Đường muội ta tới vay tiền, tự nhiên muốn ăn cơm chung bàn, đến lúc đó ngươi lại thú tính đại phát... Cho dù Phùng Tiêu thông minh, cũng chỉ sợ nghĩ không ra sớm đã vào bẫy đối phương!
- Cái này... Lúc này tới đây làm gì? Cùng với nàng nói ta đang chiêu đãi khách nhân, không có thời gian gặp!
Nhiếp Liễu khoát tay áo.
- Có thể nàng có chuyện gấp. Thiếu gia, bất kể nói thế nào, Nhiếp Tiểu Phụng đều là đường muội của ngài, cứ không gặp như thế... truyền về gia tộc không tốt lắm đâu!
Nhiếp Lâm vẻ mặt khó xử.
- Ta nói không gặp là không gặp... Đường muội thì thế nào! Hôm nay ta cùng Phùng huynh giải sầu, hết thảy sự tình đều không bàn!
Nhiếp Liễu cố ý mày nhăn lại.
Loại trò hề kẻ xướng người hoạ lừa người mắc câu này Nhiếp Vân kiếp trước thấy không biết bao nhiêu lần, liếc cái là biết. Bất quá, hắn có thể nhìn ra Phùng Tiêu lại không thể!
Nghe Nhiếp Liễu nói như vậy, chẳng những trúng kế hắn còn cảm thấy Nhiếp Liễu phi thường trượng nghĩa, vội vàng khoát tay nói:
- Đường muội ngươi lúc này tới, có lẽ có chuyện gấp, ngươi không cần bận tâm đến ta!
- Cái này... Phùng huynh đã mở miệng, tốt, cho Tiểu Phụng vào đi!
Nhiếp Liễu giả không tình nguyện, phân phó.
- Vâng!
Nhiếp Liễu lên tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát một thiếu nữ đi theo sau vào.
Thiếu nữ này ăn mặc mộc mạc, hai đầu lông mày mang theo một tia ưu sầu càng khiến có vẻ mảnh mai, lại để cho người có loại cảm giác không đành lòng tổn thương.
- Tỷ tỷ... Quả nhiên là tỷ tỷ!
Biết rõ tỷ tỷ tới, nhưng khi Nhiếp Vân thấy nàng hắn vẫn nhịn không được kích động trong lòng !
Tuy tỷ tỷ chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng từ nhỏ đã rất chiếu cố hắn. Ngày nàng bị buộc tự sát ấy, hắn đã nghẹn ngào khóc rống suốt một ngày. Mỗi lần nhớ đến đều đau đớn, hối hận không thôi!
Có đôi khi hắn nghĩ, nếu như lúc ấy thái độ của hắn kiên quyết một tí, tỷ tỷ có lẽ sẽ không phải chết! Hắn cũng sẽ không mãi nuối tiếc như vậy!
Lại nói, tỷ tỷ tại sao phải bị người bắt buộc, còn không phải do hắn không ra gì, gây chuyện còn trả không nổi tiền phạt sao?
Bất quá, cho dù trong nội tâm Nhiếp Vân kích động, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, ai cũng không nhận ra được khác thường!
- Nhiếp Liễu đường ca, muội… Muội tới lần này là muốn mượn huynh ít tiền ...
- Mượn tiền?
Nhiếp Liễu có lẽ sớm đã biết rõ ý đồ nàng đến, bất quá hắn vẫn bày ra bộ dạng kỳ quái, sửng sốt một chút.
- Vâng ...
Mặc dù vị đường ca trước mặt cũng không xa lạ nhưng vừa thấy mặt đã mở miệng vay tiền, làm cho Nhiếp Tiểu Phụng hơi ngượng ngùng. Ngón tay vò vò góc áo giống như một đứa trẻ phạm sai đang chờ người lớn trách phạt.
- Tỷ tỷ...
Thấy Nhiếp Tiểu Phụng đơn thuần như một tờ giấy trắng, Nhiếp Vân trong lòng càng khó chịu.
Nếu như hắn không trọng sinh, thiếu nữ đơn thuần như thế có thể lát nữa sẽ bị người ta cường bạo.
Nếu như hắn không trọng sinh, nửa tháng sau, nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng!
- Nhiếp Liễu, ngươi tính kế gia tộc bọn ta, tỷ tỷ của ta, mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, ta đều sẽ khiến cho ngươi cùng chi các ngươi, triệt để biến mất trên đời!
Nghĩ đến Nhiếp Liễu dám ra tay hảm hại tỷ tỷ mình, mắt hắn không nhịn được trở nên lạnh như băng!
Huyết Ngục Ma Tôn ‘ Máu chảy thành sông, thây chất thành núi’ cũng không phải hư danh. Chỉ cần hắn ra tay, tuyệt sẽ không lưu lại một tai hoạ ngầm. Dù là một con chó, một con heo, cũng tuyệt sẽ không bỏ qua!
Đó cũng không phải tàn nhẫn.
Cùng Yêu tộc chiến đấu nhiều năm, Nhiếp Vân biết rõ, nếu như chém giết cả nhà Yêu tộc nếu để lại dù chỉ một con chó bọn chúng cũng có biện pháp phát hiện kẻ giết người là ai, sau đó trả thù mãnh liệt!
Nhổ phải nhổ tận gốc!
Trải qua huynh đệ phản bội, lại sống hai kiếp, Nhiếp Vân so kiếp trước càng thêm tàn nhẫn!
- Mượn bao nhiêu? Hai chi chúng ta cũng coi như kết giao sâu đậm, tám trăm hay ngàn lượng ta vẫn có thể làm chủ !
Nhiếp Liễu vừa cười vừa nói.
Trưởng lão đoàn truyền ra tin tức xử phạt, tỷ tỷ đều có thể biết, Nhiếp Liễu thân là thiếu gia chi Nhiếp Long như thế nào không biết? Cho nên, lời này mặc dù nói rất hào phóng, lại tương đương thoáng một phát chắn ngang miệng nàng.
Tám trăm hay ngàn lượng còn có thể làm chủ, nhưng tỷ tỷ muốn mượn chính là một vạn lượng!
- Ta...
Quả nhiên, Nhiếp Tiểu Phụng nghe nói như thế, sắc mặt càng đỏ. Nàng cúi đầu xuống lí nhí:
- Muội muốn mượn... Một vạn lượng!
- Cái gì? Một vạn lượng? Ngươi...
Nhiếp Liễu giả bộ như giật mình:
- Tiểu Phụng ngươi cũng biết, ta hiện tại chỉ là Thiếu chủ, cũng không phải gia chủ chính thức. Mượn một vạn lượng thật không có khả năng ... Như vậy đi, nếu như ngươi cần gấp...vậy ta sẽ đi hỏi phụ thân xem sao, rồi sẽ trả lời.
- Muội ... Hiện tại cần dùng gấp, thật cảm ơn đường huynh!
Nghe hắn muốn đến hỏi Nhiếp Thắng Nguyên, đôi mắt nàng sáng ngời. Những nghĩ đối phương ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã phải đi, vẻ mặt nàng càng thêm áy náy.
- Ha ha, không sao. Chúng ta đều là chi gia tộc xuống cấp, giúp đỡ cho nhau là phải!
Nhiếp Liễu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Phùng Tiêu:
- Chỉ là hôm nay có chút xin lỗi Phùng huynh rồi, vốn muốn cùng ngươi...
- Không sao, ngươi có việc, ta chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Phùng Tiêu nở nụ cười, không có làm giá như người thừa kế đại gia tộc.
- Tốt, tiểu Phụng muội muội ngươi ở nơi này giúp ta cùng Phùng huynh ăn cơm, ta đi một chút sẽ trở lại!
Nhiếp Liễu an bài nói.
- Muội ... Được rồi!
Nhiếp Tiểu Phụng vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới đối phương là vì mình liền siết chặt nắm tay, ngồi xuống.
- Phùng huynh, ngại quá, ta tự phạt một ly xin lỗi!
Nhiếp Liễu đứng dậy, phân phó:
- Rót rượu!
Nhiếp Vân thấy đối phương an bài không chê vào đâu được, trong nội tâm hừ lạnh. Hắn cầm bầu rượu, nhẹ nhàng xoay phải một cái, rót đầy cho Nhiếp Liễu. Lại xoay trái một cái mới rót cho Phùng Tiêu.
Động tác rất nhỏ, hơn nữa sống hai kiếp khiến hắn biết nên che giấu ra sao. Trong phòng không ai nhận ra cả.
Căn cứ vừa rồi quản sự nói, hướng phải xoay tròn là rượu thuốc Thiên Dục Hoa, phía bên trái không có vấn đề gì. Nhiếp Vân ngụy trang thành tửu bảo, trực tiếp làm ngược lại.
Ngươi không phải muốn tính toán tỷ tỷ của ta sao? Ta ngược lại tính kế ngươi, cho ngươi uống rượu Thiên Dục Hoa... Hắc hắc!
Rót xong rượu Nhiếp Liễu vụng trộm nhìn về phía mình, tựa hồ muốn hỏi kết quả như thế nào. Nhiếp Vân trong nội tâm cười lạnh, trên mặt lại giả vờ đã đắc thủ, trừng mắt.
- Ha ha, Phùng huynh, kính huynh!
Thấy thuộc hạ xác nhận, Nhiếp Liễu an tâm, cười lớn, ngửa đầu uống cạn chén rượu.