Vô Tận Đan Điền

Chương 1409: Chương 1409: Địa Ngục lao lung




- Nguyên lai là Đại sư huynh...

Nam Cung Khiếu không hổ là Vân Vũ tông Đại sư huynh, mấy gia hỏa coi trời bằng vung kia chứng kiến sắc mặt đồng thời biến đổi, lui về phía sau mấy bước, mở ra một lối đi.

- Ân!

Nam Cung Khiếu gật gật đầu, vội vàng quay đầu vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía hai người Nhiếp Vân Đặng Tiêu.

- Mời!

Nhiếp Vân cũng không chối từ, gật gật đầu kéo tay Đặng Tiêu, bước nhanh đi vào.

Ba người ly khai, mấy đệ tử trông coi Hà Võ điện không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Nam Cung Khiếu hung hăng càn quấy bọn hắn lĩnh giáo qua, sao đột nhiên biến thành như vậy, hai người kia có địa vị gì?

Dọc theo cung điện một đường đi về phía trước, ba người rất nhanh liền chứng kiến một thông đạo ngăm đen, dọc theo thông đạo đi ước chừng mười phút. Một không gian rộng lớn xuất hiện ở trước mắt, ở đây lệ khí quá nặng, ở trên không trung giống như tạo thành phong bạo, để cho người nửa bước khó đi.

- Đáng giận, gia hỏa Vân Vũ tông, các ngươi dám giam giữ ta, một khi lão tử đi ra ngoài, tuyệt đối cho các ngươi hối hận vì ngày đó quyết định!

- Vân Vũ tông ta và các ngươi thế bất lưỡng lập, chỉ cần ta có thể còn sống, liền nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không cách nào vấn đỉnh nhất lưu tông môn...

Từng tiếng ai oán phẫn nộ gầm rú, vang lên ở bên tai ba người.

Trong thanh âm mang theo nguyền rủa cùng oán khí không cam lòng, ở trên không trung quanh quẩn, kéo dài không thôi.

- Những cái này đều là phạm nhân bị giam ở chỗ này phát ra độc thệ, rất nhiều phạm nhân chịu không được tra tấn, linh hồn tự cháy mà chết, nhưng thề nguyện lại lưu giữ, không ngừng hủ thực lấy căn cơ của Vân Vũ tông!

Nam Cung Khiếu giải thích.

- Ân!

Nhiếp Vân gật gật đầu.

Có thể bị giam ở chỗ này, thực lực chỉ sợ ít nhất đều đạt tới La Tiên cảnh, cường giả loại này, đã ngưng tụ Đại La pháp tắc, oán khí trong lòng tích lũy càng ngày càng dầy, mặc dù chết đi, cũng sẽ không tiêu tán, ảnh hưởng tâm trí con người .

Khó trách trước kia gặp được đệ tử trông coi phạm nhân thoạt nhìn trên người lệ khí nặng như vậy, quanh năm bị loại oán khí này xâm nhập, nếu như không thể tiêu hóa mà nói, chỉ sợ đối với tuổi thọ của bọn hắn cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!

Sắc mặt Đặng Tiêu khó coi, hàm răng cắn chặt.

- Tu vi của ngươi không cao, không chịu nổi loại áp lực này, ta nơi này có một đạo Vô Tướng chi khí, ngươi dung nhập thân thể, có thể tạm thời chống cự những oán khí này!

Chứng kiến bộ dáng của nàng, Nhiếp Vân biết rõ nàng lần nữa không chịu nổi, nở nụ cười một tiếng, ngón tay bắn ra một đạo Vô Tướng chi khí.

Vô Tướng sư, linh hồn vô sinh vô tướng, bất động như núi, những oán khí này như giòi trong xương, để cho linh hồn người xuất hiện sợ hãi, có loại thiên phú chi khí này khắc chế, vừa vặn có thể giảm bớt bối rối, để cho nhân tâm ổn định.

- Cảm ơn!

Đặng Tiêu lần nữa cảm kích nhìn thoáng qua, vận chuyển Vô Tướng chi khí, thân thể thoải mái hơn rất nhiều.

Nương theo cùng Diệp Thần tiếp xúc càng nhiều, Đặng Tiêu phát hiện thiên phú trên người hắn càng nhiều, thực lực cũng càng ngày càng sâu không lường được, so sánh với hắn, tất cả thiên tài của Vân Vũ tông, hoàn toàn không chịu nổi nhắc tới, không ở cùng một cấp bậc.

- Ta nhốt muội muội của Đặng Tiêu… Đặng Tâm ở chỗ sâu nhất trong Địa Ngục lao lung...

Nam Cung Khiếu nói.

- Địa Ngục lao lung?

Toàn thân Đặng Tiêu run rẩy.

Địa Ngục lao lung là địa phương đáng sợ nhất của Hà Võ điện, âm trầm khủng bố không nói, càng là nơi giam giữ Tu La, muội muội nàng làm sao sẽ bị giam ở chỗ này?

- Không cần sợ hãi, tuy Địa Ngục lao lung là chỗ nguy hiểm nhất của Hà Võ điện, nhưng cũng là chỗ an toàn nhất, năm đó Vân Vũ tử lão tổ tu kiến ngục giam này, từng ở trong đó để lại một mật thất, ở chỗ này cho dù ngươi chỉ là người bình thường, cũng sẽ không bị thương tổn, nhưng chỉ cần ra mật thất, liền sẽ bị Tu La sát khí cùng oan hồn của phạm nhân công kích, nửa bước khó đi! Ta lúc đầu cũng là sợ ngươi tìm được, cứu nàng ra, mới nghĩ tới chỗ này...

Nam Cung Khiếu nói.

- Người bình thường cũng sẽ không bị thương tổn?

Nghe được trong Địa Ngục lao lungrõ ràng có loại địa phương này, Đặng Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

- Ta muốn giết ngươi...

Ầm ầm!

Ba người tiếp tục đi tới, đi một hồi, đột nhiên cảm thấy Thiên Địa u ám, một cổ quyền kình nồng đậm nương theo một thanh âm hung ác xông đến, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một gia hỏa râu tóc trắng noãn bị buộc ở trên một cây cột lớn, sắc mặt xanh lét dữ tợn, chứng kiến ba người bọn họ có quần áo và trang sức của đệ tử Vân Vũ tông, liền hận không thể ăn sống.

- Đây là một phạm nhân so sánh hung ác, gọi Lưu Hùng, lúc trước một đệ tử của Vân Vũ tông vũ nhục cưỡng gian vợ hắn rồi giết chết, lại diệt một nhà mười hai nhân khẩu của hắn, lúc ấy hắn may mắn đào thoát, bởi vì thực lực quá thấp không có người chú ý, nhưng không biết về sau nhận được kỳ ngộ gì, ngắn ngủn mười năm không đến đã đột phá La Tiên cảnh, trở thành cao thủ La Tiên đỉnh phong! Vì báo thù, hắn mấy lần đánh lén tông môn, giết không dưới mấy trăm đệ tử chân truyền, đệ tử lúc trước cưỡng gian rồi giết chết vợ hắn kia, thì bị lột da dán ở trên tường thành tươi sống kêu rên ba ngày mới chết! Cuối cùng tông môn thật sự không có biện pháp, phái ra mấy vị trưởng lão mới chế phục hắn, giam giữ ở chỗ này!

Mặc dù Lưu Hùng này là La Tiên cảnh đỉnh phong, bị giam giữ ở đây nhiều năm chịu đủ tra tấn, thực lực toàn thân đã trăm không còn một, ngăn cản công kích ở bên ngoài, trong mắt của Nam Cung Khiếu vẫn hiện lên kiêng kị.

- Đoạn đốt phía trước kia, cũng là cường giả La Tiên cảnh...

Ba người vượt qua chỗ Lưu Hùng, tiếp tục đi tới, Nam Cung Khiếu lần nữa giới thiệu.

Trải qua hắn nói, Nhiếp Vân rốt cục hiểu được, những gia hỏa bị giam giữ này, cơ hồ đều là người bị Vân Vũ tông bức bách qua, sau khi thực lực đại thành, liền tiến hành phản kháng, kết quả lần nữa bị trấn áp.

- Cao tầng tông môn đã có thể bắt những người này, vì cái gì không trực tiếp giết?

Trong nội tâm Nhiếp Vân sinh ra một nghi hoặc.

Nếu những cái này là địch nhân, vì sao không trực tiếp giết, còn muốn nhốt lại, lãng phí nhân viên trông coi?

Nghe hỏi, Nam Cung Khiếu lắc đầu, cũng không biết.

Hắn từng ở chỗ này trông coi qua một thời gian ngắn, cho nên đối với nơi đây cực kỳ quen thuộc, nhưng muốn nói vì sao tông môn giam giữ những đại năng này mà không giết, lại không biết gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.