Vô Tận Đan Điền

Chương 936: Chương 936: Không đề. (2)




- Đi!

Mọi người giống như châu chấu hộ đi về phía cánh cửa, rậm rạp chằng chịt, che khuất bầu trời.

- Những đệ tử này giao cho các ngươi!

Quay đầu nhìn về phía mấy đệ tử hạch tâm lâu năm cách đó không xa, Viên Kim nói.

- Bọn hắn quả thực có gan rất lớn a.

Nhiếp Vân cũng không có sốt ruột tiến vào cánh cửa mà là đưa mắt nhìn sang bên này. Sau khi xem xét qua, hắn khẽ lắc đầu.

Lần này trong đám đệ tử hạch tâm chủ trì chẳng những có Đạm Đài Lăng Nguyệt, Tiêu Lăng, mà Cát Hoan kia cũng ở bên trong. Bên cạnh hắn còn có hai người có bộ mặt lạ hoắc, bất quá vừa nhìn đã biết rõ thực lực không thấp.

Dường như biết rõ hắn nhìn qua, ánh mắt của Cát Hoan và Tiêu Lăng cũng nhìn qua, trong quang mang lập loè mang theo hàn ý thê lương.

Trước đó Tiêu Lăng muốn đi Quỷ Vụ minh hải, lúc này lại không xuất hiện có chút kỳ quái, mà lúc này Cát Hoan lại đột nhiên tham dự, nhất định là bởi vì hắn mà đến.

- Yên tâm đi, Viên Kim trưởng lão, chúng ta tuyệt đối sẽ chiếu cố cho bọn hắn a!

Cát Hoan đáp lời, hai mắt chằm chằm vào Nhiếp Vân, trong lời nói cố ý tăng thêm hai chữ chiếu cố, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đúng vậy, ta cũng sẽ chiếu cố cho bọn hắn!

Tiêu Lăng gật gật đầu.

- Các ngươi... Chú ý một chút, lúc thí luyện không thể giết người, đây là quy định, không nên bởi vì chuyện này mà vứt bỏ tiền đồ tốt của các ngươi.

Chuyện trước đó dường như Viên Kim cũng đã nghe nói, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của hai người hắn biết rõ không có cách nào khuyên can. Cho nên mới bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi một câu.

- Được!

Cũng không biết hai người có nghe được hay không mà đồng thời hừ một tiếng.

- Chiếu cố ta? Ta cũng sẽ chiếu cố cho các ngươi a!

Nhìn mấy người này đối thoại vào trong mắt, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng. Lại hừ nhẹ một tiếng, sau đó theo sát sau lưng mọi người tiến vào trong cánh cửa.

Cánh cửa là một cái Truyền Tống Trận cực lớn, vừa mới tiến vào trong đó đã cảm thấy không gian chuyển đổi, một hồi trời đất quay cuồng. Khi lần nữa khôi phục thì trước mắt đã là một mảnh xanh ngắt.

- Quỷ Vụ minh hải là một mảnh biển cả trắng xoá. Nơi chúng ta đến là đảo nhỏ dựa vào gần biển cả, cũng là lục địa duy nhất!

Vừa đứng vững thì đã chợt nghe được thanh âm ở bên cạnh vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trúc Âm đang dùng vẻ mặt mỉm cười nhìn qua hắn.

Phong Vân minh có thể phát triển nhanh như vậy, không thể không nói có quan hệ rất lớn với thiên phú đầu độc sư của Trúc Âm. Tiểu tử này cho dù chết cũng có thể nói thành sống, cái lưỡi ba tấc xuất ra, cho dù là đệ tử lâu năm cũng sẽ bị hắn đầu độc, cam tâm tình nguyện gia nhập.

- Ưm !

Khẽ mỉm cười gật gật đầu, Nhiếp Vân nhìn về phía trước.

Tuy rằng kiếp trước hắn chưa từng tới Quỷ Vụ minh hải, thế nhưng cũng đã được nghe nói qua một ít. Nghe nói đây là ở bên trong hư không loạn lưu có thêm một nơi. Cũng không ở trong Phù Thiên đại lục, mà là lão tổ của Hóa Vân tông lúc trước dùng đại thủ đoạn phong ấn ở nơi này. Có vô số bảo vật tự nhiên mà thành, cũng có yêu thú rất là cường đại, là nơi tốt để thí luyện.

Quỷ Vụ minh hải là một hải dương sâu không thấy đáy, chỉ có duy nhất một lục địa, cũng chính là nơi đang ở trước mặt bọn họ. Lục địa này còn tương đối an toàn một ít, một khi tiến vào hải dương thì sẽ gặp phải đủ loại mạch nước ngầm, đủ loại yêu thú lợi hại, khó lòng mà phòng bị.

Đệ tử đến đây thí luyện bình thường dường như đều sẽ hạ trại ở cái đảo nhỏ này, sau đó mới đi tìm kiếm phương hướng phù hợp. Sau đó mới một mình hoặc là cùng với một đám người tiến vào hải dương. Bất quá, dường như cũng sẽ không tiến vào quá sâu, sau khi đạt được bảo bối sẽ lập tức đi ra. Chỉ có đệ tử thực lực mạnh mẽ thì mới tiến vào khu vực càng sâu hơn. Tìm kiếm bảo vật trong truyền thuyết.

Sưu sưu sưu!

Trong khi hai người đang nói chuyện thì sau lưng đã có quang mang lập loè, xoay người nhìn lại thì nhìn thấy đám người Tiêu Lăng đã đi đến.

- Nguyệt Nhi...

Sau lưng đám người Tiêu Lăng chính là Đạm Đài Lăng Nguyệt, nàng vẫn giống như trước đây, ăn nói có ý tứ, sắc mặt lẽo như băng tuyết.

- Đạm Đài Tiên Tử, hiện tại chúng ta sẽ đi luôn hay là nghỉ ngơi một chút rồi mới lại tiến vào Quỷ Vụ minh hải?

Lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Vân, Tiêu Lăng vội vã xoay người lại, vẻ mặt cung kính nói.

Cũng không có trả lời Tiêu Lăng, hai mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt không thèm đếm xỉa tới hắn, lại nhìn quanh một vòng. Sau đó lơ đãng rơi vào trên người Nhiếp Vân.

Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nhau, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, giống như trong nháy mắt đã vượt qua mấy trăm năm trong trí nhớ. Giai nhân trước mắt vẫn như trước, so với hơn hai trăm năm trước vẫn giống như đúc, không có một chút biến hóa nào.

- Nguyệt Nhi, quả thực là nàng, cũng không thay đổi một chút nào a.

Trước đó mặc dù đã gặp, thế nhưng bất quá chỉ là một bóng lưng mà thôi. Chỉ nhìn sau lưng, hiện tại là chính diện, nhìn thấy dung nhan như ngọc trước mắt, chậm rãi dung hợp với người ngọc trong trí nhớ, Nhiếp Vân cảm thấy ngực như bị trùng kích, miệng nhẹ nhàng nỉ non một câu, trong ánh mắt để lộ ra một tia cảm tình phức tạp.

Đúng vậy a, không thay đổi. Không thay đổi một chút nào, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, lạnh lùng như vậy. Đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không thèm để ý!

Nàng có biết không? Chấp niệm lớn nhất kiếp trước của ta chính là nàng, không thể để cho nàng bình yên còn sống. nếu như không phải như vậy thì hắn cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm mà đi Vạn Giới sơn, cũng sẽ không bị đám người Tang Hồng Y đánh lén giết chết. vè sau ở sâu trong lòng còn cảm thấy một loại giải thoát nhàn nhạt...

Nàng có biết không? Ta nhớ nhung nàng thế nào, đạo thân ảnh này, dung nhan này giống như vĩnh viễn khắc vào bên trong thực chất. Vĩnh viễn cũng không thể quên, giống như là khắc sâu ở trong đáy lòng, dù là luân hồi bao nhiêu thế, trải qua mấy ngàn năm thì vẫn rõ ràng như trước, vẫn không thay đổi như trước.

Nàng biết không...

Thời gian trước kia, thời gian đã từng vui cười chậm rãi dung hợp vào cùng một chỗ, chậm rãi hội tụ thành bộ dáng của giai nhân trước mắt.

- Rốt cục cũng đã lần nữa gặp mặt...

Cố nén chấn động trong lòng, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục tâm tình của mình xuống.

- Ồ?

Nhìn thấy Nhiếp Vân trước mắt đột nhiên thất thố như vậy, Đạm Đài Lăng Nguyệt còn tưởng rằng hắn giống như những tên đăng đồ tử khác, đôi mi thanh tú của nàng có chút nhăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.