Vô Tận Đan Điền

Chương 3196: Chương 3196: Kiếm giới hình thức ban đầu




Căn cứ quy linh giới thiệu, Lục Hi và Thần Nông Đại Đế không giống nhau, Thần Nông cả đời không kết hôn, không có con nối dõi và hậu nhân, Lục Hi Đại Đế thì có hậu nhân.

Bởi vì không có hậu nhân, Thần Nông Đại Đế truyền thừa là chờ đợi hậu nhân xuất hiện, mà Lục Hi Đại Đế truyền thừa là do nỗi dõi cua hắn nhất mạch tương thừa, cha truyền con nối, đến bây giờ không biết qua bao nhiêu năm, chỉ không biết đối phương có chịu truyền thừa hay không còn khó nói.

Thân phận lệnh bài thì khác, chỉ cần là hậu nhân của Lục Hi Đại Đế, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy tổ tiên, muốn tiếp nhận truyền thừa, trình độ khó khăn sẽ giảm xuống không ít.

Đương nhiên, nếu hậu nhân không tồn tại hoặc đã sớm diệt sạch thì không có biện pháp.

- Lục Hi Đại Đế truyền thừa ở địa phương nào?

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân cố nén kích động.

Cường giả Đại Đế kiếm đạo lưu lại truyền thừa, đối với Nhiếp Đồng mà nói là bảo vật vô giá, chuyện này hắn sớm động tâm.

Đệ đệ đã sớm dâng cả tính mạng cho kiếm đạo, cho dù thế nào cũng phải tìm truyền thừa này cho hắn!

- Nếu như không có gì biến hóa, có lẽ ngay ở Vân Châu Kiếm Linh Sơn.

Quy linh nói.

- Vân Châu Kiếm Linh Sơn?

Trong đầu xuất hiện địa đồ thành Vân Châu, đôi mắt Nhiếp Vân sáng lên.

Hắn thật biết Kiếm Linh Sơn đang ở nơi nào, khoảng cách thành Vân Châu không tính là quá xa, nghe nói là thánh địa trong lòng của tu luyện giả kiếm đạo.

Không nghĩ tới lại là nơi Lục Hi lưu lại truyền thừa!

- Ta đã nhiều năm không rời khỏi nơi đây, cũng không hiểu nhiều về Thần giới, rốt cuộc đang ở đâu thì không biết... Đương nhiên, không có ngoài ý muốn có lẽ vẫn còn, bởi vì Lục Hi Đại Đế lưu lại truyền thừa không có biện pháp mang đi!

Quy linh nói.

- Có ở đó hay không chúng ta đi là biết.

Nhiếp Vân tươi cười.

Muốn biết có ở đấy hay không rất đơn giản, đi qua xem một vòng là được, dựa theo khoảng cách Kiếm Linh Sơn và thành Vân Châu có lẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Thật sự quá xa, cùng lắm nhờ Nguyên Dương Đế Quân mang chính mình đi qua.

Đệ đệ vì hắn làm nhiều chuyện như thế, dù mất đi tánh mạng, vì đệ đệ thì hắn cũng làm được điểm này.

- Đúng rồi, nhìn xem là biết.

Quy linh cười gật đầu.

- Đi thôi, ta mang ngươi đi gặp thiên tài kiếm đạo này.

Thương nghị xong, Nhiếp Vân không hề do dự, cười nhạt một tiếng, bàn tay đánh một trảo, Đại Viêm hoàng điện dần dần thu nhỏ lại và tiến vào mi tâm của hắn.

Hoàn toàn luyện hóa Viêm Hoàng điện, có thể khống chế hình thái lớn nhỏ của nó, cũng có thể tùy thời thu nhập nạp vật thế giới.

- Đi thôi!

Lấy đi Viêm Hoàng điện, Nhiếp Vân vươn tay cầm ngọc phù,

Ông!

Lúc này một đạo hào quang bao phủ lấy hắn và quy linh, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.

Sau một khắc xuất hiện đã một lần nữa xuất hiện tại Nhiếp Vân y quán.

- Viên Cửu, gọi Nhiếp Đồng tới đây!

Đẩy cửa phòng đi vào, Nhiếp Vân dặn dò một tiếng.

Mang Nhiếp Đồng đi vào thành Vân Châu, cũng nên thả hắn ra khỏi nạp vật thế giới.

Nhiếp Đồng đang ở trong sân, hứn một mình một người tiến vào sơn mạch gần thành Vân Châu tu luyện, cẩn thận nói ra, ngay cả Nhiếp Vân đã nhiều ngày không gặp được hắn.

Viên Cửu là Hoàng cảnh viên mãn, có thể phi hành, lúc trước cũng là hắn đưa Nhiếp Đồng tới sơn mạch, nghe được phân phó cho nên rời đi, không tới hai canh giờ liền mang Nhiếp Đồng trở lại.

Mấy ngày không gặp, dung mạo Nhiếp Đồng vẫn non nớt như trước nhưng mang theo cảm giác sắc bén, khí tức càng mượt mà và lạnh lùng.

Chỉ nhìn từ vẻ ngoài mà nói, kiếm đạo của hắn đã tiến thêm một bước.

- Kiếm giới? Hắn đã ngưng tụ kiếm giới hình thức ban đầu? Này... Này...

Ánh mắt khác với Nhiếp Vân, quy linh chỉ liếc mắt nhìn liền sững sờ tại chỗ, tròng mắt mở to sắp nói không ra lời.

Thiếu niên trước mắt này rõ ràng... Đã ngưng tụ ra kiếm giới hình thức ban đầu!

Kiếm giới, chỉ lĩnh ngộ kiếm đạo đến cảnh giới nhất định mới có thể hình thành, ngưng tụ hình thức ban đầu đã nói lên khoảng cách này không xa, thậm chí tùy thời cũng có thể đột phá.

Kiếm đạo xếp hạng thứ mười bảy, dùng đại đạo này tấn cấp Hoàng cảnh, cho dù chỉ là Hoàng cảnh sơ kỳ cũng có thể dễ dàng chiến thắng cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong tam cấp giới vực!

- Hoàng cảnh viên mãn ngưng tụ kiếm giới hình thức ban đầu, hơn nữa là ngưng tụ ý thức của mình thành kiếm giới... Không có chạy quanh co lòng vòng, thiếu niên này có thành tựu về sau chỉ sợ vẫn còn trên cả Lục Hi Đại Đế...

Quy linh rất khó bình tĩnh thật lâu.

Lúc trước Lục Hi Đại Đế trùng kích Hoàng cảnh tuy cũng ngưng tụ kiếm giới nhưng hình thành trên cơ sở tiền nhân, chỉ có ý nghĩa nhưng không có cốt tủy.

Nói cách khác, cái kiếm giới kia là tổng hợp từ vô số kinh nghiệm tiền nhân mới hình thành, nó không chỉ là đồ vật của hắn.

Thiếu niên trước mắt lại khác, kiếm giới hình thức ban đầu vững chắc, kiên định, dung hợp hoàn mỹ với linh hồn, vừa nhìn đã biết lĩnh ngộ kiếm giới hình thức ban đầu thuộc về chính bản thân của mình.

Loại kiếm giới như vậy, cho dù là Lục Hi Đại Đế sau khi đạt tới Hoàng cảnh viên mãnmới dần dần làm được!

Vương cảnh viên mãn đã làm được... Ở đâu xuất hiện quái thai thế này?

- Nhiếp Đồng, đây là quy linh tiền bối!

Không để ý tới hắn khiếp sợ, Nhiếp Vân giới thiệu.

- Nhiếp Đồng bái kiến quy linh tiền bối!

Nhiếp Đồng ôm quyền.

- Không cần khách khí, ta chỉ là người hầu của chủ nhân thì về sau gọi ta là quy linh được rồi.

Quy linh vội nói.

Hắn là khí linh của Viêm Hoàng điện, Nhiếp Vân luyện hóa Viêm Hoàng điện chính là chủ nhân của hắn, đối ngoại nói là người hầu cũng không sai.

- Nhiếp Đồng, quy linh tiền bối có thể mang ngươi đi tìm kiếm di tích kiếm đạo Đại Đế lưu lại, tu tập vô thượng kiếm thuật, không biết ngươi có đi không?

Nhiếp Vân nói ra ý nghĩ của mình.

- Kiếm đạo Đại Đế? Vô thượng kiếm thuật? Đương nhiên muốn đi!

Đôi mắt Nhiếp Đồng sáng ngời.

- Vậy thì tốt, chúng ta lập tức xuất phát, trong ba tháng này ta sẽ trở lại!

Thấy hắn đáp ứng, Nhiếp Vân không cảm thấy ngoài ý muốn và cười nói.

- Đi thu thập một chút, chúng ta lại xuát phát.

- Không có gì cần thu thập, trên người của ta có một thanh kiếm là đủ rồi.

Nhiếp Đồng nói.

Nghe nói như thế, quy linh không tự chủ được âm thầm gật đầu.

Khó trách trẻ tuổi như vậy đã có lĩnh ngộ kiếm giới hình thức ban đầu, từ ánh mắt đơn thuần của thiếu niên này nói rõ hắn yêu thích kiếm tới từ thực chất, không có tạp niệm gì.

Chính bởi vì loại thuần túy này, có lẽ mới làm hắn có được thực lực và lĩnh ngộ như hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.