- Kỳ Lâm Viên là tên gọi tắt của Cửu Thiên Kỳ Lâm Viên, trong đó trồng một cây Hỗn Độn kỳ quả, trải qua hơn vạn năm thai nghén, tựa hồ ở vài ngày nay sẽ thành thục, U Minh Hoàng Vương cùng Nhan Chi, sợ mấy ngày nay xuất hiện biến cố, nên đều trông coi ở trong vườn trái cây...
Quỳnh Nhai trưởng lão nói.
- Hỗn Độn kỳ quả? Chẳng lẽ thứ này đối với cường giả Tiên Quân cũng có hiệu quả?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Thứ này chính là Hỗn Độn thai nghén, ẩn chứa lực lượng cường đại, đối với Tiên Quân cũng có hiệu quả, U Minh Hoàng Vương và Linh Hồn sư đào tạo nhiều năm mới kết được hai quả, toàn bộ sắp thành thục, chính bởi vì như thế, hiện tại hai người ai cũng không gặp, ngay cả ta cũng ăn bế môn canh...
Quỳnh Nhai trưởng lão có chút không có ý tứ, nguyên lai nàng cũng không nhìn thấy Nhan Chi, mà trực tiếp bị cự ở ngoài cửa.
Khó trách vẻ mặt nàng xấu hổ, không quá muốn nói.
- Kỳ Lâm Viên kia ở Hàn Băng Sơn phía đông Yêu Hoàng thành, cách hơn một vạn dặm, chỉ cần ngươi phi hành thẳng tới, liền có thể tìm được, bất quá ta khuyên ngươi vẫn không nên tùy tiện làm việc, Nhan Chi gần đây không dễ nói chuyện, không bằng chờ trái cây thành thục, nàng dùng xong, tâm tình tốt lại đi khẩn cầu, như vậy xác xuất thành công sẽ lớn hơn nhiều!
Quỳnh Nhai trưởng lão nói.
- Triệt để thành thục?
- Đúng vậy, trái cây này nhanh thì một hai ngày, chậm thì nửa năm, nhất định sẽ thành thục, không bằng ngươi chờ ở chỗ này, một khi thành thục sử dụng, tâm tình của nàng nhất định sẽ tốt, đến lúc đó lại đi cầu Linh Hồn chi khí, nhất định có thể thu hoạch!
Nói đến đây cổ tay của Quỳnh Nhai trưởng lão khẽ đảo, lấy ra một cái lệnh bài.
- Đây là lệnh bài của ta, đến lúc đó nếu ngươi muốn cầu, có thể dùng cái này, bằng không thì, chỉ sợ ngay cả mặt cũng khó thấy!
- Đa tạ trưởng lão!
Nhiếp Vân tiếp nhận lệnh bài.
- Tốt rồi, ta đi trước, Chu Tu, có chuyện gì ngươi liên hệ ta!
Tựa hồ Quỳnh Nhai trưởng lão không có hoàn thành sự tình, cảm thấy mặt không ánh sáng, không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, thân thể nhoáng một cái, lần nữa biến mất.
- Chu Tu đại nhân, Quỳnh Nhai trưởng lão đã nói thành khẩn như thế, ta tạm thời liền kiên nhẫn chờ đợi, có cơ hội phù hợp lại đi tìm Nhan Chi đại nhân, hiện tại liền cáo từ trước!
Thấy nàng ly khai, Nhiếp Vân thu hồi lệnh bài, ôm quyền nói.
- Không bằng ngươi ở chỗ này, ta lập tức an bài cho ngươi...
Chu Tu thấy hắn yêu cầu, vội nói.
- Đa tạ rồi, ta ở Yêu Hoàng thành còn có bằng hữu, tới chỗ hắn ở tạm là được, cáo biệt! Nếu có gì cần, khẳng định sẽ trở về làm phiền đại nhân!
Nhiếp Vân nói.
Đạm Đài Sang Vũ cho hắn ba tháng, phải bắt được mười đạo Linh Hồn chi khí, ở chỗ này chờ đợi căn bản chậm trễ không nổi, không bằng nghĩ biện pháp đến Kỳ Lâm Viên ăn cắp.
Đương nhiên, chuyện này phải làm thần không biết quỷ không hay, bằng không thì, một khi bị phát hiện, đừng nói Linh Hồn chi khí, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào!
Chính bởi vì như thế, Nhiếp Vân mới không có ý định dừng lại ở Khu Tu tháp, như vậy liền giảm không ít phiền toái.
Tự do tự tại thuận tiện.
-Nngươi đã kiên trì, vậy thì cáo từ, có chuyện gì nhất định phải tới Khu Tu tháp, ở đây mới là nhà của Khu Tu sư chúng ta!
Chu Tu thành khẩn nói.
- Vâng!
Nhiếp Vân gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Ly khai Khu Tu tháp, Nhiếp Vân tìm hẻm nhỏ không người, thân thể nhoáng một cái, chui xuống dưới đất, biến mất vô tung vô ảnh.
Lần này lại đến phiên chính hắn ra tay, hết thảy cẩn thận cho thỏa đáng.
Cẩn thận ẩn nấp khí tức, Nhiếp Vân dọc theo dưới mặt đất thẳng tắp tiến lên.
Muốn đối mặt cường giả Thượng Cổ Tiên Quân, phải sớm chuẩn bị, cẩn thận, không thể phân tâm.
Ở dưới mặt đất tốc độ không nhanh bằng không trung phi hành, lại phải cẩn thận từng li từng tí, trong vòng vạn dặm phải đi cả buổi, lúc này mới xuyên thấu qua Thiên Nhãn chứng kiến một núi cao nguy nga.
Núi bị tuyết trắng bao trùm, nước kết thành băng, làm cả ngọn núi lộ ra óng ánh sáng long lanh.
Dọc theo sơn mạch chậm rãi hành tẩu, chỉ chốc lát quả nhiên thấy một trang viên cự đại xuất hiện ở trước mặt.
Trang viên này phảng phất như giắt ở trong hư không, phía trên không biết do cái gì bố trí thành đại trận, từ phía trên không không ngừng rút ra khí lưu tối tăm mờ mịt.
- Hỗn Độn kỳ quả không cần ánh mặt trời mưa móc, các nàng hẳn là rút lấy Hỗn Độn khí lưu tẩm bổ, để cho nó thành thục!
Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Nhiếp Vân phỏng đoán.
Mặc dù Hỗn Độn kỳ quả chỉ là lần đầu tiên nghe nói, bất quá loại vật này đã có thể có tác dụng với cường giả Tiên Quân, đủ thấy đặc thù!
Chính bởi vì như thế, loại vật này chỉ sợ cần Hỗn Độn khí lưu tẩm bổ, ánh mặt trời mưa móc bình thường không có tác dụng.
- Đi qua!
Cẩn thận quan sát một hồi, Nhiếp Vân tìm đúng phương hướng lặng lẽ tiềm tới, một lát sau đi vào trước một môn hộ cự đại.
Ngoài cửa bố trí rất nhiều đại trận, mặc dù đối với hắn có được thiên phú Trận Pháp sư mà nói không tính quá khó khăn, nhưng muốn đi vòng qua toàn bộ, vẫn có không ít phiền toái.
Bởi vì biết rõ bên trong có hai cường giả Thượng Cổ Tiên Quân, thiên phú Thiên Nhãn không dám quan sát vào trong, linh hồn lực cũng không dám dò xét, dùng tinh thần lực che dấu thân thể, chậm rãi tới gần.
Hô!
Không biết đã qua bao lâu, một hơi nhổ ra, rốt cục vượt qua trận pháp tiến vào đại môn.
Mới vừa vào môn hộ, còn chưa kịp nhìn kỹ tình huống bên trong, một thanh âm sáng sủa vang lên.
- U Minh Hoàng Vương, Linh Hồn sư Nhan Chi hai vị đại nhân, ta là thuộc hạ của Tu La Vương Kích Hấn Tu La! Vâng lệnh chủ thượng đặc biệt tới cầu hai vị đại nhân một vật, hi vọng thành toàn!
Thanh âm vang dội bao la, như đất bằng dậy sấm, vang tận mây xanh.
- Tu La? Sớm không tới trễ không tới, lúc này tới làm gì...
Nhiếp Vân đầu lớn rồi.
Lúc này Tu La tới, tương đương thoáng một phát làm rối loạn tiết tấu của hắn, để cho hắn có chút phát điên.
Lặng lẽ nhìn ra ngoài, phát hiện lại là Tu La Vương Tiên cảnh, thân hình cao lớn, trong mắt ẩn ẩn mang theo tơ máu.
- Thuộc hạ của Tu La Vương? Vào đi!
Ngay sau đó một thanh âm vang lên, mang theo mị hoặc để cho người trầm mê.
Ầm ầm!
Môn hộ cao lớn ầm ầm mở ra, vô số trận pháp lập tức che dấu.
Những trận pháp này đối với một ít Thánh Tiên, Vương Tiên bình thường hữu dụng, nhưng đối với Tu La Vương Tiên cảnh mà nói, tác dụng không lớn.