Vô Tận Đan Điền

Chương 858: Chương 858: Địa phương cổ quái. (2)




Nghe thấy nàng nói vậy, Nhiếp Vân nhướng mày, ở sâu trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.

- Yên tâm đi, ta nói rồi sẽ không động thủ là không động thủ.

- Không thề cũng được, ở chỗ ta có một khỏa đan dược, ngươi phải ăn, chỉ có ta biết rõ nó là đan dược gì. Nếu như ngươi giết ta thì cũng sẽ chết.

Bàn tay Di Tĩnh vươn ta, trong lòng bàn tay có một khỏa đan dược tròn vo.

- Nếu như ta không dùng thì sao?

Sắc mặt Nhiếp Vân khó coi vô cùng.

- Vô cùng đơn giản, đánh cho tới lúc ngươi ăn mới thôi, dường như... Dường như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Mà ở trong này nếu như dùng Dời thiên phù lục còn chết nhanh hơn.

Di Tĩnh hừ lạnh, đôi mi thanh tú nhướng lên, tính tình tiểu bá vương trong Di Thần tông bộc lộ.

Nơi này khắp nơi đều là nguy hiểm không rõ, vạn nhất vừa sử dụng Dời thiên phù lục, thoáng cái lại tiến vào một không gian loạn lưu hoặc là vào nguy hiểm nào đó mà Tử Hoa động phủ cũng không thể nào chống đỡ được, như vậy Nhiếp Vân có chết cũng không biết mình chết thế nào.

- Được, ta ăn.

Nhiếp Vân nắm chặt tay, sắc mặt dữ tợn, dường như không có cách nào, hắn vươn tay nhận lấy đan dược rồi ngửa đầu nuốt vào.

- Hì hì, như vậy mới tốt chứ, thật là biết điều mà.

Thấy hắn phục dụng đan dược, lúc này hai mắt Di Tĩnh mới nheo lại, hưng phấn gật đầu. Mũi giầy da di xuống đất, ngón tay chỉ về phía trước rồi nói:

- Ngươi đi phía trước, dò đường cho bổn cô nương.

- Ngươi bảo ta dò đường?

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

- Không phải ngươi thì chẳng lẽ là ta? Nhanh lên, bằng không cho dù có ra ngoài thì ngươi cũng đừng mong có được giải dược.

Đôi giầy da nhỏ đạp mạnh lên mặt đất, hai hàng lông mi của Di Tĩnh nhướng lên.

Trước đó chiến đấu hắn còn cảm thấy nữ tử này đơn thuần, hiện tại mới biết được ngang ngược, kiêu ngạo, bộ dáng như đại tiểu thư, nóng bỏng mà ngang ngược khiến cho trong lòng Nhiếp Vân giận dữ không thôi.

Kiếp trước kiếp này Nhiếp Vân ghét nhất là loại nữ nhân này, tự cho mình là đúng, tự nhận là người mà tất cả nam nhân trong thiên hạ phải vây quanh nàng. Kỳ thực trong mắt nam nhân nàng chỉ có bộ dáng khiến cho người ta cưỡng gian mà thôi, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.

- Được.

Biết rõ lúc này không phải là lúc làm loạn với nữ nhân này, Nhiếp Vân đành phải nhẫn nhịn, nhìn dòng sông rồi đi về phía trước.

Tuy rằng thiên phú đặc thù của hắn nhiều, nhưng mà đối phương thậm chí còn Thiên thủ chi khí bài danh thứ mười một. Hơn nữa bằng vào cảm giác, chủ nhân của Thiên thủ chi khí ít nhất cũng đã mở ra hình thái thứ ba. Nếu không không có khả năng áp chế được kiếm đạo đan điền, làm cho kiếm đạo đan điền không có chút hiệu quả nào.

Hơn nữa cấp bậc chính thức của hắn chỉ là Lĩnh vực cảnh, đối phương lại là Nạp Hư cảnh, đẳng cấp cách biệt không có cách nào vượt qua. Huống chi đối phương cũng giống như hắn, đều là quái thai có thể vượt cấp chiến đấu.

Không có Dời thiên phù lục, cứng rắn động thủ cũng đánh không lại, chỉ có thể nhịn mà thôi.

May mắn mà nơi này tuy rằng quỷ dị, nhưng mà dường như cũng không có bẫy rập, Nhiếp Vân một đường tiến lên phía trước, Thiên nhãn thủ chung cẩn thận quan sát bốn phía, cũng không có phát hiện ra bất kỳ dị thường nào.

- Đó là cái gì?

Hai người đi cả buổi mới nhìn thấy một bóng dáng đen kịt xuất hiện trước mắt, bóng dáng này bị những ngọn núi che lấp, khoảng cách quá xa cho nên không nhìn được rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên, từ bóng dáng có thể đoán được là một cung điện.

- Nơi này mà cũng có cung điện sao?

Nhiếp Vân sững sờ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tinh hà đảo ngược, dòng sông chảy ngược đã khiến cho người ta rất là kỳ quái rồi, mà trong này không ngờ lại có người kiến tạo cung điện. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đây là nơi nào?

Sao kiếp trước hắn chưa từng nghe nói có địa phương như vậy chứ?

- Nhanh đi qua xem thế nào.

Di Tĩnh cũng nhìn thấy loại tình huống này cho nên vung tay nói.

- Có cung điện thì rất có thể có người ở lại, nếu như có người, không ai trong chúng ta hiểu được tình huống nơi này. Tùy tiện xông qua nhất định sẽ có chút phiền phức.

Trầm tư một chút, Nhiếp Vân nói.

Nếu như nơi này có người ở lại, tùy tiện đi qua, nhất định sẽ có phiền phức không nhỏ, tất cả nên cẩn thận mới thỏa đáng.

- Ngươi có đi hay không?

Thấy hắn từ chối, Di Tĩnh trợn mắt, bàn tay khẽ đảo, lần nữa lấy ra Địa Ngục Thiết long tiên.

- Nếu như không đi, ngươi có tin ta sẽ lập tức giết ngươi hay không?

- Hừ. Ta không phải là nô lệ của ngươi, cũng không phải là thuộc hạ của ngươi. Muốn giết ta thì có thể động thủ, tuy nhiên, cho dù có đánh chết ta, ta cũng có biện pháp làm cho ngươi trọng thương, vĩnh viễn không rời khỏi nơi này được.

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.

- Làm ta không ra được? ngươi cho rằng ta sợ sao? Ca ca ta một khi biết rõ ta mất tích, nhất định có thể tìm tới rồi cứu ta ra ngoài.

Nói tới ca ca, trong mắt Di Tĩnh hiện lên vẻ tự tin nồng đậm, nàng cười lạnh.

- Ta lặp lại lần nữa, đi hay không đi? Nếu như không đi thì vĩnh viễn đừng mong biết được chuyện giải dược. Ta còn có thể khiến cho độc dược lập tức phát tác, cho ngươi lập tức chết ngay.

- Được được, coi như ngươi lợi hại.

Nghe thấy đối phương lần nữa dùng giải dược uy hiếp mình, Nhiếp Vân muốn phản kháng, qua một hồi, dường như biết mình không phải là đối thủ cho nên mới chậm rãi áp chế lửa giận xuống dưới.

- Ta đi, ta sẽ đi ngay bây giờ.

Nói xong hắn đi nhanh về phía trước, một đường nhanh chóng phi hành, đi tới trước mặt bóng dáng cung điện kia.

Quả nhiên giống như trước đó hai người nhìn từ xa, là một cung điện nguy nga bị một ngọn núi cao ngất che lấp.

- Ồ? Không đúng, đây.. Đây không phải là ngọn núi, mà là... Thi thể.. Long thi.

Còn chưa tới trước mặt cung điện thì hai mắt Nhiếp Vân đã nhìn vào trên ngọn núi, mới liếc mắt nhìn toàn thân hắn đã run rẩy, rung động mãnh liệt khiến cho ngay cả lão ngoan đồng hai thế giới như hắn cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng, trong lòng phát lạnh.

Thứ xuất hiện trước mắt hắn căn bản không phải là sơn mạch, mà là thi thể cực lớn, từ cổ chí kim, xa xưa, mang theo sự tang thương dày đặc của lịch sử, giống như không biết bao nhiêu vạn năm trước đã tới đây. Mà sau bao nhiêu vạn năm lại tử vong ở nơi này.

Mỗi một thi thể đều cao mấy ngàn thước, nằm trên mặt đất, kéo dài ra ngoài, tựa

như từng ngọn núi cao lớn, nặng nề, khiến cho người ta sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.