Vô Tận Đan Điền

Chương 1466: Chương 1466: Hy sinh vì nghĩa. (1)




- Lưu quang, Thôi Xán, Viễn Dương, Tinh thần!

Cánh tay một lần nữa hội tụ lại, nắm chặt Bắc Đẩu kiếm, trong tiếng hừ nhẹ, trên thân kiếm hiện lên từng quỹ tích huyền ảo, Nhiếp Vân lập tức thi triển bốn đạo kiếm pháp mà hắn có khả năng thi triển ra được.

Lưu quang tốc độ nhanh, Thôi Xán sặc sỡ loá mắt, Viễn Dương giống như thực chất lại giống mơ hồ. Tinh thần thì rầm rộ, bốn chiêu kiếm pháp không giống nhau, không chê vào đâu được. Nhiếp Vân thi triển ra, bốn chiêu bắn thẳng tới chỗ Huyễn Vũ.

- Cánh tay vỡ nát còn có thể khôi phục? Ngươi có thiên phú Trị Liệu sư? Không có khả năng a, thiên phú Trị liệu sư cũng không có khả năng nhanh chóng chữa trị tốt như vậy... Bất quá ta cũng không cần biết ngươi có thiên phú gì, hôm nay đều phải chết cho ta!

Nhìn thấy cánh tay của Nhiếp Vân đột nhiên khôi phục, dù trầm ổn như Huyễn Vũ cũng không khỏi có chút giật mình. Bất quá hắn không hổ là nhân vật thiên tài, bối rối chỉ trong nháy mắt đã bị áp chế lại. Trong hai mắt lần nữa hiện lên vẻ âm tàn và kiên nghị, bàn tay vẽ một cái, bầu trời lập tức trở nên lờ mờ.

Trong nháy mắt toàn bộ dung nham chi địa biến thành hàn băng, vô số khí kình màu vàng xuyên thẳng qua trên không trung, toàn bộ không gian như biến thành một đầu cự thú ngập trời. Cái miệng dữ tợn mở ra, muốn nuốt trọn kiếm pháp của Nhiếp Vân vào bên trong.

Răng rắc! Răng rắc!

Kiếm khí không gì cản phá bị cắn nuốt, phát ra tiếng ken két, trực tiếp bị lực lượng cuồng bạo tiêu hóa. Lúc này Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân chấn động, bốn đạo kiếm khí đã mất đi liên hệ tâm linh với hắn, rốt cuộc không cảm ứng được nữa.

Rống!

Đồng thời, sau khi thôn phệ kiếm khí, trong thế giới băng tuyết xuất hiện một đầu dị thú cao lớn, lớn chừng mấy trăm trượng, còn chưa đến trước mặt thì đã tản mát ra lực lượng và uy nghiêm khiến cho trong lòng người ta run sợ.

- Đây là thứ gì?

Toàn thân Nhiếp Vân xiết chặt, da đầu run lên, đang muốn quay người đào tẩu thì lỗ tai khẽ động, thiên phú Thiên nhĩ không tự chủ được vận chuyển.

- Ảo cảnh! Lại là ảo cảnh, quá ác! Phá cho ta!

Thiên nhĩ sư bài danh siêu cấp thiên phú thứ mười sáu, có thể phá hư ảo. Dị thú cực lớn vừa rồi không ngờ lại là ảo cảnh, nếu không phải thiên phú Thiên nhĩ tự động vận chuyển thì căn bản không thể nhìn ra được!

Hiểu rõ cảnh tượng trước mắt là hư ảo, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhíu chặt, Thiên nhãn chi khí chảy xuôi trong người, tinh thần bắt đầu hội tụ, giống như Cự Phủ xé rách Hỗn Độn, mạnh mẽ trùng kích về phía trước.

Ầm ầm!

Thế Giới Băng Tuyết trước mắt và dị thú đồng thời biến mất, lần nữa trở lại thế giới dung nham. Khi Nhiếp Vân đang muốn nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện thì thì, đột nhiên trong lòng sinh ra một dấu hiệu khó hiểu, lông mày nhảy lên, cánh tay phải khẽ xoay, quay người đánh ra một quyền.

Chẳng biết từ khi nào Huyễn Vũ đã đi tới phía sau lưng hắn, tay đối phương cầm một thanh lợi kiếm, đâm thẳng vào hậu tâm của hắn.

Một khi bị đâm trúng, dựa theo tình trạng chưa hoàn toàn luyện hóa xong Bất Diệt Kim Đan của hắn, linh hồn tuyệt đối sẽ vỡ tan, trực tiếp tử vong!

Bàn tay va chạm với lợi kiếm của đối phương, rồi đột nhiên nổ tung, lực lượng cuồng bạo từ trong cánh tay tuôn ra. Dưới tình thế nguy cấp Nhiếp Vân phát huy toàn bộ lực lượng mạnh nhất của bản thân. Tiên lực cuồng bạo điên cuồng tràn ra bên ngoài.

Oanh!

Cả hai tương giao, va chạm sinh ra năng lượng trùng kích cực lớn, toàn bộ không gian cũng bắt đầu bắt đầu vặn vẹo. Thế giới dung nham nóng chảy dưới mặt đất có một cái lỗ hổng cực lớn vỡ ra, sóng nhiệt trùng tạo thành quang quang sáng chói.

Dưới qunag mang này, ở chỗ sâu trong dung nham có một phong ấn dưới lực lượng trùng kích càng lúc càng lớn, rốt cục không chịu nổi mà ầm ầm nổ tung.

- Ha ha, không nghĩ tới Trấn Huyền Tu La ta còn có xuất thế một ngày, bọn tiểu bối, các ngươi phá vỡ phong ấn làm ta đi ra, ta sẽ báo đáp các ngươi. Mà báo đáp này là để cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng a!

Phong ấn rạn nứt, một tiếng cười sắc truyền ra, một đạo lực lượng điên cuồng bắn thẳng ra, sát khí bành trướng mãnh liệt khiến cho hai người Nhiếp Vân ở trên không trung bổ nhào mấy cái, bên ngoài thân thể rạn nứt, đồng thời điên cuồng phu ra máu tươi.

- Là Tu La cấp Huyền Tiên, tiểu tử. Hôm nay coi như ngươi may mắn, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho ngươi một lần!

Cảm nhận khí tức từ dưới mặt đất vọt lên, hai người đồng thời hiểu ra một việc. Lúc này Huyễn Vũ cũng không thiết tranh đấu với Nhiếp Vân nữa, bàn chân khẽ điểm, quay người bỏ chạy. Mà ngay cả Ngân Vân Khu tu sư Ngũ phẩm tới cùng hắn hắn cũng mặc kệ, trong nháy mắt bỏ chạy biệt tăm biệt tích.

- Khó trách nơi này không có Tu La sát khí, hóa ra đều bị đầu Tu La này cắn nuốt...

Nhìn thấy mặt đất rạn nứt, lại đột nhiên truyền ra lực lượng khổng lồ như thế, trong đầu Nhiếp Vân lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tu La có thể phóng thích sát khí, cũng có thể thôn phệ sát khí, lợi dụng sát khí tấn cấp. Nơi này lúc vừa mới tới phát hiện ra không có chút sát khí nào đã làm cho hắn cảm thấy kỳ quái. Vốn hắn tưởng rằng không có biểu hiện của Tu La, hóa ra chăng những có Tu La mà còn là một gia hỏa cường đại! Cường đại đến mức có thể hấp thu sạch sẽ toàn bộ sát khí trong không gian này!

- Đi mau!

Trong lúc đầu hiện lên những suy nghĩ này, Nhiếp Vân cũng biết không thể chần chờ, hai cánh khẽ vỗ, lập tức đi tới trước mặt đám người Hứa Hinh Thiến, tiên lực toàn thân biến ảo thành một bàn tay cực lớn, bắt lấy toàn bộ mọi người.

Sưu!

Đám người Hứa Hinh Thiến còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay này bao phủ vào bên trong, bắn thẳng về phía xa xa.

- Không nên giết ta, không nên...

Đám người Nhiếp Vân còn chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng gào thét vang vọng trong thiên địa. Ngay sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, Khu Tu sư Ngũ phẩm vừa rồi mới chiến đấu với đám người Hứa Hinh Thiến còn chưa kịp phản ứng thì đã nổ thành huyết vụ, bị một bóng người cao lớn từ dưới mặt đất dung nham lao lên nuốt vào trong bụng.

Bóng người này cao lớn hùng tráng, toàn thân ngăm đen, vừa mới xuất hiện thì trong không khí đã nóng bỏng vô cùng, gió nóng tập kích mọi người .

- Khặc khặc, là con mồi đầu tiên khi ta xuất thế, con muốn chạy trốn? Ngươi có thể chạy thoát được sao?

Trấn Huyền Tu La quay đầu nhìn về phía phương hướng đám người Nhiếp Vân đào tẩu, cười khặc khặc. Chi sau vừa thô vừa to độ nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, thân thể cao lớn tựa như ảo ảnh, đuổi theo đám người Nhiếp Vân, tốc độ cực nhanh, so với Nhiếp Vân đang phi hành còn nhanh hơn vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.