Lúc này mọi người mới biết vị thiếu niên nhìn rất bình thường này lại có thực lực đạt tới cảnh giới quá mức kinh khủng, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi, sắc mặt vàng vọt như màu đất.
- Quả nhiên có thể được, rất tốt.
Thu hòn đảo vào trong Nạp Vật thế giới, hơn nữa lại tạo ra một hoàn cảnh giống như trước đó, quả nhiên đã thấy Kim Linh Ngân Sa lẳng lặng ở trong đó, không có chút biến hóa nào, tâm tình Nhiếp Vân không nhịn có chút vui vẻ.
- Đã lấy được Kim Linh Ngân Sa, vậy thì đi tìm Cửu Thiên Linh Lung thạch a!
Tĩnh Tâm nói.
- Được rồi, bất quá trước đó chúng ta nên đi tìm thiên đạo Cửu Thiên thế giới trước!
Trong lòng Nhiếp Vân đã sớm có suy nghĩ.
Chỉ cần Cửu Thiên thế giới không bị diệt, như vậy Cửu Thiên Linh Lung thạch cũng không quá khó tìm. Nhưng mà một khi thiên đạo bị bắt mà hắn còn chưa không nghĩ ra được biện pháp, như vậy Cửu Thiên thế giới sẽ bị hủy diệt, khi đó còn muốn tìm được nó là chuyện không thể nào.
- Được!
Tĩnh Tâm biết ý tứ của hắn cho nên cũng gật đầu một cái. Sau đó tay lại chỉ về phía Kim Linh tiên tử và người hầu của nàng.
- Hai người bọn họ làm sao bây giờ?
- Để đề phòng các nàng báo tin cho người gọi là Huyễn Cách thống lĩnh kia. Trước tiến vẫn nên mang nàng đi, nếu như phối hợp tốt, sau này sẽ cho các nàng có cơ hội giữ mạng sống. Nếu không phối hợp, chém giết là được.
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Đại nhân, nhất định chúng ta sẽ phối hợp.
Nghe thấy hắn nói như vậy, hai người Kim Linh tiên tử đồng thời run rẩy một cái, ngay cả một câu nói nhảm cũng không giảm.
Nói đùa, nếu như bị giết, như vậy sẽ thực sự là cái gì cũng không có, có thể có cơ hội còn sống sót, có người nào sẽ đi từ chối cơ chứ?
- Được rồi, đừng có phản kháng, ta mang các ngươi đi tới một chỗ, coi như là tạm nhốt. Chờ ta hoàn thành chuyện của ta, tự nhiên sẽ thả cho các ngươi đi ra!
Nói xong tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, đã thu hai người vào trong Nạp Vật thế giới.
- Đi thôi!
Nhiếp Vân nhìn về phía Tĩnh Tâm, đang định rời khỏi nơi này.
Nơi Thiên đạo ở lại lần trước khi đi tới hắn cũng từng đi qua một lần, cho nên biết rất rõ. Hơn nữa cho dù không biết, bằng vào lực lượng linh hồn khổng lồ của hắn cũng có thể tùy tiện tìm được. Đây cũng không được coi là chuyện khó khăn vào đâu.
- Nhiếp Vân đại nhân, ngươi. . . Ngươi mang ta đi cùng được không?
Thấy hắn muốn rời khỏi, Trần Lạc Dung vội vàng đi tới trước mặt hắn, trong mắt mang theo vẻ cầu khẩn.
Mặc dù biết rõ mình không xứng với người thiếu niên trước mắt này. Thế nhưng nếu có thể ở chung đoạn thời gian với hắn thì cũng coi như là chuyện đáng để kỷ niệm trong đời này của nàng.
- Đi thôi!
Không biết suy nghĩ trong đầu của nàng, cho nên lúc này Nhiếp Vân còn tưởng rằng nàng muốn đi gặp thiên đạo. Vì vậy hắn cũng không có nói nhiều, bàn tay chộp một trảo, ba người bay thẳng về phía xa. Trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Cửu Thiên thế giới tại sao lại có cường giả lợi hại như vậy chứ?
- Dường như trước đó ta đã nghe được một truyền thuyết, không biết có phải là thật hay không?
- Ồ? Truyền thuyết gì vậy?
Đám người Nhiếp Vân vừa đi, đám thanh niên tài tuấn phía dưới vốn im lặng, không dám nói lời nào lần nữa có hành động. Mỗi một người nhìn về phía nơi ba người Nhiếp Vân biến mất, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.
Người yếu sùng bái cường giả, chuyện này ở bất kỳ nơi nào cũng đều là như vậy. Những thanh niên tài tuấn này sau khi biết được thực lực đáng sợ của Nhiếp Vân mới bắt đầu sợ hãi. Thế nhưng rất nhanh đã chuyển thành một loại khát vọng và tín ngưỡng.
Đây mới thật sự là cường giả a!
Bọn họ quỳ gối cầu khẩn Kim Linh tiên tử, đối phương còn chưa nhất định sẽ cho bọn họ một giọt Kim Linh thủy. Mà vị thiếu niên trước mắt này tiện tay đã có thể đánh cho vị tiên tử này sợ hãi, tâm phục khẩu phục, đây mới chính là thực lực chênh lệch a.
- Hai năm trước, tứ đại gia tộc nội đấu, chuyện ba đại gia tộc trong đó đột nhiên bị diệt chắc hẳn các ngươi cũng đã từng nghe nói qua a!
Một thanh niên tin tức linh thông nói.
- Đã từng nghe nói qua, chuyện này huyên náo cực lớn. . . Cuối cùng lão tổ Trần gia đại triển thần uy, dập tắt ba đại gia tộc khác thành tựu vô thượng huy hoàng. . .
Những người khác đều đồng loạt nói.
Chuyện này đối với người trong Cửu Thiên thế giới mà nói, không coi là bí mật vào đâu, trên cơ bản chỉ cần là tu luyện giả thì cơ hồ đều biết.
- Ta còn nghe được tin đồn. Sự thực cũng không phải là lão tổ Trần gia đại triển thần uy, mà là vị lão tổ này bị ba đại gia tộc khác bố trí cạm bẫy làm cho trọng thương gần chết. Sau đó lại được một người thiếu niên tên là Nhiếp Vân cứu. Vị thiếu niên này đại triển thần uy, lão tổ ba đại gia tộc cùng với đệ nhất cường giả Tuất Triết đều bị chém giết, cho nên mới có Trần gia huy hoàng như hiện tại!
Thanh niên tin tức linh thông kia lại nói.
- Thiếu niên? Nhiếp Vân? Dường như. . . Ta mới vừa nghe được Trần Lạc Dung kia… Gọi là Nhiếp Vân! Đúng rồi? Trần Lạc Dung?
Mọi người đồng thời trợn to hai mắt.
Lúc này bọn họ mới hiểu được, Trần Lạc Dung, nữ tử trước đó rất điệu thấp này rất có thể chính là người Trần gia!
- Nàng. . . Là người Trần gia?
Thanh niên khiêu khích Nhiếp Vân nghe được tin tức mà mọi người đang nghị luận. Sắc mặt trở nên ảm đạm, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mãi đến lúc này, hắn mới biết được mình đã phạm phải sai lầm lớn thế nào.
Không tới Nhiếp Vân có thể hô phong hoán vũ kia, chỉ riêng gia tộc đệ nhất Cửu Thiên thế giới là Trần gia này thì cũng đã không phải là. . . Tồn tại mà hắn có thể chống lại!
Gia tộc của hắn nếu như thực sự đắc tội với Trần gia, chuyện bị diệt môn chẳng qua cũng chỉ là một câu nói mà thôi!
Sauk hi nghĩ thông suốt những điểm này, mồ hôi lạnh trên trán hắn túa ra! Lúc này hắn hiểu được, đối phương không muốn chấp nhặt với hắn, nếu không, cho dù bây giờ hắn có mười cái mạng thì cũng chết xong hết rồi.
... ... . . .
Ầm ầm!
Bên kia tất cả thanh niên tài tuấn đều đang hưng phấn thảo luận tới bọn họ, mà lúc này đám người Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm cũng đã xé rách không gian, đi tới trên không trung của Cửu Thiên tông.
Cửu Thiên tông hai năm trước được xưng là đệ nhất tông môn Cửu Thiên thế giới, đáng tiếc bởi vì Nhiếp Vân xuất hiện cho nên đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Mặc dù lúc này cung điện vẫn còn ở bên trong, thế nhưng cũng không còn có chút nhân khí nào, tất cả đều bộ lộ vẻ suy bại.