Đối mặt với lực lượng mạnh mẽ của đối phương, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, ngược lại trên mặt còn hiện lên vẻ như đã định liệ trước. Hắn bước lên phía trước một bước, lăng không đẩy một cái, Hỗn Độn tĩnh tâm bình to lớn trên không trung lập tức vọt tới phía trước, thế như chẻ tre.
Sưu!
Lực thôn phệ cuồng đại trên miệng Tĩnh tâm bình Chúa Tể có thể chống lại, thế nhưng hai cái cự sơn lại có chút không đỡ được, lập tức bị bao phủ vào bên trong, cự sơn rung động kịch liệt một trận. Sưu một cái đã bị nuốt vào bên trong Hỗn Độn tĩnh tâm bình rồi biến mất.
- Cái gì? Bảo bối của ta. . .
Phù Hư không nghĩ tới Nhiếp Vân đang chờ hắn làm như vậy, chờ hắn ném ra cự sơn, sau đó lại dùng Hỗn Độn tĩnh tâm bình chiếm đoạt bảo bối của hắn. Sắc mặt hắn cứng đờ, thiếu chút nữa từ trên không trung té xuống.
Vì luyện chế hai cái cự sơn này, hắn đã tổn hao vô số tinh lực, lại phí vô số tài liệu, là thần binh Chúa Tể mà hắn am hiểu sử dụng nhất, một khi mất đi, thực lực hắn tuyệt đối sẽ vcực lớn, mười không còn một.
- Trở lại!
Trên tay vội vàng vận chuyển pháp quyết thúc giục, muốn thu hồi cự sơn lại. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra lực lượng giống như đá chìm đáy biển, căn bản không có một chút tác dụng nào.
Mặc dù Hỗn Độn tĩnh tâm bình không phải là thần binh Chúa Tể, thế nhưng so với thần binh Chúa Tể còn cường đại hơn, chính vì vậy cho nên sau khi Kiền Huyết lão tổ lấy được mới có thể tự tin như vậy.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, sau khi đem Hỗn Độn tĩnh tâm bình luyện hóa, Nhiếp Vân đã đem không gian bên trong tương liên với nạp vật thế giới của hắn. Một khi cự sơn bị chiếm đoạt, lập tức sẽ bị chuyển tới bên trong nạp vật thế giới.
Cái thế giới này hắn là Tạo hóa duy nhất, đừng nói đây chẳng qua chỉ là một kiện thần binh Chúa Tể, cho dù là thần binh Phong vương thì cũng không thể làm gì được.
- Ngươi đã hoàn toàn luyện hóa được nó?
Thấy Hỗn Độn tĩnh tâm bình có thể thôn phệ và chiếm đoạt binh khí của Phù Hư Chúa Tể, lúc này Kiền Huyết lão tổ mới hiểu được, hóa ra đối phương không chỉ là sử dụng được một cách đơn giản như vậy. Mà sợ rằng đã hoàn toàn luyện hóa món bảo vật trước mắt này rồi!
Hắn khổ cực, dùng thời gian tới mấy ức năm cũng không thể thành công, đối phương lại dùng mấy tức đã có thể lấy đi, lại còn phải nhìn chuyện này ở trong mắt, khiến cho hắn vô cùng khó chịu giống như ăn phải con ruồi vậy.
- Không sai, bây giờ có biết cũng đã chậm, ngươi cũng vào đi thôi!
Phượng Hoàng Chi dực xuất hiện, thân thể Nhiếp Vân chợt lóe, đã xuất hiện ra ở trước mặt hắn, lại là một chiêu Nhất Kiếm trường hận, đồng thời chân còn đá ra một cước.
Lần này đã có đề phòng, mặc dù Kiền Huyết lão tổ không có bị mê hoặc bao lâu, thế nhưng động tác của hắn quả thực quá nhanh, một cước đã đá vào chính giữa ngực của Kiền Huyền lão tổ.
Kiếm, cước, bình phối hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, nắm chắc thời gian không kém một chút nào.
Sưu!
Kiền Huyết lão tổ còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống, đã bị Hỗn Độn tĩnh tâm bình thôn phệ vào bên trong, từ từ biến mất trước mặt mọi người.
- Cái gì? Kiền Huyết lão tổ bị một cước của hắn đá vào bên trong món bảo vật đó?
- Vật này rốt cuộc là gì? Kiền Huyết lão tổ còn có thể đi ra hay không?
- Không biết, cứ nhìn một chút nữa xem.
Một màn trước mắt khiến cho toàn bộ mọi người đang xem cuộc chiến chung quanh giật nảy mình, ngay cả Tiêu Diêu Tiên và Ma Thiên lão tổ đang chiến đấu cũng không tự chủ được ngừng tay lại.
Kể từ khi Chúa Tể xuất hiện, không biết dã trải qua bao nhiêu năm, chiến đấu giữa Chúa Tể và Chúa Tể nhiều nhất cũng chỉ ngang tay, chưa từng xuất hiện chuyện một vị Chúa Tể đánh chết một vị Chúa Tể khác, hoặc là bị bắt đi.
Xuất hiện một màn này, chẳng lẽ thiếu niên gọi là Nhiếp Vân trước mắt này đã phá vỡ tất cả định luật trước đó rồi hay sao?
- Thu!
Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, bàn tay Nhiếp Vân chộp một trảo, Hỗn Độn tĩnh tâm bình trên không trung lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
- Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tiến vào!
Mặc dù ngoài mặt giả bộ đã trấn áp được Kiền Huyết lão tổ, thế nhưng trên thực tế hắn lại đang tập trung tinh thần thi triển tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hai đại phân thân đồng thời tiến vào bên trong Tĩnh tâm bình.
Hỗn Độn tĩnh tâm bình có thể thôn phệ Chúa Tể, thế nhưng muốn đánh chết và luyện hóa đối phương còn chưa có thể làm được. Huống chi Kiền Huyết lão tổ lại có thần binh phòng ngự, Thiên vân chi hỏa, Vô Căn chi thủy cũng không thể làm gì được đối phương.
Chỉ có thể nghĩ biện pháp đem đối phương ném tới nạp vật thế giới thì mới có thể chém giết được.
Phù Hư Đam Sơn là binh khí không có sinh mạng, bị tĩnh tâm bình thôn phệ, sau đó có thể trực tiếp thu vào nạp vật thế giới. Nhưng mà Kiền Huyết lão tổ là người, dưới tình huống ý niệm của hắn phản kháng, cho dù là nạp vật thế giới cũng không thể thu hắn ta vào được!
- Bắt ta tới đây mặt thì có ích lợi gì chứ? Nói cho ngươi biết, muốn luyện hóa ta, không có cửa đâu. Nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể vây khốn ta nhất thời, chỉ cần ta đi ra ngoài. Như vậy nhất định sẽ không chết không thôi với ngươi.
Kiền Huyết lão tổ không nghĩ tới mình nhất thời không cẩn thận đã bị thôn phệ vào bên trong bình. Hắn tức giận đến mức không ngừng chửi bới. Bên ngoài thân thể có thần binh Chúa Tể hiện lên, lực lượng cuồn cuộn ngăn cản toàn bộ Thiên vân chi hỏa và Tuyệt Vọng chi thủy ở bên ngoài.
- Phải không? Muốn đi ra ngoài, ngươi không có cơ hội này đâu.
Tiếng gào còn chưa dứt thì đã có một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt vang vọng. Đột nhiên có hai đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Kiền Huyết lão tổ, đồng thời còn vây quanh hắn.
- Không có cơ hội? Hừ, ngươi có thể giết ta được sao? Ồ?
Kiền Huyết lão tổ ngạo nghễ mà đứng. Hắn vừa mới nói được nửa lời thì đột nhiên sững sờ ởsắc mặt trở nên rất là khó coi.
- Đây là phân thân của ngươi? Phân thân của ngươi sao có thể có được thực lực cấp bậc Chúa Tể chứ? Chuyện này là không thể nào. . .
Bằng vào ánh mắt của hắn, có thể lập tức nhìn ra hai Nhiếp Vân giống nhau như đúc trước mắt này nhất định có một người là phân thân. Thế nhưng phân thân lại có thực
lực giống bổn tôn như đúc, điều này sao có thể được chứ?
Có phân thân cấp bậc Chúa Tể, như vậy chẳng lẽ một mình hắn có được hai đầu Ngụy bản nguyên đại đạo hay sao?