Vô Tận Đan Điền

Chương 18: Chương 18: Giết sạch. (Hạ)




Vèo!

Hóa thành một đường vòng cung ưu mỹ, hộp ngọc quay vòng trên không trung.

- Là ta!

- Của ta...

Bọn người Thẩm Quý tuy cùng một chi nhánh nhưng cũng không đoàn kết. Cả đám nhao nhao kêu gào rồi xông tới cướp!

- Ha ha!

Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Vân vốn đang lười biếng đứng yên đột nhiên động!

Hắn giống như lão hổ đánh về phía con mồi, bất động thì thôi, khẽ động liền hóa thành một đạo quang mang, xông thẳng về phía đám người.

PHỐC! PHỐC! PHỐC! PHỐC!

Người trên không trung không cách nào trốn tránh, phần lớn lực chú ý đều tập trung vào hộp ngọc trên kia, căn bản không ai ngờ Nhiếp Vân vốn ốm yếu lại hành động nhanh thế. Còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, trước mắt tối sầm, rơi xuống đất như sung, biến thành vô số cỗ thi thể.

- Ah... Ngươi dám sát hại tộc nhân, Nhiếp Vân ngươi thật to gan!

Thẩm Quý phu nhân thực lực mạnh nhất may mắn tránh thoát công kích. Thấy đám thi thể trước mắt, mặt mũi tái mét, rống to.

Tuy nàng là chủ mưu trong chuyện này nhưng dù sao cũng là phận đàn bà, chưa thấy qua người chết nên sắp điên lên rồi.

Mới vừa rồi còn là cừu non mềm yếu mặc người khi dễ, nháy mắt lại giết người không chớp mắt. Loại biến hóa này, bản thân nàng ta căn bản không cách nào tiếp nhận.

- Sát hại tộc nhân? Ha ha, đây là rừng sâu núi thẳm, ai biết các ngươi bị ta giết? Ta xem là đến tìm kiếm Bồng Hinh Tuyết Liên, kết quả không cẩn thận rơi xuống vách núi chết đi à nha!

Cười lạnh một tiếng, hắn duỗi tay về trước, đánh về hướng cái trán của Thẩm Quý phu nhân.

Cái chưởng này thoạt nhìn cũng không có kỹ xảo gì, nhưng lại cho người một loại cảm giác không cách nào tránh né. Thẩm Quý phu nhân còn chưa hoàn hồn đã bị đánh vỡ đầu, máu văng đầy đất.

Giết xong đám người, hộp ngọc lúc này mới rơi xuống. Nhiếp Vân nhẹ nhàng một trảo chộp vào trong tay.

- Con giết hết đám kia….

Chứng kiến thi thể đầy đất, Nhiếp Linh con mắt trợn tròn, có chút không dám tin tưởng.

Vừa mới thấy nhi tử quăng hộp ngọc về phía đám người, nàng liền thất vọng nhắm mắt lại. Không nghĩ tới chớp mắt qua đi đã thấy đám người chi nhánh Nhiếp Trương đều biến thành thi thể! Sự trái ngược ấy khiến nàng có chút không tiếp thụ được!

Nhi tử không phải khuất phục bọn chúng sao? Tại sao lại đột nhiên ra tay? Hơn nữa thực lực con nàng chỉ mới Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, sao có thể một hơi giết nhiều người vượt qua thực lực của mình như vậy? Trong đó còn có Thẩm Quý Chân Khí cảnh sơ kỳ…

Đến cùng chuyện gì xảy ra?

Nàng không có hoa mắt đi?

- Ha ha, nương không nhìn lầm. Vừa rồi con nói vậy là để cho đám kia chủ quan, thuận tiện ra tay mà thôi!

Chứng kiến biểu lộ của mẫu thân, Nhiếp Vân cười khổ một cái, tiện tay nhặt những thi thể trên đất ném xuống sườn núi.

Thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để chống lại gia tộc, phải đem những thi thể này xử lý không còn dấu vết mới được.

- Làm cho bọn chúng chủ quan, thuận tiện ra tay?

Nhiếp Linh cũng là người thông minh, lập tức tỉnh táo lại. Ngẫm lại hành động ban nãy của nhi tử quả là thế. Nhưng nàng còn tưởng rằng hắn khiếp đảm, lo lắng một thời gian dài như vậy!

Xem ra nhi tử đã thay đổi, chẳng những so trước kia sáng sủa, gặp được việc gì cũng sẽ không khinh xuất giống như trước kia, ngược lại biết dùng mưu trí rồi!

- Đây là Linh Dược nương vất vả hái được, sao ta có thể cho đám khốn nạn này được chứ!

Cười cười, Nhiếp Vân đem thi thể xử lý xong, cũng đem chiến trường thanh lý sạch sẽ, lúc này mới nhìn về phía mẫu thân:

- Nương, chúng ta trở về đi. Trời sắp tối rồi, nếu không quay về ta sợ chi chúng ta sẽ loạn lên đấy.

Cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tai , Nhiếp Linh nhìn thiếu niên kéo chính mình chạy vội, không thể tin được.

Từ trên núi cùng nhi tử chạy xuống, vốn với thực lực Chân Khí cảnh, tốc độ nàng so với hắn có thể nhanh hơn không ít. Kết quả vừa bắt đầu đi mới phát hiện ý nghĩ này ngây thơ cỡ nào!

Nhi tử toàn lực chạy đừng nói là đuổi theo, bóng lưng hắn nàng đều nhìn không thấy!

Nhi tử lúc nào học được phương pháp khinh thân khủng bố như vậy?

Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ tam trọng Dưỡng Khí cảnh có thể thi triển ra loại tốc độ này, vậy nêú đạt tới cấp bậc Khí Tông, chẳng phải so với chim còn bay nhanh hơn?

Loại công pháp này, cho dù là đệ tử hạch tâm trong nội môn gia tộc có lẽ cũng chưa từng học qua!

- Ha ha, con có được một chút kì ngộ, cho nên học được một ít. Con cũng mong ngài đừng hỏi gì. Người truyền thụ cho con không muốn con nói chuyện gì về hắn cả.

Cách nghĩ của mẫu thân Nhiếp Vân như thế nào lại không biết? Bất quá việc trọng sinh là bí mật lớn nhất của hắn, tốt nhất không nói cho bất luận kẻ nào. Ngay cả mẫu thân đều không được!

Cái cớ lừa gạt tùy tiên khi trước có thể lừa gạt Nhiếp Đồng cùng Nhiếp Tiểu Phụng, nhưng nếu muốn lừa gạt mẫu thân chỉ sợ cũng có chút khó khăn. Cho nên hắn chỉ có thể tự bịa ra một tên sư phụ!

Thế ngoại cao nhân vì truyền thừa mà bí mật thu nhận đồ đệ cũng từng có. Lấy cớ này tuy cũng rất hoang đường, nhưng so với trọng sinh tốt hơn nhiều.

- Thật sao? Vậy con phải đối xử với người ta cho tốt! Ngàn vạn không nên chọc giận lão nhân gia nghe chưa!

Nghe Nhiếp Vân nói như vậy, đôi mắt Nhiếp Linh sáng ngời. Nàng cũng không truy vấn nữa mà vội vàng dặn dò một tiếng.

- Dạ nương!

Nhiếp Vân không nghĩ tới mẫu thân lại tin tưởng. Còn gọi gì mà ‘lão nhân gia’… Hắn có già như vậy sao?

Ách, bất quá tính cả tuổi thọ kiếp trước, thật đúng là lão quái vật...

Mang theo mẫu thân nhanh chóng phóng xuống núi, hai người rất nhanh quay về trong chi. Trên đường Nhiếp Vân cũng thuận tiện đem Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết truyền cho Nhiếp Linh. Đương nhiên cái cớ vẫn là vị sư phụ có lẽ có kia.

Bất quá mẫu thân quả nhiên không phải người dễ lừa.

Nghe nội dung Phiêu Miểu Tiên Tâm nàng liền biết nó không đơn giản là công pháp quý tộc thượng phẩm. Nhưng nàng cũng biết có một số việc hỏi nhiều hơn ngược lại không tốt, nên không tò mò nữa.

- Phu nhân, thiếu gia các ngươi trở về rồi!

Tiến vào sân nhỏ, Nhiếp Trùng đưa Nhiếp Linh đi nghỉ ngơi xong lại chạy ra nói:

- Thiếu gia, xế chiều hôm nay có một người tới tìm ngươi. Ta hỏi tính danh của hắn, hắn không muốn nói nên đã an bài người vào sân thiếu gia đợi. Hiện tại cũng đợi đã nửa ngày.

- Ta đã biết!

Nhiếp Vân biết chắc là Phùng Tiêu đã đến, cười nhạt một tiếng, trực tiếp đi vào sân nhỏ.

- Đây là dược liệu ngươi nói, lúc nào mới có thể giúp ta mở ra huyết thống nhân tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.