Vô Tận Đan Điền

Chương 1719: Chương 1719: Hàn Quang Kiếm




Bắc Đẩu kiếm là đồ của Bắc Đấu Tinh Quân lưu lại, trước khi thành công đạt được vị trí tháp chủ, Nhiếp Vân tạm thời không muốn lấy ra, bởi vì một khi lấy ra sẽ làm người ta cảm thấy hắn vận khí tốt, dựa vào truyền thừa mới đạt được vị trí tháp chủ, không có dựa vào thực lực đạt được vị trí tháp chủ làm người ta tin phục.

Lại nói sau khi dựa vào thực lực đạt tới vị trí tháp chủ, khi đó hắn mang chí bảo truyền thừa ra sẽ có sức thuyết phục hơn.

Không sử dụng Bắc Đẩu kiếm mặc dù sẽ giảm xuống một bộ phận thực lực nhưng Nhiếp Vân cũng không sợ hãi, bằng vào chín loại thiên phú vừa gia tăng cùng hai thiên phú top mười nguyên khí sư, võ đạo sư, cho dù đối phương là Tiên Quân cũng có thể đánh chết.

- Trường kiếm? Ta có một thanh, chỉ là nửa bước tạo hóa tiên khí, trước cho mượn ngươi dùng đi!

Quỳnh Nhai trưởng lão lấy ra một thanh trường kiếm.

- Tốt, là nó!

Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Thanh kiếm này so ra còn kém Bắc Đẩu kiếm nhưng hàn quang bắn ra khắp bốn phía, là một thanh hảo kiếm hiếm có, cũng có thể gia tăng thực lực của hắn, sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa.

- Thanh kiếm này của ta tên là Hàn Quang, cũng không sợ ngươi chê cười, năm đó sau khi đạt được nó vẫn không cách nào luyện hóa, cũng chưa từng dùng qua, cho ngươi cũng không thành vấn đề, chỉ sợ ngươi sử dụng không. . . Cái gì? Đừng nói với ta ngươi đã luyện hóa?

Quỳnh Nhai trưởng lão đưa thanh kiếm qua, nàng cười khổ lên tiếng, nàng còn chưa nói xong đã thấy Hàn Quang Kiếm chấn động nhẹ nhàng và bị Nhiếp Vân thu vào cơ thể.

Bảo vật chỉ có bị triệt để luyện hóa mới có thể tương dung với cơ thể, bị thu vào trong cơ thể, nàng không thể luyện hóa Hàn Quang Kiếm, hiện tại trong tình huống chưa nói xong một câu đã thấy người ta luyện hóa nó.

Nàng vừa nhìn thấy cảnh này liền có cảm giác sụp đổ.

- Ách, chuôi kiếm nầy này là trường kiêm thuộc tính băng hàn, vừa vặn ta có thiên phú hàn băng, cho nên. . . Trùng hợp mà thôi!

Nhiếp Vân nói.

- Xem ra thanh kiếm này vô duyên với ta...

Quỳnh Nhai trưởng lão không nghĩ tới xuất hiện tình huống này, nàng cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt sáng ngời.

- Đúng rồi, ta nhớ tới một sự kiện, thanh Hàn Quang Kiếm này ta lấy được bên trong Hỗn Độn Hàn Băng Trì, chỉ là một thanh tử kiếm, nghe nói còn có một thanh mẫu kiếm ẩn sâu trong đó, thực lực của ta quá yếu, bản thân không có thiên phú hàn băng sư cho nên không thể tiến vào bên trong, nghe nói mẫu kiếm có được uy lực tạo hóa tiên khí, nếu như ngươi có thể lấy được sẽ gia tăng thực lực rất lớn.

- Hỗn Độn Hàn Băng Trì? Cách đây xa không? Vài ngày có thể tới không?

Đôi mắt Nhiếp Vân tỏa sáng.

Hắn có được thiên phú thiên thủ sư, tính linh xảo không cần nhiều lời, hoàn toàn có thể tâm phân nhị dụng hai tay dùng hai thứ khác nhau, trước kia chỉ có một thanh Bắc Đẩu Kiếm cấp bậc tạo hóa tiên khí cho nên không thể phát huy năng lực này, nếu có thể lần nữa tìm được một thanh tạo hóa tiên khí, hai tay sử dụng kiếm, thực lực hoàn toàn có thể gia tăng gấp đôi.

- Cách nơi này phi thường xa, lúc đầu ta có lưu truyền tống trận lại, có thể trực tiếp đi qua.

- Nếu tốc độ nhanh có lẽ thời gian ba ngày sẽ kịp.

Quỳnh Nhai trưởng lão cười nói.

- Vậy thì tốt, chúng ta lên đường đi!

- Nhìn xem có thể lấy được mẫu kiếm hay không.

Nội tâm Nhiếp Vân đại động.

- Việc này...

Quỳnh Nhai không nghĩ tới hắn nôn nóng như thế, lúc này nhìn sang đám người An Kình trưởng lão, trong mắt mang theo ý hỏi thăm.

- Muốn đi thì đi nhưng trong ba ngày mặc kệ có thành công hay không nhất định phải trở lại!

An Kình trưởng lão do dự vẫn gật đầu.

Tu luyện giả tối kỵ nhất trong lòng có tâm kết, nếu Nhiếp Vân vội vã muốn có được mẫu kiếm như thế, không cho hắn đi ngược lại sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực.

- Như vậy đi, ta đi cùng với bọn họ, như vậy cho dù gặp được nguy hiểm cũng có thể chiếu ứng một hai!

Tư Dương trưởng lão nói.

- Ân, có thể, ngươi có được thiên phú duệ kim sư, lực phòng ngự kinh người, thực lực lại mạnh, có ngươi đi cũng an toàn hơn không ít.

An Kình trưởng lão gật gật đầu.

Tư Dương Thái Thượng trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong bốn người, hơn nữa một thân mình đồng da sắt, có hắn đi cùng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

- Chúng ta đi!

Thương nghị hoàn tất, ba người cáo từ, quay người đi ra ngoài.

Ba người vừa đi, gian phòng lập tức lạnh xuống.

- Các ngươi thấy Nhiếp Vân thế nào?

An Kình trưởng lão nhìn hai lão giả khác.

- Người này tuổi không lớn lắm, lại thâm bất khả trắc!

- Có phải đám người Xích Phong phái tới hay không?

Hai người bọn họ xoa xoa mi tâm, nội tâm nghi ngờ.

Tuy vừa rồi bọn họ biểu hiện khen ngợi Nhiếp Vân có thừa nhưng trên thực tế cũng không tin hắn.

Việc này cũng khó trách, bọn họ đang tìm người phù hợp với vị trí tháp chủ, lúc này có một người ưu tú xuất hiện, đổi lại ai cũng chỉ sợ cảm thấy có âm mưu.

- Ánh mắt của hắn thanh tịnh, ngôn ngữ bằng phẳng, chắc có lẽ không phải đám người Xích Phong phái tới, ta chỉ lo lắng hắn là người của thế lực bí mật nào đó tới giành cơ nghiệp Khu Tu Tháp của chúng ta.

Trên mặt An Kình trưởng lão mang theo lo lắng.

- Trong Khu Tu Tháp chúng ta xuất hiện mâu thuẫn cũng không có gì, vạn nhất bị người khác lợi dụng sơ hở, cơ nghiệp trăm triệu năm của Khu Tu Tháp sẽ bị hủy trong tay của chúng ta, cho dù chết cũng không mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông.

- Nếu thật là như thế, như vậy đi, hiện tại chúng ta đi tìm hiểu tình huống của Nhiếp Vân trước.

- Trẻ tuổi như thế đã có thực lực như vậy, không có khả năng không có tiếng tăm gì, hảo hảo nghe ngóng nhất định có thể tra ra cái gì, nếu thật sự là người thế lực khác trà trộn vào, cho dù chúng ta bại bởi đám người Xích Phong cũng không thể làm tổn hại cơ nghiệp Khu Tu Tháp!

An Kình trưởng lão gật đầu.

- Tốt, ngươi yên tâm đi, Khu Tu Tháp chúng ta trải rộng thiên địa lục đạo, chỉ cần tuổi của hắn hông giả, dò xét phi thường dễ dàng!

Lão giả này đứng dậy, hắn lấy một ngọc bài, bàn tay vẽ lên đó vài cái và truyền tin tức ra ngoài.

Chỉ chốc lát, hào quang trên ngọc bài sáng lên, lúc này đã có người trả lời.

Cúi đầu nhìn vào trong ngọc bài, lão giả vốn trầm mặt lúc này biến sắc, bờ môi không ngừng run rẩy, dường như hắn nhìn thấy tin tức làm hắn khiếp sợ không thôi.

- Như thế nào?

Nhìn bộ dạng của hắn, An Kình trưởng lão cau mày.

Thân là cường giả Tiên Quân lại thất thố như vậy, thật sự có phần mất tiêu chuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.