Vô Tận Đan Điền

Chương 3295: Chương 3295: Kiếm Thị lệnh




Con ngươi co rụt lại, thân thể Nhiếp Vân co rụt, xoay người chính là một chưởng, bất quá còn không có rơi vào trên người đối phương, một thanh âm đè thấp truyền tới.

- Ca ca, là ta...

Nhiếp Vân vội vàng rút tay về, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy đệ đệ giấu ở phía sau, ánh mắt lấp lánh nhìn tới, mặt nở nụ cười.

- Tại sao là ngươi...

Thấy Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân vừa mừng vừa sợ.

Hoảng sợ là đệ đệ lúc nào tới phía sau mà mình không có phát giác, vui chính là bị vây công không phải hắn, cũng đã nói lên trước mắt hắn an toàn.

- Ta phát hiện bầy hổ này có vấn đề, liền theo dõi tới...

Nhiếp Đồng lặng lẽ nói.

- Đích xác có vấn đề, đám hổ này đang cướp đoạt Luyện Kiếm Thạch của người thí luyện lấy được!

Nhiếp Vân gật đầu một cái, nói ra chuyện tình mình biết.

- Đúng vậy! Ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Sắc mặt Nhiếp Đồng ngưng trọng.

- Ta hoài nghi bầy hổ là thủ đoạn của Đại Tế Ty...

Nhiếp Vân nói.

- Không phải...

Hắn lời còn chưa nói hết, Nhiếp Đồng liền lắc đầu, chỉ về phía trước:

- Ca ca, ngươi nhìn phía trước xem!

Thấy hắn khẳng định như vậy, Nhiếp Vân nhìn về phía trước, không nhịn được sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được vì sao đệ đệ nói như vậy.

Bởi vì bị bầy hổ vây quanh không người khác, chính là cháu trai ruột của Đại Tế Ty, Lục Huyền!

- Ta là cháu trai của Đại Tế Ty, các ngươi muốn làm gì, dám động thủ với ta?

Bị vài con lão hổ vây vào giữa, trên mặt Lục Huyền cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, lên tiếng rống to.

Xem ra hắn cũng không biết chuyện những con hổ này, nếu biết, bộ dáng sẽ không thể nào như vậy.

Rống!

Không để ý tới hắn gầm to, tiếng gầm gừ của con hổ vang lên, vô số kiếm khí bắn tới.

Lục Huyền tựa hồ còn giàu có hơn Lục Bắc Hoang, dùng bảo vật ngăn trở công kích, xoay người bỏ chạy.

Xem ra hắn cũng biết không phải đối thủ của đám hổ này, không tính liều mạng.

Bất quá, hắn không liều mạng, con hổ là không thể nào thả hắn đi, còn không có trốn được mấy bước, liền bị mấy con hổ vây quanh.

Trong lúc nhất thời kiếm khí ngang dọc, thời gian không lâu, không gian giới chỉ của hắn liền bị con hổ cướp đi.

Rào!

Không gian giới chỉ vỡ vụn, một đống vật phẩm rơi trên mặt đất, Luyện Kiếm Thạch cũng rơi ra.

- Mười lăm! Lợi hại... còn nhiều hơn ta lấy được!

Thấy rõ ràng số lượng Luyện Kiếm Thạch, Nhiếp Vân có chút kinh ngạc.

Hắn ban ngày cơ hồ không có ngừng nghỉ, cũng chỉ tìm được mười bốn cái, Lục Huyền lại này lấy được mười lăm, xem ra quả thật không thể xem thường người của Kiếm Linh Cốc, các loại thủ đoạn cộng lại, không kém mình bao nhiêu a.

Vù vù!

Một con hổ thấy nhiều Luyện Kiếm Thạch như vậy, ánh mắt sáng lên, móng vuốt bắt tới, mới vừa nắm bia đá lên, liền nghe được con hổ đầu đàn gào to.

Nghe được âm thanh này, con hổ chần chờ, cuối cùng không nhịn được để bia đá xuống, nghi ngờ ngẩng đầu.

- Các ngươi để Kiếm Phù xuống, nếu không, ta để cho các ngươi tất cả đều chết ở chỗ này!

Sắc mặt của Lục Huyền dử tợn lên tiếng rống to, trong tay cầm một lệnh phù, lăng không đứng đó, tản mát ra uy áp cường đại.

Mượn không gian chi lực của thế giới nạp vật, Nhiếp Vân thấy rõ ràng trên lệnh bài viết một chữ “Thị” thật to.

- Chẳng lẽ... Là Kiếm Thị lệnh?

Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại, trong đầu toát ra tin tức Nhị Tế Ty Lục Vân Tử nói.

Hắn nói Đại Tế Ty để cho người ta kiêng kỵ đầu tiên là nắm Kiếm Linh Cốc trong tay, tiếp theo chính là Kiếm Thị!

Bốn Kiếm Thị, mỗi một cái có thực lực Thâu Thiên Tá Thọ cảnh, bốn cái liên hiệp càng cường đại hơn! Không đạt tới Đế cảnh, không thể nào thắng nổi.

Thời điểm ở Kiếm Linh Cốc, hắn một mực ở trong Nhị Tế Ty phủ không đi ra, cũng chưa thấy qua vật này, chẳng lẽ... Đã cho Lục Huyền? Cái lệnh phù này chính là khống chế Kiếm Thị?

Nếu quả thật là như vậy, ở chỗ này chẳng phải vô địch sao?

Rống!

Tựa hồ nhận ra Kiếm Thị lệnh, trong thanh âm con hổ mang vẻ sợ hãi.

Nghe được tiếng kêu này, một con hổ hết sức không tình nguyện cúi đầu, ném mười mấy cái Luyện Kiếm Thạch lại.

Chính là mười hai cái mới từ trong tay Lục Bắc Hoang cướp được.

Rào!

Ném Luyện Kiếm Thạch lại, con hổ kêu lên một tiếng, những con hổ khác xoay người rời đi, thời gian nháy con mắt liền biến mất không còn một mống.

- Cái này...

Thấy Luyện Kiếm Thạch của mình không những không có bị cướp, còn bỗng dưng vô cớ nhiều mười hai cái, Lục Huyền thiếu chút nữa không có hưng phấn nhảy cỡn lên.

Đây tuyệt đối coi như niềm vui ngoài ý muốn.

- Xem ra vẫn là gia gia suy tính chu toàn, biết nội cốc có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm...

Nắm Kiếm Thị lệnh ở trong lòng bàn tay, bàn tay của Lục Huyền lăng không trảo một cái, thu tất cả Luyện Kiếm Thạch cùng vật phẩm vừa mới rơi trên mặt đất về.

- Mười hai cái Luyện Kiếm Thạch của Lục Bắc Hoang bị Lục Huyền lấy được, cộng thêm hắn vốn có mười lăm cái, đã đạt tới hai mươi bảy...

Sắc mặt của Nhiếp Vân trầm thấp.

Luyện Kiếm Thạch càng nhiều, cơ hội lấy được Lục Hi Đại Đế truyền thừa càng lớn.

Bây giờ Lục Huyền này đã có hai mươi bảy Luyện Kiếm Thạch, mình chỉ có mười bốn, kém không phải một chút.

Đổi thành thời điểm khác, biết người này có nhiều như vậy, khẳng định sớm liền đi qua đoạt, nhưng biết trong tay hắn có Kiếm Thị lệnh ngay cả bầy hổ cũng sợ, xông tới vật không có cướp được ngược lại cũng thôi, làm không tốt, sẽ còn bị giết chết tại chỗ!

Lục Huyền là cháu trai của Đại Tế Ty, mình cùng Đại Tế Ty huyên náo cương như vậy, không tin có cơ hội như vậy, đối phương sẽ không động thủ.

- Ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Nhiếp Đồng cũng ý thức được điểm này, cau mày, không nhịn được hỏi.

- Đừng có gấp, Lục Huyền có Kiếm Thị, chúng ta khẳng định không cách nào cướp đoạt, chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác, đạt được càng nhiều Luyện Kiếm Thạch hơn... Đúng rồi, hai ngày này ngươi tìm bao nhiêu?

Nhiếp Vân nhìn tới.

Chỉ suy nghĩ Luyện Kiếm Thạch của hắn, hai ngày này đệ đệ khẳng định cũng không có nghỉ ngơi, nên có không ít đi!

- Ta tìm được mười một cái!

Nhiếp Đồng nói.

- Mười một cái?

Nhiếp Vân sửng sốt một chút.

Đệ đệ bằng vào Kiếm Đạo đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn thấy, nên so với hắn tìm còn nhiều hơn mới phải, thế nào chỉ có mười một cái?

- Ta ngày thứ nhất không biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ lấy được hai cái...

Nhìn thấu ca ca nghi ngờ, Nhiếp Đồng gãi đầu.

Nhiếp Vân bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu như không phải trước thời hạn biết, đúng là không biết rõ làm sao tìm được Luyện Kiếm Thạch, ngay cả hắn cũng hao phí nửa ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.