Vô Tận Đan Điền

Chương 1333: Chương 1333: Kịch chiến ( thượng) (1)




- Ân?

Những khí tức này vừa tiến vào trong cơ thể Khâu Trọng, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy linh hồn rung động, rốt cuộc cảm ứng không đến Diễm Hỏa giấu ở sâu trong linh hồn đối phương.

- Thật lợi hại!

Thấy đối phương vừa ra tay liền tiêu trừ chuẩn bị lưu lại ở sau của mình, Nhiếp Vân nhịn không được đối với thanh niên này lau mắt mà nhìn.

Xem ra cho dù không phải Khu Tu sư tứ phẩm, người thanh niên kia cũng không phải thế hệ đơn giản.

- Đã giải trừ lạc ấn, cho hắn dùng đan dược này!

Tiêu trừ Diễm Hỏa xong, thanh niên thở ra một hơi, cổ tay khẽ đảo ném ra một cái bình ngọc.

Khâu Lân biết rõ quan hệ tới tánh mạng của nhi tử nên không dám lãnh đạm, vội vàng mở chai, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Khâu Trọng, dùng Tiên lực trợ giúp tiêu hóa dược lực.

Hô!

Dược lực khuếch tán, chỉ chốc lát toàn thân Khâu Trọng cốt cách loạn hưởng, xương cốt vỡ vụn lần nữa tốt lên, khí tức uể oải muốn chết cũng dần dần khôi phục lại.

Thời gian uống cạn chung trà, Khâu Trọng mở mắt.

- Đan dược thật là lợi hại, đã sắp bằng thiên phú Trị Liệu sư rồi!

Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân khiếp sợ.

Hiệu quả của viên thuốc này, đã sắp theo kịp thiên phú Trị Liệu sư.

- Cha? Ngươi cứu ta ra rồi...

Mở to mắt, Khâu Trọng nhìn một vòng, vội vàng đi tới trước mặt phụ thân.

- Ân!

Khâu Lân gật đầu, nhìn về phía thanh niên.

- Đây là đồ vật của ngươi, cầm đi đi!

Nói xong đẩy đồ vật về phía trước.

Thanh niên cũng không chối từ, đưa tay lấy đi.

- Khâu Lân đại nhân, Khâu Siêu cầu kiến!

Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hô, Khâu Siêu đúng là hạ nhân phụ trách đi thăm dò địa vị của Nhiếp Vân.

- Vào đi!

Khâu Lân hất tay.

- Hồi bẩm Khâu Lân đại nhân, tiểu tử đả thương công tử gọi Nhiếp Vân, cùng con gái của Thiết Long Thành thành chủ Mẫn Tích Tích đi tới Cửu Dương thành, từng ở ăn cơm Nhất Tiếu Lâu, có một con Giao Long Mã cùng một yêu sủng Long tộc bình thường! Tự mình chữa tốt thương thế trên người Trầm Hùng, theo lý thuyết hẳn là một vị Khu Tu sư vượt qua tam phẩm!

Đi vào gian phòng, Khâu Siêu nói.

Thời gian vẫn chưa tới nửa giờ, có thể tra ra nhiều tin tức như vậy, đủ thấy thế lực của Đế Dương bán đấu giá to lớn, đã không thua phủ thành chủ.

- Vượt qua Khu Tu sư tam phẩm?

Sắc mặt Khâu Lân trở nên trầm thấp đáng sợ.

Khu Tu sư chia làm thượng Tam phẩm, trung Tam phẩm cùng hạ Tam phẩm, chỉ cần vượt qua Tam phẩm, liền thuộc về Khu Tu sư trung cấp, quyền lợi hoàn toàn bất đồng hạ Tam phẩm, mặc dù ở Khu Tu tháp cũng là đại nhân vật, cường giả như vậy đều có thuộc hạ cùng thủ đoạn của mình, nếu như Nhiếp Vân này thật sự là Khu Tu sư tứ phẩm, lại muốn báo thù sẽ rất phiền toái.

- Làm sao, sợ hãi?

Thấy Khâu Lân không nói, thanh niên cười lạnh.

- Chỉ cần là Khu Tu sư, ở Khu Tu tháp đều có lạc ấn, nếu Nhiếp Vân này thật sự là Khu Tu sư tứ phẩm, chỉ cần ta động thủ, nhất định sẽ bị Khu Tu tháp đuổi giết!

Khâu Lân do dự một chút, tuy trong mắt hận ý cuồn cuộn, lại không dám trái quy củ của Khu Tu tháp.

Khu Tu tháp có thể ban cho hắn quyền lợi, tự nhiên cũng có thể cướp đoạt tánh mạng của hắn.

Ở Linh giới, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của Khu Tu tháp.

- Hắc hắc, người nọ có phải Khu Tu sư tứ phẩm hay không còn khó nói, còn không có xác định, ngươi liền rút lui?

Thanh niên cười rộ lên, liếm liếm bờ môi.

- Tốt rồi, thu chỗ tốt của ngươi, liền giúp ngươi một việc, dò xét thoáng một phát người nọ có phải Khu Tu sư tứ phẩm hay không, nếu như phải, không cần ngươi động thủ, ta sẽ đích thân ăn hắn...

- Đa tạ Hắc Ngư tiên sinh!

Khâu Lân mắt sáng rực lên.

- Không biết tiên sinh làm sao dò xét?

- Rất đơn giản, vừa rồi người nọ để lại Diễm Hỏa lạc ấn ở trên người con của ngươi, có thể khống chế Diễm Hỏa như vậy, nhất định là Diễm Hỏa sư, ta có thể từ cổ Diễm Hỏa này ra tay, dò xét khí tức của hắn!

Hắc Ngư cười rộ lên, tựa hồ mang theo vẻ đã tính trước, ngón tay điểm một cái, vừa rồi Nhiếp Vân để lại lạc ấn trong cơ thể Khâu Trọng đã bị bắt ra, hừng hực thiêu đốt ở trên không trung.

- Dò xét!

Hừ lạnh một tiếng, song chưởng của Hắc Ngư mạnh mẽ vỗ, Diễm Hỏa bị một cổ khí lưu màu đen bao phủ, lập tức bạo tạc nổ tung.

- Ân?

Ngay lúc đó, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân xiết chặt, một cổ lực lượng cổ quái xông tới, cả người như bị một ý niệm sền sệt tập trung, có chút cứng ngắc.

- Nguy rồi!

Cảm nhận được loại tình hình này, hắn biến sắc.

Không cần nghĩ, thân hình của hắn khẳng định đã bị phát hiện.

Quả nhiên, loại ý thức này vừa mới vang lên, bàn tay của Hắc Ngư liền mạnh mẽ bổ xuống.

Hắc Ngư chỉ có Tiên Lực cảnh đỉnh phong, nhưng vừa ra tay lập tức hiện ra sức chiến đấu phi phàm.

Khí lưu tuôn tới, mang theo lực lượng công kích quỷ dị, còn chưa tới trước mắt, liền để cho linh hồn người hỗn loạn, hai mắt xuất hiện ảo giác.

Khó trách Khâu Lân kiêng kỵ như vậy, loại sức chiến đấu này đã vượt xa Chân Tiên cảnh hậu kỳ, chỉ sợ đã có thực lực Chân Tiên cảnh đỉnh phong.

- Phòng Ngự đan điền phòng ngự, Thiên Hành chi khí, Phượng Hoàng chi dực, trốn tránh!

Biết rõ một khi linh hồn xuất hiện hỗn loạn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Nhiếp Vân không dám do dự, tinh thần khẽ động, mặt ngoài xuất hiện một tầng phòng ngự, phù văn đặc thù khẽ động, lập tức ngăn công kích của đối phương ở bên ngoài, đồng thời thi triển thiên phú Thiên Hành sư phối hợp Phượng Hoàng chi dực.

Vèo... tránh thoát đến bên cạnh.

Tuy Phượng Hoàng chi dực cường đại, nhưng Linh giới áp chế thật sự quá lớn, mặc dù thi triển ra, như trước không thể phi hành, tối đa chỉ có thể lướt đi, để cho nhảy lên cao hơn một đoạn, tốc độ nhanh hơn một tia.

Rầm rầm rầm!

Hai hai phối hợp tốc độ kinh người, Nhiếp Vân vừa trốn tránh ra sáu bảy thước, địa phương vừa rồi đã bị một cổ chưởng phong mạnh mẽ xé rách, lộ ra lỗ thủng cực lớn.

Nham thạch ở Linh giới vô cùng cứng rắn, một chưởng đánh nát mặt tường, nói rõ lực công kích đáng sợ, viễn siêu tưởng tượng.

- Đã đến thì chớ đi, có được thiên phú Diễm Hỏa sư, để cho ta ăn ngươi a!

Gào thét một tiếng, Hắc Ngư vung song chưởng, đánh tới Nhiếp Vân.

- Ăn ta? Phải xem ngươi có bổn sự này hay không đã!

Cổ tay khẽ đảo, Bắc Đẩu kiếm xuất hiện, nhẹ nhàng run lên, kiếm hoa mạn thiên, một đạo kiếm quang thuận thế nghênh hướng bàn tay của Hắc Ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.