhiếp Vân, cho dù hắn muốn trốn cũng không thoát.

- Phá Không Diệt Tịch vô thượng đại kiếm thuật!

Nhìn thấy chiêu kiếm kia, Nhiếp Vân lập tức nhận thức được ban đầu khi còn ở Khí Hải đại lục, Mộc Thắng Tuyết từng thi triển qua, thuộc loại kiếm pháp truyền lưu khá thông dụng trong Kiếm Thần tông!

Người này thi triển còn cao minh hơn Mộc Thắng Tuyết mấy trăm lần, kiếm ý mờ ảo, kiếm khí kéo dài không ngừng, tựa hồ không có sơ hở.

Hơn nữa tên đầu trọc thi triển kiếm pháp thực lực đã đạt tới thiên kiều cảnh sơ kỳ, không kém Diệp Kiếm Tinh bao nhiêu.

- Có thể nhận thức tốt nhất, vậy chết đi cho ta!

Tên đầu trọc cười hắc hắc, kiếm quang bắn thẳng tới, uy lực kiếm thuật bạo tăng.

- Ai chết còn không nhất định đâu!

Nhiếp Vân cười nhạt, bàn tay run lên, trường kiếm hiện trong tay.

Thanh kiếm này tên Phiêu Phong kiếm, thuộc loại linh binh thượng phẩm, ở trong đệ tử hạch tâm thậm chí là trưởng lão tám đại tông môn đều được xem là cấp cao, hoàn toàn trái ngược với sức nặng của Huyền Ngọc kiếm, phiêu dật linh động, không thể nắm lấy.

Phiêu Phong kiếm vừa ra tay, kiếm quang biến thành một đạo kiếm phong, tuy chiêu kiếm của tên đầu trọc cường đại, nhưng không đáng giá nhắc tới, bởi vì trong mắt Nhiếp Vân lại xuất hiện vô số sơ hở.

Phác xích!

Chỉ một kiếm, Phiêu Phong kiếm liền xuyên qua cổ họng tên đầu trọc, máu tươi vẩy ra, thi thể hắn nặng nề rơi xuống, thẳng tới lúc chết cũng không nghĩ ra vì sao trường kiếm thiếu niên kia có thể nhanh như vậy.

- Thật mạnh!

Diệp Kiếm Tinh đứng cách đó không xa, nhìn thấy Nhiếp Vân ra tay, vẫn cảm thấy khiếp sợ không thôi.

- Gặp cứng rắn, chúng ta chém giết những người khác…

Không riêng gì Diệp Kiếm Tinh cảm thấy Nhiếp Vân cường đại, mà mấy người vây quanh hắn cũng giật nảy mình, đồng thời hét lên chói tai, chạy tứ tán.

- Ha ha!

Thấy họ đã chạy trốn, Nhiếp Vân khẽ cười, quay đầu nhìn lại thấy Diệp Kiếm Tinh cũng cướp được một khối ngọc bài.

- Đi thôi!

Hai người đồng thời lên tiếng, thẳng tắp bay về hướng miệng phễu.

Khu vực miệng phễu cướp đoạt càng thêm kịch liệt, ngẫu nhiên không có mắt xông tới đều bị Diệp Kiếm Tinh một kiếm đâm thủng.

Diệp Kiếm Tinh không hổ là Tuyệt Đại Song Kiêu của tám đại tông môn, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, trường kiếm ở trong tay hắn như đang sống, mỗi lần vung lên đều có một người bị trọng thương hoặc tử vong, không hề phí sức lực chút nào.

Xem ra trải qua sự kiện Công Tôn Trường Phong, thực lực của hắn càng thêm cường đại, xuất kiếm càng thêm tự tin.

- Kiếm Tinh sư đệ quả nhiên hảo kiếm pháp, nhưng ngươi phải nhớ bảo vệ tốt vị bằng hữu sau lưng ngươi, tới lúc đó bị giết sẽ không thú vị…

Một đường đi tới, còn chưa tới chỗ miệng phễu chợt nghe tiếng hừ lạnh vang lên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đám người Tông Nham cùng Tiễn Hoành đang đi nhanh tới.

Mấy người bọn họ ở trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm cũng đã cực kỳ chói mắt, ở trong này cũng sặc sỡ nổi bật, người xung quanh tựa hồ biết thân phận của họ, đừng nói dám tới cướp đoạt, từ rất xa đã vội vàng tránh né.

Người nói chuyện chính là Tiễn Hoành luôn xem Nhiếp Vân không vừa mắt, lúc này vẻ mặt lãnh ý nhìn qua, tựa hồ cũng rất bất thiện với Diệp Kiếm Tinh.

- Ngươi quản tốt chính mình là được!

Diệp Kiếm Tinh nhướng mày nói.

- Làm sư đệ mà nói sư huynh như vậy, không lớn không nhỏ, ta xem ngươi là muốn chết đi!

Thấy đối phương nói chuyện không chút khách khí, sắc mặt Tiễn Hoành lập tức trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.