Đây là một loại lĩnh ngộ với không gian, đối với cường giả nửa bước chúa tể như Nhiếp Vân mà nói làm thế không khó, chiêu này giấu diếm người bình thường không có vấn đề gì, gặp người đồng cấp lại không được.
Sở dĩ làm như vậy chỉ phòng ngừa phiền toái mà thôi, cũng không phải cố ý hiển lộ thực lực.
Hắn nhanh chóng tới trước Lưu Ly Tháp.
Tảng đá xanh xuất hiện trước mặt nhưng phía trên không có bóng người, trước kia người tự xưng Tiêu Diêu Tiên không có ở đây.
Nhìn chung quanh không có người nào, thân thể khẽ động đáp xuống đá xanh, Nhiếp Vân hiển lộ thân thể và lấy một vò hầu tâm tửu và mở nắp.
- Đa xanh một bầu rượu, độc chước vô tướng thân... Tịch mịch ah tịch mịch!
Cũng không đi tìm, Nhiếp Vân uống hầu tâm tửu sau đó cất tiếng cười to.
Thực lực đối phương chỉ mạnh chứ không yếu hơn mình, muốn đi tìm còn khó hơn lên trời, nếu tìm không có mục đích còn không bằng chờ ở đây.
Hắn đã từng nói nằm trêm đá xanh, như vậy cứ chờ ở đây là được.
Lại nói thời điểm ở đại lục Phù Thiên hắn đã từng tiếp xúc qua với lão tửu quỷ, biết rõ loại người thích rượu đều có một bản tính, chỉ cần là hảo tửu, cho dù cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi được.
Hầu tâm tửu mỹ vị vô cùng, rất khó tìm được hảo tửu cấp bậc như thế trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, có thứ này làm mồi dụ là tốt nhất.
Quả nhiên Nhiếp Vân uống hai ngụm, còn chưa kịp uống ngụm thứ ba đã cảm thấy hoa mắt, có một bóng người xuất hiện.
Một thân quần áo vải xanh, bộ dạng lôi thôi, toàn thân mùi rượu nhưng không bị trói buộc.
- Rượu ngon há có thể uống một mình, ta cùng ngươi. . .
Tiêu Diêu Tiên bước tới, đôi mắt trông mong nhìn Nhiếp Vân, miệng thèm sắp chảy nước miếng.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nội tâm Nhiếp Vân cười thầm.
Đường đường nửa bước chúa tể, siêu cấp cường giả thực lực còn mạnh hơn cả hắn, nghe thấy mùi rượu là như thế làm cho người ta dở khóc dở cười.
- Đây!
Bàn tay ném một hồ lô rượu ra.
Ừng ực ừng ực!
Uống hai ngụm, Tiêu Diêu Tiên thở dài ra một hơi, lúc này mới nhìn sang Nhiếp Vân.
- Tìm ta có chuyện gì? Muốn phần thưởng thì ta cho ngươi.
Thân là cường giả cấp bậc này lại không phải người ngu, Nhiếp Vân hành động rõ ràng như thế, thật sự không nói rõ tìm hắn thì hắn quá ngu rồi.
- Vãn bối thật có chuyện muốn nhờ!
Biết rõ đối phương là cường giả, Nhiếp Vân hạ thấp tư thái.
- Nói đi!
Uống một hớp rượu, Tiêu Diêu Tiên vẻ mặt vui thích và nói.
- Ta muốn biết phương pháp luyện hóa tiểu thế giới nhưng không làm ý thức Thiên Đạo của tiểu thế giới biến mất!
Nhiếp Vân đi thẳng vào vấn đề, cũng không nói nhảm quá nhiều.
- Luyện hóa tiểu thế giới, không làm Thiên Đạo của tiểu thế giới biến mất? Đây là chuyện không thể nào, sao ngươi hỏi chuyên này? Ân?
Tiêu Diêu Tiên nhíu mày một cái, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân:
- Ngươi biết thân phận ta?
Đối phương chấn động nỗi lòng, một đạo ý niệm hàng lâm, thân thể Nhiếp Vân cứng đờ.
Đối mặt ý niệm này, dường như hắn bị đóng băng không có khả năng phản kháng.
- Không phải nửa bước chúa tể đại tam trọng, mà là... Chúa tể cảnh!
Nội tâm Nhiếp Vân chấn động như dời sông lấp biển.
Vị Tiêu Diêu Tiên trước mặt tùy tiện một đạo ý niệm đã làm hắn không thể phản kháng, thực lực cũng không phải nửa bước chúa tể đại tam trọng đơn giản như vậy, chỉ sợ đã đột phá gông cùm xiềng xích, là cường giả chúa tể a.
Chỉ có cường giả như vậy mới làm hắn bất lực không sinh ra chút tâm tư phản kháng.
- Lần thứ nhất chỉ nhìn thì ta đoán được, lúc đó ta không xác định, hiện tại... Đã xác định!
Tuy nội tâm rung động nhưng biết đối phương không có ý hại mình nên trả lời.
Nói như vậy tự nhiên là chuyện phiếm, lần thứ nhất nhìn thấy chỉ cho rằng là nửa bước chúa tể mà thôi, cho tới giờ phút này mới biết được đối phương là chúa tể chân chính, lời này không thể nói ra, nếu không khí thế yếu đi vài phần, càng không thể chống cự lực lượng của đối phương.
Tại đại lục Phù Thiên, tùy tiện gặp được một tửu quỷ là người mạnh nhất đại lục, cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh đệ cửu trọng Toái Thần Cảnh, lần này lại gặp một, kết quả là chúa tể... Chính mình có phải hữu duyên với tửu quỷ hay không, hơn nữa vì sao mỗi tửu quỷ đều có thực lực như thế?
- Biết rõ cũng không có gì, ta chỉ có thể nói ngươi nhãn lực không sai. . .
Tâấy Nhiếp Vân gật đầu, Tiêu Diêu Tiên cũng không có động tác nào khác, lực lượng rút đi như thủy triều, cũng không thèm để ý, tiếp tục uống rượu.
Hắn là cường giả chúa tể cũng không phải là quái vật không dám để người ta nhận ra, người khác đoán được cũng không giết người diệt khẩu.
- Kính xin tiền bối chỉ điểm, tại hạ đang cần gấp phương pháp này!
Thấy đối phương cũng không có ý trách tội, Nhiếp Vân thở ra một hơi và ôm quyền nói:
- Muốn loại phương pháp này? Đáng tiếc ta cũng không có!
Tiêu Diêu Tiên nói.
- Khẩn cầu tiền bối!
Ánh mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Chuyện này quan hệ tới Đạm Thai Lăng Nguyệt, hắn không thể không cúi đầu.
- Khẩn cầu ta cũng vô dụng, ta thật sự không có biện pháp này.
Tiêu Diêu Tiên lắc đầu.
- Ta từ người khác biết rõ tiền bối có tiểu thế giới, có được Thiên Đạo độc lập?
Thái độ Nhiếp Vân kiên quyết.
- Ta có tiểu thế giới như vậy, nhưng... Ai, nói cho ngươi cũng nói không rõ, như vậy đi, đừng phản kháng, ta mang ngươi đi qua, chính ngươi xem liền biết.
Tiêu Diêu Tiên giải thích một câu, phát hiện không biết nói từ đâu nên lắc đầu.
- Tính toán, xem như trả tiền lãi rượu ngon của ngươi đi, về sau đừng hỏi ta muốn!
- Đó là tự nhiên!
Nghe hắn muốn dẫn mình đi vào, Nhiếp Vân thở ra một hơi và cúi đầu.
Nói xong cảm thấy một đạo tinh thần bao phủ hắn, thân thể khẽ động và xuất hiện trong tiểu thế giới.
Tiểu thế giới cũng không lớn, nó còn nhỏ hơn thiên địa lục đạo rất nhiều, tối đa chỉ sánh ngang đại lục Phù Thiên, xem xét cũng không phải tiểu thế giới hắn luyện hóa, nơi này có không gian pháp tắc và lực lượng khác biệt, thậm chí có được thế giới độc lập.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực có không gian dung khí, Nhiếp Vân cũng đã gặp, nó có hiệu quả giống đan điền, dựa theo lẽ thường sẽ không chứa người sống trong đó, nếu không trong đó không gian rất dễ dàng phát sinh sụp đổ làm người ta tử vong.
Như Tịnh Nguyệt cổ thuyền, có thể để người ta tiến vào đều là dựa theo trận pháp cải tạo, không gian pháp tắc trong đó không xung đột với Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, từ đó mới có thể tồn tại độc lập.
Mà không gian này lại khác biệt, mang theo thời không pháp tắc khác biệt, khác xa Tà Nguyệt Chí Tôn Vực nhưng người ta tiến vào trong đó không bị ảnh hưởng chút nào, cảm giác tiến vào mặt tiểu thế giới khác.