Vô Tận Đan Điền

Chương 2174: Chương 2174: Hỗn Độn Vương Phù Lệnh (2)




- Ngươi bây giờ lập tức phái người đi thần chi di tích, không được thả bất cứ kẻ nào, cẩn thận thẩm tra!

Hoàng đế lông mi giương lên.

- Ta hiểu rồi!

Đại thần gật gật đầu, hắn lui ra bên ngoài.

- Hỗn Độn Vương Phù Lệnh... Ta nhất định phải hoàn thành!

- Nếu như có thể đạt được một kiện chúa tể thần binh phòng ngự, cho dù gặp được cường giả chúa tể cũng không cần sợ.

Trong mắt hoàng đế bắn ra hào quang bốn phía, dường như hắn cũng không tức giận vì mất đi Phù Hư Đam Sơn.

- Sát khí thật cường đại!

Đẩy cửa đi vào bên trong, Nhiếp Vân lập tức tiến vào một hành lang thật dài, đập vào mặt chính là sát khí cuồng bạo.

Những sát khí này đã có linh trí hình thành đầu quỷ lơ lửng trên không trung, gặp người liền công kích, cắn xé, cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo đụng vào cũng bị cắn thành tro bụi, cặn bã không thừa.

- Thiên Tâm Đằng!

Tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, Thiên Tâm Đằng nhanh chóng bắn ra, xúc tu của nó đưa qua chung quanh thôn phệ đám đầu quỷ.

Xì xì xì xì...

Chỉ trong nháy mắt đầu quỷ bị Thiên Tâm Đằng thôn phệ biến thành chất dinh dưỡng.

- Có lẽ bọn chúng thông qua thông đạo này, ta phải nhanh một chút!

Sau khi càn quét đám đầu quỷ, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên và phát hiện phía trước không có tung tích đám người Tô Lâm, biết rõ đám người này đã thông qua hành lang, hắn cũng không nhiều lời, tăng thêm tốc độ xông về phía trước.

Ô ô ô!

Dọc theo thông đạo đi về phía trước, từng tiếng nức nở nghẹn ngào kích thích đầu óc, sát khí không ngừng hóa thành đầu quỷ thôn phệ người sống, còn hình thành gió lạnh thổi qua linh hồn, linh hồn hơi dính vào sẽ cảm thấy đau đớn như nứt ra, thống khổ không chịu nổi.

Phòng ngự chi khí của Nhiếp Vân bảo vệ linh hồn, tăng thêm tốc độ đi thẳng về phía trước, thời gian qua một lát đã vượt qua thông đạo, một đại sảnh rộng lớn xuất hiện trước mặt.

Đám người Tô Lâm đang ở trong đại sảnh, cả gian phòng có vô số thi thể nằm ngang, mỗi một thi thể vô cùng sống động giống như còn chưa chết, đôi mắt hoảng sợ mở to ra, dường như thấy chuyện khó tin nhất trên đời.

Những nhân vật này tuy đã biến thành thi thể từ không biết bao nhiêu triệu năm trước, từ kết cấu thân thể, làn da có thể nhìn ra được mỗi người khi còn sống đều là nhân vật kinh thiên động địa, không ít là cường giả cấp bậc Tông Chủ, nhiều cường giả đồng thời chết ở chỗ này, hơn nữa nhìn bộ dạng tử vong đã tạo thành trùng kích tinh thần quá lớn!

Khó trách trong thông đạo nhiều sát khí, oán khí như vậy, nhiều cường giả đồng thời tử vong tại đây, muốn sát khí không mạnh cũng không được.

Chẳng lẽ là lực lượng của cường giả phong vương?

- Trên Tửu Tiên Hồ Lô này có khắc mười tám bức họa đại đạo, nếu như không có lĩnh ngộ mười tám loại đại đạo này và quan sát nó sẽ có lĩnh ngộ to lớn, thứ này trân quý không thua gì một kiện hỗn độn thần binh đỉnh phong, nhưng mà Tô Lâm ta đã lĩnh ngộ xong mười tám đầu đại đạo này rồi nên không cần, các ngươi ai muốn?

Đám người Tô Lâm đi ở phía trước, vượt qua thi thể đi vào gian phòng ở giữa.

Nơi này còn bày ra không ít bảo vật, trong đó bắt mắt nhất là hồ lô rượu, trên hồ lô có mười tám bức họa, mỗi bức đều là một đại đạo rườm rà phức tạp giống như sao trời.

Nhìn thấy bảo bối, người được chọn trước lại không cần, như vậy có thể thuận lý thành chương muốn bảo bối còn lại.

Tuy Tửu Tiên Hồ Lô trân quý nhưng đối với Tô Lâm mà nói không có tác dụng lớn nên bỏ qua.

- Tửu Tiên Hồ Lô này có thể sử dụng làm thuyền cưỡi, vô cùng ảo diệu!

- Thích Huân ta muốn!

Thích Huân đi lên phía trước, hắn đưa tay cầm lấy hồ lô vào tay, thu vào nạp vật dung khí.

- Hồ lô với ta mà nói tác dụng không lớn, có thể đưa cho Lạc Khuynh Thành các nàng dùng, từ đó có thể trợ giúp lĩnh ngộ đại đạo.

Nhiếp Vân giấu trong thông đạo, hắn nhìn rõ hành động của mọi người, đột nhiên cười cười, bàn tay lặng yên đưa về phía trước và nắm lấy.

Hô!

Vận chuyển thiên phú thâu thiên sư, hồ lô bị Thích Huân thu vào nạp vật dung khí cũng rơi vào trong tay của hắn.

Nhiếp Vân hoàn toàn lĩnh ngộ thiên phú thâu thiên sư, hắn còn cường đại hơn Thích Huân chỉ là kẻ sử dụng Chủ Tể Phù Ấn có được năng lực rất nhiều, lúc trước thiên phú thần thâu đệ ngũ trọng ăn cắp vật phẩm của đệ tam trọng, tuy có năng lực tương tự nhưng có thể thần không biết quỷ không hay ăn trộm đồ vật của đối phương..

- Hắc hắc, các ngươi ở phía trước gặp phải nguy hiểm, ta theo sau phát tài.

Thấy mình dễ dàng thu Tửu Tiên Hồ Lô vào trong tay, Nhiếp Vân cười hắc hắc, tiện tay đưa vào nạp vật thế giới.

Một khi bảo vật tiến vào nạp vật thế giới chẳng khác nào ngăn cách với thế giới này, đối phương càng lợi hại cũng không dò xét được.

Vù vù vù!

Lấy đi Tửu Tiên Hồ Lô, mọi người cũng không thèm nhìn những thứ khác, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đằng sau đại sảnh là thạch đồ to lớn lơ lửng, nó tỏa ra khí tức bá tuyệt thiên hạ.

Đám người Tô Lâm đi tới phía trước và dừng lại.

Thạch đồ này cho người ta cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dường như đó là quái vật khổng lồ, chờ đám đông đi vào sẽ thôn phệ toàn bộ.

- Đây là địa đồ lãnh thổ, muốn tiếp tục đi lên phía trước phải thông qua địa đồ này, nếu không căn bản sẽ gặp khó khăn!

Ngẩng đầu nhìn lên thạch đồ, đôi mắt Tô Lâm sáng lên.

- Địa đồ lãnh thổ?

Mọi người nhìn chằm chằm, quả nhiên nhìn thấy thạch đồ dãy núi trùng điệp, sông dài, hải dương, hồ nước, thạch đồ to lớn thâm thúy, cho người ta cảm giác quan sát thế giới.

- Ân? Tại sao thạch đồ này thiếu một khối?

Mặc Nghiêu chỉ về phía trước.

Nhìn theo hướng hắn vừa chỉ, quả nhiên mọi người nhìn thấy chính giữa thạch đồ còn thiếu một góc hình vuông, không biết là bị người ta lấy đi hay nó vốn là như thế.

- Vị trí thiếu đi chính là vị trí thần điện, hoặc chính là cổ chiến trường cho nên không làm ký hiệu.

Tô Lâm phán đoán.

- Ta đi trước, thử xem có thể luyện hóa thạch đồ này hay không?

Tô Lâm bước lên phía trơớc một bước, hắn đi vào trong phạm vi thạch đồ bao phủ.

Hô!

Hào quang bao phủ lấy hắn, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ.

- Loại vật này người có năng lực mới có được, Tô Lâm, ta sợ ngươi gánh không được, ta cũng tới thử xem!

Phục Giang vương tử hừ một tiếng, hắn đi vào trong thạch đồ, đồng thời biến mất tại nguyên.

- Đáng giận, đã nói trình tự, Tô Lâm không muốn Tửu Tiên Hồ Lô, thạch đồ này nên do hắn luyện hóa, Phục Giang quá phận!

Nhìn thấy Phục Giang trực tiếp tiến lên, Thập Thu Lĩnh Trịnh khải tức giận kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.