Đáng thương mình lại một mực không hề phát giác!
- Hiện tại biết rõ đã chậm, thiếu gia nói lời này với ngươi, là không có ý định cho ngươi còn sống, chết đi cho ta!
Dương Lâm đã biết ý định của thiếu gia, bàn tay lớn nắm qua.
Hắn là Khí Hải đệ tứ trọng đỉnh phong, so với Dương Ngạn đệ tứ trọng trung kỳ cao hơn hai cấp, vừa ra tay chân khí tràn ngập, như thủy triều lao nhanh.
- Mẹ, nay nhi tử báo thù cho ngươi! Chết cho ta!
Ngửa mặt lên trời hét một tiếng, bàn tay của Dương Ngạn khẽ đảo, Liệt Diễm Phủ thẳng tắp bổ về phía trước!
- Liệt Diễm Phủ là binh khí cường đại, nếu như đã luyện hóa, ta khả năng còn có thể sợ hãi vài phần, nhưng tiếc, ngươi lấy được thời gian quá ngắn, lấy đến đây cho ta đi.
Thấy đối phương không trốn tránh công kích, ngược lại dùng Liệt Diễm Phủ bổ ra, Dương Lâm cười hắc hắc, ỷ vào lực lượng hùng hậu, lập tức thi triển phương pháp tay không đoạt dao!
Nếu như có thể trực tiếp đoạt Liệt Diễm Phủ, tuyệt đối sẽ được thiếu gia ban thưởng, tiền đồ vô lượng, Dương Lâm đang tưởng tượng lấy thiếu gia như thế nào ban thưởng mình, đột nhiên ánh mắt hoa lên, mắt phải thấy được thân hình bên trái.
Phù phù!
Hắn bị một búa bổ trở thành hai nửa, thi thể té trên mặt đất, máu tươi tung tóe đầy đất.
- Ngươi đã luyện hóa được Liệt Diễm Phủ…
Dương Lâm rốt cục minh bạch chuyện gì xảy ra, bất quá hiện tại biết rõ đã muộn, hối hận rốt cuộc không kịp!
Muốn trách thì trách tại sao mình làm chim đầu đàn, vốn định lập công, lại trở thành thi thể.
- Mẹ, ngươi chết ở trước mặt nhi tử, nhi tử lại nhìn không ra ngươi bị người đầu độc, là nhi tử thực xin lỗi ngươi! Hôm nay, nhi tử ra tay giết cừu nhân, báo thù cho ngươi!
Một búa chém Dương Lâm thành hai khúc, nước mắt của Dương Ngạn cuồn cuộn mà xuống, cả người giống như điên, vọt tới chỗ Dương Tuấn.
- Cho dù ngươi luyện hóa được Liệt Diễm Phủ thì sao? Nói cho ngươi biết, Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, căn bản không phải là ngươi có thể tưởng tượng!
Nhìn hắn vọt tới, Dương Tuấn cũng không sợ hãi, ngược lại cười lạnh một tiếng, đánh ra một quyền!
Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, còn gọi là chân khí xuất thể, chiến đấu thì chân khí phóng ra ngoài giống như tên nỏ, chỉ nghe không trung có tiếng xé gió bén nhọn, chân khí của hắn hình thành khí lãng liền trực tiếp đánh trúng ngực của Dương Ngạn.
Bành! PHỐC!
Chân khí xuất thể căn bản không cách nào trốn tránh, Dương Ngạn bị đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Khí Hải đệ tứ trọng Chân Khí cảnh cận thân chiến đấu, lực lượng vô cùng cường hãn, nhưng so với đệ ngũ trọng có thể chân khí phóng ra ngoài, vẫn chênh lệch rất xa!
Nếu như so sánh đệ tứ trọng là võ giả mang đao, như vậy đệ ngũ trọng là người mang súng!
Dù đao lại sắc bén, chém sắt như chém bùn, gặp được công kích từ xa, còn chưa tới trước mặt, đã bị đánh tổn thương, như thế nào giao thủ?
Hiện tại Dương Ngạn cùng Dương Tuấn chính là như vậy, cho dù người phía trước đã luyện hóa được Liệt Diễm Phủ, thực lực tăng nhiều, nhưng so với người thứ hai có thể công kích từ xa, vẫn là kém xa!
- Hôm nay cho dù ta chết, cũng phải giết ngươi báo cừu cho mẹ!
Máu tươi phun trào, Dương Ngạn cũng không lui về phía sau, ngược lại hai mắt càng ngày càng hồng, cả người giống như điên.
Mẫu thân là người trọng yếu nhất trên đời của hắn, lại bị người trước mắt này hạ độc chết, hận ý cường đại bốc cháy lên, để cho lực lượng trong người của hắn điên cuồng xoay tròn, tựa hồ tùy thời sẽ bạo tạc nổ tung!
Ầm ầm!
Hận ý trùng kích, Dương Ngạn tựa hồ không có chú ý đến, thời điểm hắn điên cuồng tới cực điểm, chân khí trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát, như đột phá gông cùm xiềng xích nào đó, đã xảy ra bay vọt về chất!
- Chết!
Một tiếng thét dài, Liệt Diễm Phủ đột nhiến bắn ra một đạo hỏa diễm dài mấy chục thước, hung hăng bổ vào trên người Dương Tuấn!
- Điều này sao có thể!
Không nghĩ tới hận ý của Dương Ngạn đạt tới đỉnh phong, đột nhiên đột phá gông cùm xiềng xích, từ Khí Hải đệ tứ trọng trung kỳ trực tiếp đạt tới đệ ngũ trọng sơ kỳ, con mắt của Dương Tuấn trừng tròn xoe, bất quá còn không có đợi hắn kịp phản ứng, đã bị hỏa diễm vọt tới bao khỏa, thân thể như khí cầu nổ tung!
- Mẹ, nhi tử báo thù cho ngươi rồi!
Chứng kiến thịt nát đầy trời, Dương Ngạn quỳ rạp xuống đất, nhớ tới giọng nói, dáng điệu và nụ cười của mẫu thân, nước mắt rốt cuộc không chế trụ nổi, cuồn cuộn mà xuống.
- Dương Ngạn, người chết không thể sống lại, về sau ngươi có tính toán gì không?
Dương Ngạn giết chết Dương Tuấn, Nhiếp Vân liền động thủ đối phó hạ nhân cuối cùng, tuy thực lực người này cao hơn hắn một chút, nhưng chính thức chiến đấu, không ra ba chiêu, liền bước theo gót của Dương Lâm, biến thành một cỗ thi thể lạnh băng.
Ba người theo dõi toàn bộ tử vong, Nhiếp Vân thu thập tiền tài trên người bọn họ, đứng đó chờ đợi Dương Ngạn khôi phục tâm tình kích động.
Nguyên bản định đưa Dương Tuấn tới hóa giải một lần nguy cơ về sau của hắn, lại không nghĩ rằng đối phương nói ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn.
Dương Ngạn là hiếu tử, lúc trước ly khai gia tộc cũng là bởi vì mẫu thân ốm chết, hiện tại biết rõ nàng là bị người hại chết, mặc dù tự tay báo thù, trong nội tâm cũng tự trách, khó có thể dẹp loạn.
Qua gần một canh giờ, từ trên mặt đất đứng dậy, Nhiếp Vân biết rõ tâm tình của hắn đã bình phục, lúc này mới hỏi.
- Ý định? Ta muốn mang bài vị của mẫu thân đến nhà thờ tổ!
Hít sâu một hơi, Dương Ngạn xiết chặt nắm đấm.
- Ta giúp ngươi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Cảm ơn!
Nghe thiếu niên nói thoạt nhìn tùy ý, nhưng vành mắt của Dương Ngạn lại đỏ lên.
Mẫu thân không phải chính thất, muốn đi vào nhà thờ tổ quả thực không khả năng, nhất định sẽ lọt vào các loại quấy nhiễu, khó khăn trùng trùng điệp điệp, Dương Ngạn làm ra quyết định này, cũng có chút lực lượng chưa đủ, không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt không cần suy nghĩ liền đáp ứng, phần tình bằng hữu này, rất đáng quý!
Dương Ngạn biết rõ, từ hôm nay trở đi, Nhiếp Vân không chỉ là bằng hữu của mình, càng là huynh đệ, huynh đệ cả đời!
- Dương Tuấn bị giết, chi nhánh, thế lực trước kia phụ thuộc hắn nhất định sẽ nổi điên, ngươi vừa mới tấn chức Khí Hải đệ ngũ trọng còn không có triệt để củng cố, tốt nhất đợi củng cố tu vi hãy đi qua, tỷ lệ thành công sẽ lớn một chút!
Nhiếp Vân khuyên một câu.
- Ân, ta biết rõ!
Dương Ngạn gật đầu, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt:
- Ba ngày sau ta tới tìm ngươi!
- Tốt!
Nhiếp Vân thấy hắn cũng không mất đi tỉnh táo, nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu.