- Tốt, tốt! Hi vọng ngươi có thể nói ra lý do thỏa đáng, nếu không hôm nay ta muốn lĩnh giáo át chủ bài của ngươi là gì mà dám liều lĩnh như vậy.
Xích Phong giận quá hóa cười.
- Phí lời với hắn làm gì, Du Nghệ ta hôm nay muốn xem tiểu tử này có chỗ dựa gì.
Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão hô to một tiếng và muốn ra tay...
- Đến đây!
Hai mắt Nhiếp Vân bắn ra một đạo kim quang, mang theo tự tin vô cùng to lớn.
Nhìn thấy hắn tự tin như vậy, sắc mặt Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão cứng đờ, không biết có nên động thủ hay không.
Đối phương có tự tin như thế nói rõ thực sự có khả năng đánh bại mình, nếu hắn cũng biến thành bộ dạng bị bóp cổ như Lộc Kiền vừa rồi, hắn không còn mặt mũi nào làm Thái Thượng trưởng lão nữa.
- Hừ, ta muốn nghe nghe ngươi có lý do gì, nói không nên lời, ta sẽ không khách khí.
Do dự một chút, Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão dõng dạc tìm đường lui cho bản thân.
- Ha ha!
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân biết rõ hắn bị chấn nhiếp, vì mặt mũi nên chèo chống mà thôi, cũng chẳng muốn truy cứu, hắn nhìn sang đám người Xích Phong Thái Thượng trưởng lão.
- Có được một tấm Xi Vưu linh phù chính là Xi Vưu thần thú tán thành làm tháp chủ, loại tình huống này có tính là Xi Vưu thần thú tán thành ta làm lục đạo chi chủ hay không?
Hắn lật cổ tay một cái, trên không trung xuất hiện mười tấm linh phù, mỗi một tấm đều giống như tấm mà Lộc Kiền cầm lúc nãy, nó tỏa ra uy nghiêm nồng đậm.
- Đồ chơi này ta còn nhiều, rất nhiều!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Thu Xi Vưu thần thú làm yêu sủng, cái gọi là Xi Vưu linh phù đối với Nhiếp Vân mà nói không coi vào đâu.
Tổng cộng luyện chế hơn mười trương linh phù, hiện tại đều nằm trong tay của hắn.
Một hơi ném những linh phù này ra, áp lực cường đại phá vỡ không gian, linh khí kết tụ cùng một chỗ giống như tâm niệm vừa rồi là cả Khu Tu Tháp to lớn sẽ bị đánh thành bụi phấn.
- Những thứ này đều là Xi Vưu linh phù?
- Hơn mười tấm Xi Vưu linh phù. . .
- Ta không nhìn lầm chứ?
Trong nháy mắt người nơi đây không thể tin vào mắt mình, cảnh tượng trước mắt thật sự quá rung động.
Xi Vưu linh phù dùng tinh huyết của Xi Vưu lão tổ luyện chế, mỗi một tấm vô cùng trân quý, uy lực vô cùng, cho dù Xích Phong trưởng lão đi qua tối đa cũng chỉ có thể tìm được một tấm, Nhiếp Vân trơớc mắt vừa ra tay là hơn mười tấm, trực tiếp phá vỡ tâm lý của mọi người.
Nhất là đám người Xích Phong, Du Nghệ suýt nữa rớ tròng mắt xuống đất, Lộc Kiền mặt như màu đất.
Tấm Xi Vưu linh phù này là cơ hội xoay người tốt nhất của hắn, lại không nghĩ tới đối phương một hơi xuất ra hơn mười tấm.
- Ta biết rồi, hắn những này linh phù nhất định là tại Xi Vưu lão tổ ở đâu trộm đến!
- Hắn ăn cắp linh phù của lão tổ, tương đương đánh vào mặt Khu Tu Tháp chúng ta, chư vị trưởng lão, ngàn vạn không thể buông tha!
Đột nhiên Lộc Kiền lên tiếng thét lớn.
Nghe hắn nói như vậy tất cả mọi người sững sờ.
- Không sai, lão tổ khả năng tổng cộng chỉ có hơn mười tấm linh phù, không có khả năng giao toàn bộ cho hắn, nhất định là trộm rồi.
- Trộm đồ của lão tổ tương đương vũ nhục chúng ta, phải đánh chết!
- Quả thực đại nghịch bất đạo, không thể buông tha!
Một lát sau Xích Phong và đám trưởng lão khác lên tiếng “Nói rõ” mọi chuyện với mọi người.
- Những linh phù này là trộm sao? Nếu như đây là trộm, có phải đồ chơi này cũng bị ta trộm?
Nghe bọn chúng nói thế, Nhiếp Vân suýt nữa cười chết, hắn lật cổ tay ném thần thú to lớn tới trước mặt mọi người.
Phù phù!
Rơi trên mặt đất chính là Xi Vưu thần thú!
- Chủ nhân!
Thần thú vừa xuất hiện, vội vàng khom người với Nhiếp Vân.
Ầm ầm!
Xưng hô này chẳng khác gì sét đánh nện vào đầu mọi người.
Ngươi lấy ra một tấm Xi Vưu linh phù, người ta chẳng những xuất ra hơn mười tấm, thậm chí còn mang theo Xi Vưu lão tổ... Việc này còn không nói, Xi Vưu lão tổ xưng hô hắn là chủ nhân, chẳng phải không nói rõ biến thành yêu sủng của hắn?
Thu Xi Vưu lão tổ thu làm yêu sủng...
Người Khu Tu Tháp cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, cả đám chóng mặt không nói thành lời.
Loại cảm giác này cho dù Tu La Vương lập tức đột kích cũng không làm bọn họ ngạc nhiên như thế.
- Lão tổ, ngươi... Gọi hắn là chủ nhân?
Bờ môi Xích Phong Thái Thượng trưởng lão run rẩy.
- Chủ nhân là truyền nhân của Bắc Đấu Tinh Quân, cầm Tháp Chủ Ấn trong tay, tiện tay đánh bại ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng hắn không có tư cách làm tháp chủ? Là hoài nghi ánh mắt ta hay hoài nghi ánh mắt Bắc Đấu Tinh Quân?
Xi Vưu thần thú lúc này lắc lắc đầu to lớn và lên tiếng.
- Truyền nhân của Bắc Đấu Tinh Quân?
- Cầm Tháp Chủ Ấn trong tay?
Đám người Xích Phong và Du Nghệ nhìn nhau, đầu óc của bọn họ như nổ tung.
Đây là thật?
- Không sai, Nhiếp Vân chính là truyền nhân của Bắc Đấu Tinh Quân, là tháp chủ mới, thuộc hạ An Kình bái kiến tháp chủ!
An Kình trưởng lão cũng khiếp sợ khi Xi Vưu thần thú thần phục Nhiếp Vân, bọn họ đã sớm biết rõ chuyện truyền nhân Bắc Đấu Tinh Quân cho nên vội vàng quỳ xuống.
- Như thế nào, cảm thấy không giống?
Thấy sắc mặt đám người Xích Phong lúc này biến thành u buồn, Nhiếp Vân lật cổ tay, Tháp Chủ Ấn bay ra, nó vừa xuất hiện trên không trung đã sinh ra cộng minh với cả Khu Tu Tháp, dường như cầm nó trong tay là có thể điều động đại trận của cả tòa tháp, khống chế sinh tử của mọi người.
Bắc Đấu Tinh Quân luêện chế Tháp Chủ Ấn chẳng khác gì chưởng giáp ấn tại đại lục Phù Thiên, có thể khống chế toàn bộ Khu Tu Tháp trong tay của mình.
Trước kia Nhiếp Vân thu nó vào trong Bắc Đẩu tinh cung cho nên không phát hiện ra bí mật này, hiện tại vừa lấy ra đã cảm thấy Khu Tu Tháp trong mắt hắn không có
bí mật gì đáng nói, cho dù là phong ấn gì, chỉ cần dùng Tháp Chủ Ấn tiện tay có thể phá.
- Tháp Chủ Ấn lại có công hiệu giống như chưởng giáo ấn... Chẳng lẽ phương pháp luyện chế chưởng giáo ấn tại đại lục Phù Thiên là do Bắc Đấu Tinh Quân truyền ra?
Đột nhiên trong đầu xuất hiện suy nghĩ này.
Chưởng giáo ấn trên đại lục Phù Thiên là do võ đạo sư lão tổ Hóa Vân Tông luyện hóa phù thiên chi tâm luyện chế mà thành, có được năng lực khống chế tông môn tuyệt đối, nó cực kỳ tương tự Tháp Chủ Ấn hiện tại.
Bắc Đấu Tinh Quân lại xuất hiện tại đại lục Phù Thiên... Chẳng lẽ phương pháp luyện chế chưởng giáo ấn có quan hệ với hắn?