Vô Tận Đan Điền

Chương 2904: Chương 2904: Hắn rốt cuộc là người nào? (1)




Mặc dù hắn rất muốn giết tất cả mọi người, nhưng biết, làm như vậy mất nhiều hơn được, bây giờ chỉ có thể làm ra lựa chọn!

Dù sao những người này đều thề, sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay.

- Thả? Thiếu gia, cái này...

Chiến sĩ thiết giáp không nghĩ tới thiếu gia sẽ đáp ứng điều kiện của đối phương, tất cả đều luống cuống.

- Ta lệnh thả người, chẳng lẽ không nghe thấy sao?

Quần Liêu quát lạnh.

- Vâng...

Mọi người không dám vi phạm, không thể làm gì khác hơn là giải trừ áp chế trên người đối phương.

- Lập tức rời đi nơi này, đi càng xa càng tốt, đừng nghĩ báo thù cho ta, ta cũng không cần các ngươi báo thù, đi thôi!

Thấy đối phương đáp ứng, Chí Hào tướng quân thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho mọi người.

- Tướng quân...

Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, liên tục dập đầu mấy cái, xoay người rời đi.

Bọn họ biết tướng quân là vì để cho bọn họ sống, đồng thời hướng bốn phương tám hướng bay vút đi, không có dừng lại chút nào.

Chỉ có phân tán ra, tướng quân mới không uổng công hy sinh.

- Không tệ, không tệ! Xem ra ta vẫn là xem thường ngươi...

Thấy mọi người biến mất, trong mắt Quần Liêu lóe lên một đạo âm ngoan, sau đó khôi phục thanh minh:

- Tốt lắm, bây giờ thừa nhận tội danh đi, không nên tâm tồn may mắn, cho dù bây giờ ta để cho bọn họ rời đi, nhưng chỉ cần ngươi dám có ý nghĩ gì khác, ta cũng có biện pháp để cho bọn họ toàn bộ lưu lại!

- Ngươi yên tâm, ta sẽ thừa nhận tội danh, hơn nữa còn phối hợp ngươi!

Đưa mắt nhìn mọi người rời đi, Chí Hào tướng quân xoay đầu lại nói.

Có thể lấy tánh mạng một mình hắn, đổi nhiều người như vậy... Đáng giá!

- Rất tốt, bây giờ rộng mở linh hồn của ngươi, ta dung hợp Linh Hồn Tỏa Tội Thư vào!

Bàn tay của Quần Liêu run lên, một quyển sách treo lơ lửng ở trên không trung, lóng lánh tỏa ra kim quang nhàn nhạt, bao phủ Chí Hào tướng quân ở bên trong.

- Hô!

Biết khó có thể may mắn thoát khỏi, Chí Hào tướng quân phun ra một hơi, linh hồn lan tràn ra, thời điểm linh hồn sắp tiếp xúc quyển sách, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Vu oan giá hoạ... Ta vẫn là lần đầu tiên thấy thủ đoạn hèn hạ như vậy, Hỏa Thần tông thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt!

Một bóng người đứng ở trên lưng Thần thú phi hành, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

- Mọi người dừng lại!

Ngoài Hồng Nhan cốc, mấy thân ảnh chạy như điên đột nhiên ngừng lại, một tướng sĩ hét lên.

Nghe được tiếng kêu của hắn, tất cả thân ảnh đi tới toàn bộ ngừng lại.

- Tướng quân vì chúng ta cam tâm chịu chết, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy thản nhiên tiếp nhận, không có biện pháp nào sao?

Tướng sĩ này hét.

- Dương Thạc, nếu không ngươi nghĩ cho mọi người một biện pháp, những người đó thực lực mạnh mẻ, chúng ta căn bản không phải đối thủ, tướng quân làm như vậy, là vì cứu tánh mạng của chúng ta, nếu không trở về, cuối cùng không trốn thoát đối phương đuổi giết, tướng quân chẳng phải chết vô ích?

Một người khác hét.

Người nói chuyện này chính là Phạm Trọng, mà mới vừa rồi để mọi người dừng lại, là Dương Thạc.

Hai người đều là đội trưởng của Chí Hào doanh, người được Chí Hào tướng quân coi trọng, mặc dù ban đầu ở sinh nhật yến hội của Bích Nhi, cùng Phí Đồng không ngừng tranh chấp, trên thực tế lại hết sức trung thành, vì tướng quân ngay cả sinh tử cũng có thể không để ý.

- Bất kể thế nào, chúng ta nhất định phải cứu tướng quân, dù chết, cũng sẽ không tiếc, nếu không... Cho dù sống cũng như cái xác biết đi, có lỗi với mình, thật xin lỗi ân tình của tướng quân!

Ánh mắt Dương Thạc mang theo kiên quyết.

Đại trượng phu chết thì chết, chết thống khoái cùng mang tiếc nuối sống, người ngu đi nữa cũng sẽ làm ra lựa chọn.

- Không sai! Tướng quân đối với chúng ta ân trọng như núi, không được thì mọi người cùng nhau chết! Đến âm phủ, cũng có thể làm bạn, cứ như vậy rời đi, tướng quân một người xuống đó, chẳng phải cô đơn tịch mịch sao?

Lại một người rống lên.

- Ta cũng không muốn đi, muốn lưu lại bồi tướng quân!

- Ta muốn lưu lại nhìn một chút, đám người kia rốt cuộc vô sỉ như thế nào, cho dù sau này làm ác quỷ, cũng không buông tha bọn họ!

Đám người Dương Thạc nói, giống như đốt dây dẫn thuốc nổ.

Mọi người vào sinh ra tử nhiều lần, đã sớm nhìn phai nhạt sinh tử. Nếu như cứ như vậy biệt khuất rời đi, biết rõ tướng quân vì bọn họ bỏ mình mà lực bất tòng tâm, cho dù sống sót cũng không có ý nghĩa, còn không bằng rút đao tự sát!

- Mọi người chớ quấy rầy! Có thể nghe ta nói một câu hay không?

Thời điểm mọi người ở đây suy nghĩ cùng tướng quân liều chết, trong đám người có một thanh âm vang lên.

Phí Đồng đi ra.

- Phí Đồng, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì?

Mặc dù không hợp nhau, nhưng lúc này lại không phải thời điểm mâu thuẫn, Phạm Trọng không nhịn được hỏi.

- Biện pháp tốt... Ta không có!

Phí Đồng lắc đầu một cái, nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt mang vẻ kiên định:

- Bất quá, ta biết có người nhất định có thể cứu Chí Hào tướng quân!

- Người nào? Ai có thể cứu tướng quân? Chỉ cần ngươi nói ra tên, ta cho dù chết, cũng phải mời hắn tới!

Nghe Phí Đồng nói khẳng định như vậy, mọi người lần nữa dấy lên hy vọng, chỉ có Dương Thạc cau mày, không nhịn được hỏi.

Mọi người đưa mắt tập trung tới, từng cái mang hi vọng.

Nếu quả thật có người có thể cứu tướng quân, đừng nói lên núi đao xuống biển lửa, cho dù lập tức tử vong, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày một chút!

- Ngươi sẽ không nói là Bích Nhi chứ! Trước không nói tiểu thư có ở Hỏa Thần tông hay không, cho dù có, thì thực lực địa vị của Quần Liêu cao hơn tiểu thư, song phương tranh đấu, tiểu thư cũng chỉ có thể thua thiệt!

- Đúng vậy, chính vì tướng quân biết điểm này, mới không có nói ra tiểu thư!

- Chúng ta là người của Phổ Thiên hoàng triều, chỉ bằng vào điểm này, bị đối phương bắt lại liền không cách nào phản cung, nếu vì vậy liên lụy tiểu thư nữa, chúng ta liền muôn lần chết cũng khó thoát tội!

- Tiểu thư trước không thể nói, nếu không, lấy cá tính của nàng, nhất định sẽ nháo rất lớn, đến lúc đó chúng ta chỉ biết hại nàng...

Trong đám người không biết người nào nói ra Bích Nhi, mọi người đồng thời lắc đầu.

Mặc dù tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của tướng quân, nhưng nàng ở Hỏa Thần tông địa vị không cao, vạn nhất để Quần Liêu biết, làm không tốt sẽ tiếp tục trảm thảo trừ căn!

Như vậy không những không thể cứu tướng quân, ngay cả tiểu thư cũng hại!

Cũng không phải bọn họ không tin Bích Nhi, mà vì tất cả mọi người là thế lực lớn đi ra, biết loại địa phương này cành lá đan xen, rất nhiều chuyện không có thực lực tuyệt đối, cưỡng ép ra mặt, chỉ biết mang đến tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.